Edit by An Nhiên
Grey giống như đã tìm ra được chỗ Giang Điền, không chần chừ tìm kiếm xung quanh mà đi thẳng về hướng một góc nhỏ.
Góc kia rất ít người, Trì Diên liếc mắt liền thấy được Giang Điền. Sắc mặt hắn hơi tái, không biết là do bị dọa hay là do mất máu quá nhiều, hai lỗ thủng rướm máu rất nhỏ trêи cổ hướng ra ngoài càng thêm thu hút sự chú ý. Ý thức hắn cũng không tỉnh táo lắm, ngồi trêи một chiếc ghế dựa vào tường, một vị Huyết tộc trẻ đẹp có mái tóc dài màu vàng nâu đang nửa ngồi trước mặt hắn, ɭϊếʍ láp vết thương trêи cổ hắn, ánh mắt màu lục không ngừng đảo quanh phía trêи, tựa hồ cũng đang tìm kiếm nơi hạ miệng.
Grey mang theo Trì Diên đi tới. Dường như ông biết vị phu nhân xinh đẹp trước mặt này, trực tiếp mở miệng nói: “Xin lỗi, Linda, tôi muốn dẫn vị tiên sinh này đi.”
Huyết tộc buông Giang Điền, ngồi thẳng lên, gẩy gẩy tóc dài rủ trêи vai: “Grey? Ông muốn cướp người với tôi sao? Tôi vừa mới lấy từ chỗ mấy Huyết tộc nhỏ tuổi kia tới đây, vẫn còn chưa hưởng qua mùi vị.”
Cô ả nhún vai: “Ít nhất phải chú ý thứ tự trước sau chứ, tặng cho ông một lát cũng không phải không thể.” Ả và Grey đẳng cấp tương đương nhau, cũng không cần phải nhường đối phương.
Trì Diên không nghĩ tới đây rồi vẫn có thể bị ngăn cản, lo lắng nhìn về phía Grey.
Mà lúc này Linda cũng chú ý tới Trì Diên, đôi mắt màu lục hứng thú nhìn cậu chằm chằm, thuận miệng nói với Grey: “Hoặc là lấy cậu bé ông mang đến đổi cũng được.”
Grey chỉ yên lặng nhìn ả: “Cô điên rồi sao?”
Linda đang say mê trong mùi máu lúc này mới phát hiện có điểm không đúng, ả lập tức thay đổi sắc mặt, chỉ vào Trì Diên, nhìn người đàn ông tóc xám do dự dò hỏi: “Cậu ta…?”
Grey như nhìn ra nghi ngờ của ả, mặt vẫn không chút gợn sóng: “Không sai. Là điện hạ kêu tôi đưa hai nhân loại này rời khỏi. Bây giờ có thể đưa người cho tôi chưa?”
Linda lần này nhanh chóng nhường một bước, để cho Giang Điền ra.
Grey đi lên trước, tay trái dính chút nước miếng của mình bôi lên vết thương của Giang Điền, sau đó cởi y phục của mình quấn hắn lại, lại quỳ một gối ngồi xổm trêи mặt đất, dùng tay phải nâng cằm Giang Điền, nhìn thẳng vào đôi mắt đen mờ mịt của hắn chậm rãi nói: “Hôm nay không có chuyện gì phát sinh, cậu chỉ tham gia một tiệc rượu nhàm chán, cuối cùng uống quá nhiều đứng ở một bên, nhớ chưa?”
Giang Điền đối với ánh mắt của hắn mê mang gật gật đầu, sau đó ôm đầu, nhắm hai mắt lại, có chút đau rêи rỉ một tiếng, tựa lưng vào ghế ngồi bất động.
Trì Diên lo lắng đi ra phía trước xem xét tình hình của bạn mình, lúc này miệng vết thương trêи cổ Giang Điền đã biến mất, chỉ còn lại một vệt đỏ nhạt. Mặt hắn đỏ bừng, tựa lưng vào ghế ngồi như đã ngủ say, một bộ dáng say khướt.
Tối hôm nay hắn quả thực ngấm rượu, mà bây giờ tiềm thức hắn khiến hắn tin tưởng mình đã say, cũng tương ứng làm ra phản ứng khi thật sự say, giống như bị thôi miên.
Trì Diên thử nâng bạn mình dậy, nhưng Giang Điền cao hơn cậu một chút, hiện giờ giống như không xương hoàn toàn ngã vào ghế, toàn thân vô lực, cậu thử hai lần cũng không thành công. Grey đứng ở một bên thấy thế liền khẽ gập lưng lại, dễ dàng khiêng Giang Điền lên, đồng thời dùng tay kia ra hiệu ý bảo Trì Diên theo sau. Sức mạnh của huyết tộc xác thực không phải là thứ nhân loại bình thường có thể so sánh.
