Tà Túy

Chương 82: Lại là một đêm bình an




Edit by An Nhiên

Diệp Nghênh Chi ném quỷ hút máu đã tắt thở qua một bên, một đường đi thẳng về phía Trì Diên.

Dưới đài tất cả các Huyết tộc đều cúi thấp đầu, nhốn nháo tránh sang hai bên, thậm chí không dám liếc hắn một cái.

Trận này đánh quá nhanh, Trì Diên vừa mới kịp lo lắng, Diệp Nghênh Chi đã trở về. Cậu ngửa đầu nhìn thợ săn quỷ, há to miệng:

“Anh…”

sao đã quay lại rồi.

Diệp Nghênh Chi dừng lại trước mặt cậu, chậm rãi cúi đầu xuống, môi như lơ đãng lướt qua đỉnh đầu và trán cậu. Cuối cùng hắn ghé vào bên tai Trì Diên nói: “Tôi đánh cược với bọn họ. Tôi thắng, tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Nếu quả thật thắng có thể mang người trước mắt đi, từ nay về sau triệt triệt để để chỉ thuộc về mình... Vậy rất không tệ. Huyết tộc ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng, tâm tình lay động mà mơ mộng. Hắn nhất định sẽ giấu kỹ phần thưởng nhỏ của mình, thời thời khắc khắc đều bất ly thân, ban ngày nâng trong tay, buổi tối ôm chặt vào lòng.

Trì Diên nhìn Huyết tộc xung quanh, tất cả quỷ hút máu đều cúi đầu phục tùng đứng đó, kẻ hành hình vốn cách bọn họ gần nhất đã buông chùy thép trong tay, cúi đầu quỳ trêи mặt đất.

Bộ dạng thế kia một chút cũng không giống chỉ là thắng cược. Cậu khẽ nhíu mày, cảm giác có điểm không đúng.

Nhưng đúng lúc này Diệp Nghênh Chi đột nhiên kéo tay trái cậu, tháo nhẫn trêи ngón áp út mình xuống, cẩn thận đeo lên ngón áp út tay cậu, tỏ vẻ như thờ ơ: “Đúng rồi, cái này cho cậu. Đây là tín vật của tôi, cho cậu, có lẽ thỉnh thoảng sẽ có chút tác dụng.”

Tín vật? Trì Diên tò mò xòe năm ngón tay bên trái mình, thành công bị dời lực chú ý, tạm thời đè xuống cảm giác bất thường trong lòng.

Nhẫn kiểu dáng đơn giản mà trang nghiêm, hình vẽ bụi gai hoa hồng chính giữa cũng rất khác biệt, chặt chẽ ôm ngón tay cậu, giống như vì cậu mà chế tạo. Cậu thử dùng tay phải rút ra, chiếc nhẫn rồi lại không nhúc nhích.

Sao có thể chứ, cậu cầm tay trái Diệp Nghênh Chi lên cẩn thận xem xét, lại duỗi tay mình ra so sánh với hắn, ngón tay Diệp Nghênh Chi rõ ràng lớn hơn mình một chút, đối phương có thể tháo xuống được, vì sao mình lại không?

Diệp Nghênh Chi khẽ cười đứng đó, mặc cậu hồ nháo, chờ đến khi Trì Diên xấu hổ mà chủ động buông tay ra hắn mới kéo tay Trì Diên lại, chỉ vào chiếc nhẫn màu bạc nói: “Bởi vì là tín vật, cho nên chỉ có tôi mới tháo ra được.”

Hắn nói xong gập ngón tay cậu lại nắm thành quyền, bao trong lòng bàn tay, nhẹ giọng dặn dò: “Cất cẩn thận.”

Trì Diên ngẩng đầu nhìn ánh mắt đối phương, nắm chặt tay trái, không khước từ nữa.

Đôi mắt đen rất nghiêm túc, cũng rất chân thành tha thiết, lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, tựa như cũng mang tâm mình ra giao phó.

Cậu đột nhiên hơi ngượng tiếp tục đối mặt với Diệp Nghênh Chi, vội vàng chuyển tầm mắt, đúng lúc thấy thi thể quỷ hút máu bên kia bị Diệp Nghênh Chi ném trêи mặt đất: “... Anh giết hắn rồi?”