“Sao vết thương của hắn lại lành nhanh như vậy? Không sao nữa ư?” Trì Diên vội vàng đuổi theo hỏi.
“Dịch thể của Huyết tộc cấp cao cũng có tác dụng làm lành vết thương.” Grey giải thích đơn giản, đồng thời dùng ánh mắt màu lam liếc cậu một cái, “Tôi nghĩ ngài biết rất rõ chứ, dù sao dịch thể của Thân vương điện hạ hẳn là hiệu quả hơn tôi mới phải.”
Trì Diên sững sờ, nhớ tới hai lần Huyết tộc kia hút máu mình xong đều cẩn thận ɭϊếʍ xung quanh dấu răng. Thì ra là bởi vì thế, hắn đang giúp mình làm lành vết thương.
“Thật xin lỗi, tôi còn muốn hỏi một vấn đề, có một cô gái mặc váy trắng cũng đến đây cùng chúng tôi, không biết cô ấy sao rồi?” Trì Diên do dự một chút, cuối cùng vẫn hỏi tình hình của Emily.
“Cô ta hẳn là tự nguyện tham gia.” Grey không chút cảm xúc trả lời, “Hơn nữa có lẽ ngài cũng nhớ, điện hạ chỉ đồng ý cho ngài mang thêm một con mồi rời khỏi.”
Trì Diên không nói gì, cậu nhớ tới ước định giữa mình và vị thân vương điện hạ kia, không khỏi có chút khẩn trương —— không biết vị kia điện hạ tần suất ăn uống như thế nào, có hay thèm ăn không, nếu hắn muốn ăn ba bữa ngày thêm một bữa khuya, mỗi bữa đều muốn hút máu của cậu thì làm thế nào? Cậu muốn nói bóng gió với Grey nghe ngóng chút đỉnh, nhưng lại không có dũng khí mở miệng.
Được rồi, dù có thế nào thì thuyền đến đầu cầu tự nhiên sẽ thẳng, hắn đã nói lúc nào muốn máu của cậu thì sẽ phái người tới đón.
Grey dẫn hai người lên một chiếc ô tô màu đen kiểu dáng bình thường không quá thu hút, Trì Diên nhớ ra đây chính là chiếc xe mình nhìn thấy ngoài cửa tiệm hamburger ngày ấy. Không biết hôm đó Grey đến tiệm hamburger làm gì, chẳng lẽ đó cũng là một cứ điểm của Huyết tộc, bán hamburger cho nhân loại, bán máu cho Huyết tộc? Tưởng tượng này làm Trì Diên sởn hết gai ốc.
Sau khi xe chạy ra khỏi phạm vi trang viên, điện thoại liền có tín hiệu trở lại.
Tin nhắn liên tiếp báo tới, có một vài là của bạn học hảo hữu với mấy nhóm chat, còn có tin nhắn của Diệp Nghênh Chi.
Lúc mười giờ ba phút hắn gửi liên tục ba bốn tin nhắn, đều là hỏi các loại vấn đề “Về chưa?” “Tiệc thế nào? Vui không?”, có lẽ thấy Trì Diên vẫn chưa trả lời, ba bốn phút sau không gửi tin nhắn nữa, tin nhắn cuối cùng là lúc mười giờ bảy phút.
Trì Diên tay cầm điện thoại dừng một chút, suy nghĩ một hồi rồi vẫn không trả lời đối phương. Đã trải qua chuyện như vậy, hiện giờ cậu hoàn toàn không có tâm tình trò chuyện.
Grey đưa hai người đến dưới lầu ký túc, dưới sự trợ giúp của Grey, Trì Diên nỗ lực dựng Giang Điền lên, đỡ hắn đến trước cửa phòng, lấy thẻ phòng trong túi quần hắn ra mở cửa, lại đặt hắn lên giường, thay đối phương cởi giày với áo ngoài rồi đắp kín chăn.
Cuối cùng cậu liếc nhìn khuôn mặt ngủ say của Giang Điền rồi đóng cửa thật kỹ rời đi.
Chỉ mong hắn thật sự chỉ là uống say như thế, ngủ một giấc sẽ không sao nữa.
Sau đó Trì Diên trở lại phòng mình ở lầu bốn, cậu khóa cửa cực kỳ chặt, bảo đảm người ở ngoài không thể đơn giản phá cửa mà vào, lại đóng chặt cửa sổ, hiện giờ chỉ cần nghĩ đến hàng xóm của mình là quỷ hút máu cậu liền cảm thấy không rét mà run.
Sau khi làm xong tất cả, cậu đứng giữa phòng, đầu tiên cởi áo khoác ngoài màu đen ném qua một bên, sau đó lại cởi áo sơ mi nhăn nhăn nhúm nhúm trêи người ném thẳng vào thùng rác, cậu cũng khỏi cần khâu nút áo lại, bị kéo rách như vậy đại khái cũng không mặc được nữa. Sau đó đạp giầy vô lực ngã xuống giường, kéo chăn trùm kín người, kiên định chống đỡ lúc đối mặt với đám quỷ hút máu rốt cuộc đã hoàn toàn vỡ vụn, cậu cảm thấy toàn thân phát run, hàn ý trêи người dâng lên từng trận.
Mà chuyện này còn xa mới chấm dứt, ít nhất là trước lúc cậu hoàn thành ước định với Thân Vương Huyết tộc kia.
Có một khắc như vậy, Trì Diên thầm nghĩ mặc kệ tất cả mua vé máy bay về nước, mặc kệ chương trình học đã học một nửa, cũng mặc kệ đủ loại quy định hạng mục trao đổi của trường, dù cậu có bởi vậy mà bị trường đuổi học hay xử phạt hay trì hoãn hoàn tất gì gì đó đều không sao hết, chỉ cần có thể trốn những quái vật kia thật xa là tốt rồi.
Nhưng rất nhanh cậu đã tỉnh táo lại, trốn tránh vĩnh viễn không phải biện pháp giải quyết tốt nhất. Huống hồ bao nhiêu nhân tố với quy tắc bên ngoài như vậy đều ngăn cậu không thể nào dễ dàng đào tẩu.
Cậu nghĩ đến việc tìm cảnh sát, nhưng cảnh sát nơi đây sẽ tin tưởng lời cậu nói sao? Sẽ quản chuyện này sao? Mà… trong đội chấp pháp có khi nào cũng có quỷ hút máu trà trộn vào không, thậm chí là cấp cao trong đó? Cậu vẫn chưa quên yến hội này chính là lấy danh nghĩa công ty Prius thanh danh hiển hách mà tổ chức.
Những quái vật này khoác lớp vỏ da không khác gì nhân loại, có thể quang minh chính đại trà trộn trong xã hội loài người, thậm chí dựa vào tuổi thọ cao hơn, thời gian kinh doanh dài hơn, sức mạnh cường đại hơn cộng với phương thức hoạt động tộc đàn mà lợi dụng quy tắc của xã hội nhân loại, vì chính mình mà mưu giành địa vị có lợi.
Đúng lúc này điện thoại Trì Diên vang lên, cắt đứt cậu khỏi các loại ý niệm hỗn loạn trong đầu. Cậu cầm lên nhìn, là Diệp Nghênh Chi. Vừa rồi hắn lại gửi mấy tin nhắn cho Trì Diên, nhưng Trì Diên đều không nhìn thấy, đương nhiên cũng sẽ không trả lời.
Tuy rằng cảm thấy thể xác và tinh thần đều đã mệt, song Trì Diên vẫn tiếp điện thoại, từ trong mũi phát ra một tiếng “Alo” khe khẽ, như tiếng động vật nhỏ rầm rì.
Tiếng đối phương mỉm cười cách sóng điện thoại truyền tới: “Hả? Làm sao thế? Chơi mệt à? Sao không có tinh thần vậy?”
Trì Diên nửa ngồi dậy, cố che giấu hắng giọng một cái: “Không có. Sao muộn thế này rồi anh gọi có việc gì ạ?”
“Không có việc gì,” đối phương ôn nhu nói, “Cậu không hồi âm tôi, lúc mười giờ tôi nghĩ chắc cậu đang chơi vui không để ý nên không nhắn tin nữa, nhưng vừa rồi gửi tin nhắn cậu vẫn không trả lời, tôi hơi lo lắng cho cậu cho nên gọi điện thoại xác nhận thử.”
Mặc dù chỉ là lời nói bình thường, Trì Diên vẫn cảm thấy trong ngực ấm áp, mũi hơi chua xót. Lúc này cậu vừa đã trải qua một đêm kinh khủng nhất, tâm yếu ớt như tờ giấy mỏng. Cậu nhỏ giọng nói một tiếng “Cảm ơn”.
“Cậu không sao chứ? Tôi vẫn cảm thấy tình trạng của cậu không ổn.” Giọng Diệp Nghênh Chi trong đêm đen yên tĩnh đặc biệt dễ chịu mà êm tai.
Trì Diên vốn mệt không muốn nói một chữ, trước khi hiểu rõ mọi chuyện cũng không muốn nói chuyện với bất cứ ai, nhưng giờ phút này cậu đột nhiên rất muốn nói hết tất cả với đối phương.
Cậu do dự lấy, đắn đo dùng từ thăm dò mà hỏi: “Anh đã từng nghe nói đến quỷ hút máu chưa?”