“Tôi là thợ săn quỷ hút máu mà.” Diệp Nghênh Chi nhẹ giọng trả lời, “Sẽ luôn có một vài tình huống đột phát dưới quyền hạn. Không làm vậy sao tôi có thể đả kϊƈɦ tính hung hăng kiêu ngạo của bọn chúng, làm sao có thể mang cậu đi?”

“Vậy bây giờ bọn họ sẽ thả chúng ta đi sao?” Trì Diên nhỏ giọng hỏi, cậu nhìn chín người khác ý thức vẫn chưa thanh tỉnh lắm cạnh Bạch Thu, “Em là nói, chúng ta.”

Cần ra khỏi nơi này không chỉ có riêng hai người bọn họ. Nhiều người như vậy có thể rời khỏi hết không? Bọn chúng sao có thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy chứ? Nhưng cảm giác không đúng lúc nãy giờ lại quay trở về, những con quỷ mới vừa rồi còn vô cùng càn rỡ kia vì sao lúc này đột nhiên đều trở nên thành thật, vả lại... cung kính như thế. Giống như đang sợ hãi điều gì đó.

Diệp Nghênh Chi ghé vào tai cậu, nhỏ giọng thì thầm nói: “Đương nhiên. Tôi đâu có ngu ngốc, tôi có mang người đến đây, cho nên bọn chúng không dám không thả chúng ta đi.”

Trì Diên ngẩng đầu kinh ngạc nhìn hắn. Chỉ thấy hắn vừa dứt lời, lại có mười mấy thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh, thậm chí có bốn năm người lăng không đứng trêи đỉnh mái vòm, bao vây toàn bộ đại sảnh.

Bọn họ mặc đồ màu đen thống nhất, chân đeo giày bó đen, quanh thân mang sát khí lạnh lẽo, Trì Diên gần như có thể cảm nhận được huyết khí trêи người bọn họ còn nồng đậm hơn trêи người Huyết tộc——trêи tay bọn họ đều nhuộm máu Huyết tộc.

Diệp Nghênh Chi tiếp tục dán bên tai cậu nhỏ giọng giải thích: “Sau khi đoán cậu gặp chuyện không may, trước tiên tôi đi tìm cậu, sau đó báo tin cho người của đội chấp pháp đến tiếp ứng.” Chuyện giải quyết hậu quả dù sao cũng phải có người làm.

“Là đội chấp pháp Huyết tộc lần trước anh nhắc tới?” Trì Diên kinh ngạc nhìn hắn, “Anh làm thế nào mà có quan hệ... mật thiết như vậy với họ?” Mặc dù nói thợ săn quỷ sau khi phát hiện hành vi sai trái của Huyết tộc, trước tiên đều sẽ tố giác cho đội chấp pháp Huyết tộc xử lý, nhưng nếu nói từng có giao thiệp, có chút giao tình thì cũng không hợp lý. Suy cho cùng dưới tình huống ngay cả chứng cứ cũng không có, đội chấp pháp dựa vào cái gì mà chỉ bởi một câu của hắn đã phái nhiều người như vậy tới tiếp ứng.

“Không, ” Diệp Nghênh Chi hiển nhiên cũng nghĩ đến việc phải giải thích vì sao hắn có thể nhanh chóng điều động đội chấp pháp Huyết tộc độc lập, vốn là một chuyện vô cùng phiền phức, cho nên lập tức lời lẽ chính đáng phủ nhận nói, “Lần này đi cùng tôi không phải là đội chấp pháp Huyết tộc mà là đội chấp pháp thợ săn quỷ. Thợ săn quỷ cũng có đội chấp pháp.”

Hắn cầm lấy tay trái Trì Diên, nhẹ nhàng sờ chiếc nhẫn trêи tay cậu, ánh mắt nhu hòa mà nhìn cậu: “Cậu phải tin tưởng tôi là một quỷ hút máu… một thợ săn có vật làm tin, có quyền có thế.”

“Vậy anh cũng là thành viên trong đội chấp pháp sao?” Vừa rồi phủ nhận bản thân đến từ đội chấp pháp chỉ là vì muốn kẻ địch lơ là chủ quan?

“... Không phải.” Diệp Nghênh Chi thoáng dừng lại, thành thật đáp.

Trì Diên nhìn nhìn các thành viên trong đội chấp pháp bốn phía đại sảnh, khí thế lạnh lùng nghiêm túc, mặc đồ thống nhất, mặt không biểu tình, nhìn qua vô cùng lợi hại, lại nhìn Diệp Nghênh Chi đang ôn nhu nhìn mình. So sánh hai bên, nháy mắt đã hiểu ra vấn đề: “Không sao, sau này anh trở nên lợi hại rồi nhất định cũng có thể gia nhập bọn họ.”

Diệp Nghênh Chi nhất định là bởi vì thực lực hiện giờ còn quá yếu cho nên mới chỉ có thể làm nhân viên ngoài biên chế, không thể làm việc trong đội chấp pháp. Nhưng nhìn từ hành động đuổi người sói đi lần trước cùng lần này nhanh chóng săn giết quỷ hút máu cấp thấp, Trì Diên cảm thấy Diệp Nghênh Chi cũng rất lợi hại, rất có tiềm năng.

Tổ tiên hắn có lẽ đã xuất ra những thợ săn vô cùng ưu tú, gia tộc trong giới thợ săn tương đối có danh vọng, hắn mới có vật giống như tín vật này, những thợ săn khác cũng sẽ chiếu cố hắn nhiều hơn chút. Chiếc nhẫn này có lẽ chính là biểu tượng của gia tộc nhà hắn, những Huyết tộc khác sau khi nhìn thấy, biết hắn là người trong gia tộc thợ săn quỷ lợi hại, đương nhiên sẽ không tùy tiện động đến hắn nữa.

Trì Diên sờ chiếc nhẫn trêи ngón tay mình, tâm mềm nhũn, càng thêm cảm động ghi nhớ sự bảo vệ của đối phương.

“Được.” Diệp Nghênh Chi sau khi nghe vậy liền trầm mặc một lát, ôn nhu đáp, nhìn Trì Diên nhẹ nhàng vuốt nhẫn, khóe mắt nhu hòa khẽ cong “Tôi sẽ cố gắng trở thành thợ săn ưu tú hơn.”

Các thành viên đội chấp pháp thứ hai mươi đi theo đến đây lúc này có chút hận vì sao thính lực của mình lại tốt như vậy —— bọn họ một chút, nửa chút cũng không muốn nghe thấy đoạn đối thoại kinh hãi, hù chết quỷ hút máu của Thân vương điện hạ cùng nhân loại hắn yêu thích kia.

Với tư cách là đội chấp pháp Huyết tộc chiến tích huy hoàng nhất, bọn họ tuyệt không ngờ bản thân chẳng qua chỉ đi thực hiện một nhiệm vụ, điều tra một đám Huyết tộc đang tiến hành tế tự thuần huyết, thế mà trực tiếp bị Thân vương điện hạ quả quyết thành thợ săn quỷ hút máu. Bọn họ mỗi người đều nghe được vô cùng rõ ràng, nhưng đều nín thinh không nói gì, không dám khiếu nại, càng không dám phản bác.

Tuy rằng chúng ta nghe được, nhưng chúng ta có thể giả vờ như không thấy. Dù sao chúng ta nét mặt gì cũng không có. Nhìn đi, đội trưởng giỏi chưa, đã lừa mình dối người làm như chuyện gì cũng không phát sinh, bắt đầu vặn hỏi đám Huyết tộc bên kia rồi.

“Tóm lại hiện giờ chỗ này đã có thể giao cho đội chấp pháp, chúng ta đi trước thôi.” Diệp Nghênh Chi nói với Trì Diên, “Bọn họ sẽ sắp xếp tốt cho những nhân loại còn lại, xóa trí nhớ của bọn họ rồi đưa về.”

Trì Diên khẽ gật đầu, hơi lo lắng mà nhìn về phía Bạch Thu, Bạch Thu cũng đang khẩn trương mà nhìn cậu, hai tay bất an nắm vạt áo.

Trì Diên đến gần cô nhỏ giọng trấn an nói: “Không có chuyện gì đâu, đừng sợ, sẽ có người xóa trí nhớ liên quan của cậu rồi đưa cậu rời khỏi đây, cậu sẽ cảm thấy như mơ một giấc mộng, đến lúc tỉnh lại thì đã trở về chiếc giường quen thuộc, những ký ức không tốt đẹp này đều đã biến mất.”