Đối phương rất lâu không trả lời, mười mấy giây sau mới đáp: “Sao đột nhiên lại hỏi thế? Cậu gặp à?” Trong thanh âm không còn thoải mái như trước, ngược lại có chút ngưng trọng.
Trì Diên không biết nên trả lời thế nào, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Vì sao Diệp Nghênh Chi lại hỏi thẳng mình “Cậu gặp à?”, trong mắt người bình thường, thứ này không phải là chỉ là hư cấu ra, căn bản không thể tồn tại trong thực tế sao?
Giải thích hợp lý chỉ có Diệp Nghênh Chi cũng từng gặp phải mấy thứ Huyết tộc này, ít nhất cũng xác nhận chúng thật sự tồn tại.
Cậu trầm mặc hình như làm đối phương rất lo lắng, Diệp Nghênh Chi nhịn không được mở miệng nói lần nữa: “Có phải yến hội tối nay có vấn đề không? Có Huyết tộc tham gia? Cậu bị cắn?” Thanh âm của hắn rất gấp, còn không thể che giấu hết lo lắng dày đặc.
“Vâng.” Hỏi thăm bức bách vội vã như vậy ngược lại thôi thúc Trì Diên dỡ bỏ tâm lý phòng bị, bộc lộ thật tâm, thái độ tín nhiệm không chút nghi ngờ của hắn cũng cho Trì Diên dũng khí nói ra mọi chuyện.
Cậu nhịn không được dùng tay che mắt mình, thấp giọng đáp: “… Yến hội kia căn bản chính là do một đám quỷ hút máu tổ chức, em ở đó, bị một Thân Vương Huyết tộc hút máu, hai lần.”
Ngữ điệu cậu có chút bất ổn, Diệp Nghênh Chi ở bên kia điện thoại cố gắng an ủi: “Không sao, bình tĩnh, không sao cả, từ từ nói cho tôi biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Lời hắn nói tựa hồ có sức mạnh kỳ dị, Trì Diên thật sự từ từ an định lại, cố gắng suy nghĩ logic kể lại tiền căn hậu quả với đối phương.
“Cậu sợ Thân Vương Huyết tộc kia sao? Bởi vì hắn hút máu cậu, còn tham lam hút hai lần?” Diệp Nghênh Chi trầm mặc nghe xong Trì Diên trần thuật mọi chuyện, thế nhưng trước tiên lại hỏi câu này.
“Sợ.” Trì Diên nhanh chóng nhỏ giọng đáp, không chút do dự.
“Vậy cậu chán ghét hắn không?” Hắn nhu hòa, thoáng mang chút dụ dỗ cẩn thận hỏi.
“… Chán ghét.”
Một khoảng thời gian ngắn ngủi không lên tiếng, qua giây lát mới nhẹ nhàng nói: “Tôi đã sớm bảo cậu cách những người đó xa một chút, cũng từng khuyên cậu không nên tham gia yến hội, nhưng cậu lại không nghe lời tôi.”
Trì Diên không khỏi nhíu mày: “Anh đã sớm biết đám người Alex với yến hội kia có vấn đề?”
“Không biết.” Diệp Nghênh Chi yên lặng trả lời, “Nhưng theo miêu tả của cậu từ trước tôi cảm thấy bọn họ có chút không thích hợp, kinh nghiệm với trực giác nói cho tôi biết cách xa bọn họ sẽ tốt hơn. Quả nhiên là thế.”
Cảm giác không tốt trong lòng Trì Diên càng lúc càng nặng, phản ứng và lời nói của Diệp Nghênh Chi đều lộ ra hắn không hề giống người thường.
“Anh rốt cuộc là ai? Anh là ai? Tại sao anh lại biết nhiều về quỷ hút máu như vậy?” Sau khi nghe cậu kể xong, Diệp Nghênh Chi thậm chí không hề biểu hiện ra nửa điểm kinh ngạc, giống như một đêm kinh khủng này trong mắt hắn chỉ là chuyện bình thường.
“Tôi là Diệp Nghênh Chi, cậu biết tôi từ lâu rồi mà.” Diệp Nghênh Chi tựa hồ có chút bất đắc dĩ ứng phó với câu hỏi của cậu, “Chỉ là nghề nghiệp của tôi tương đối đặc thù. Không biết cậu đã từng nghe nói hay chưa, ở phương Tây đối nghịch với Huyết tộc có một loại người như vậy, gọi là thợ săn quỷ hút máu.”
Diệp Nghênh Chi nhè nhẹ, âm sắc nhu hòa phun ra ba chữ: “Chính là tôi.”
Hết chương 65.
————
Khụ khụ, lâu lắm rồi mới quay lại với anh Diệp và tiểu Diên…