“Tôi hiểu mà, như phim Harry Potter ấy, bọn họ sẽ không để những người bình thường không liên quan giữ lại trí nhớ.” Bạch Thu gật đầu, cười khổ một cái, “Tuy rằng tôi một chút cũng không muốn trí nhớ của tôi biến mất, bất kể tốt xấu, kinh khủng hay vui vẻ, tôi đều muốn giữ nó lại.”

Cô tò mò nhìn Trì Diên: “Nhưng sao cậu vẫn nhớ những chuyện này? Cậu có thể nói cho tôi biết không, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, thực tế dù sao lát nữa có lẽ bọn họ sẽ làm tôi quên đi.”

Trì Diên cười cười: “Chính là chuyện lúc trước tôi đã nói với cậu đấy, ước định của tôi và vị Thân Vương kia vẫn chưa chấm dứt. Chờ ước định hoàn thành, có lẽ hắn cũng sẽ tiêu trừ trí nhớ liên quan của tôi.” Chỉ có điều ngày đó thoạt nhìn còn xa lắm, tạm thời cậu vẫn chưa tính đến vấn đề này.

Bạch Thu lại gật đầu một cái, cáo biệt với Trì Diên.

Diệp Nghênh Chi vẫn luôn đứng một bên trầm mặc nhìn bọn họ, đợi đến khi hai người cáo biệt nhau xong liền đưa tay ra hiệu với một thành viên đang đứng gần nhất, hất cằm về phía Bạch Thu, ra hiệu nói: “Ngươi đi đưa cô gái này rời khỏi.”

Thành viên đội chấp pháp kia nhận lệnh đi đến trước mặt Bạch Thu, khẽ cúi đầu với cô: “Mời cô đi theo tôi, tôi sẽ dẫn cô ra khỏi đây.”

Bạch Thu lại nhìn về phía Trì Diên, người bạn duy nhất ở đây của mình, tuy rằng trêи mặt vẫn miễn cưỡng duy trì trấn định, nhưng sâu trong mắt vẫn có lo sợ bất an không thể giấu hết.

Trì Diên cười cười với cô, trấn an gật đầu, nhìn bạn mình chậm rãi đi theo thành viên đội chấp pháp rời khỏi từ nơi cửa nhỏ mặt sau đại sảnh. Cũng có những thành viên khác lần lượt đưa những nhân loại vẫn chưa tỉnh táo đi.

Đại sảnh hoàn toàn khép kín, chỉ có một cửa nhỏ ở mặt sau, Diệp Nghênh Chi nói với Trì Diên bây giờ bọn họ đang ở dưới mặt đất, muốn ra khỏi đại sảnh khép kín này còn phải đi lên một đoạn đường rất dài.

Trì Diên nghĩ tới con đường uốn lượn quanh co hướng xuống dưới lúc mình đến: “Anh cũng đến đây như thế sao?”

Diệp Nghênh Chi không trả lời, chỉ vẫy vẫy tay với cậu, bảo cậu sát lại gần.

Trì Diên không hiểu mô tê gì bước về phía hắn hai bước. Diệp Nghênh Chi khẽ nói: “Chưa đủ, lại gần chút nữa.”

Nhưng nếu lại gần thêm thì sẽ trở thành cậu áp lên người đối phương, Trì Diên đưa mắt nhìn thoáng qua khoảng cách giữa hai người, do dự bất động.

Diệp Nghênh Chi đợi hai giây, dứt khoát trực tiếp vươn tay kéo cậu ấn vào trong ngực ôm: “Nắm chắc, nhắm mắt lại, tôi mang cậu ra ngoài.”

Trì Diên không biết hắn định làm gì, mới đầu còn không nghe lời mà mù tịt trợn tròn mắt nhìn mặt hắn, ngay sau đó lập tức cảm nhận được luồng không khí quanh người xoay tròn tốc độ cao, hơn nữa tốc độ càng lúc càng nhanh. Cậu căng thẳng đến mức theo bản năng nhắm chặt mắt, gắt gao ôm lấy eo Diệp Nghênh Chi.

Huyết tộc khẽ cười một tiếng, thừa cơ cúi đầu xuống, trộm hôn hôn mi mắt cậu. Hắn nhìn lông mi đối phương bởi nhận thấy được mà hơi rung động, tức thì hiểu rõ cảm giác ái nhân trong ngực, ɭϊếʍ ɭϊếʍ răng, cảm thấy mỹ mãn.