Tà Túy

Chương 138: Vạn năm




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit by An Nhiên

Trong vĩnh hằng mọi thứ đều không thay đổi.

Trì Diên cũng dần thích ứng cuộc sống như vậy, thậm chí đã rất lâu không chú ý đồng hồ. Rất khó đánh giá cuộc sống như vậy rốt cuộc là tốt hay không tốt, ở nơi này cậu có thể có mọi thứ cậu muốn, ngoại trừ điều đó —— gần ngay trước mắt, lại cầu mà không được.

Không phải không được, mà là không có.

Trì Diên vẫn duy trì thói quen làm một người bình thường, căn cứ vào đồng hồ mà phân định ngày đêm cho khu vực của mình, thậm chí chia ra một năm bốn mùa thay đổi.

Có một ngày cậu đi ngang qua đồng hồ, chợt phát hiện số chỉ “Năm” đã biến thành năm chữ số.

Cậu ở nơi này, cạnh bên Diệp Nghênh Chi, đã hơn một vạn năm. Nếu ở nhân gian, hẳn là đã qua muôn kiếp luân hồi.

“Diệp Nghênh Chi.” Cậu nhẹ giọng gọi, “Ngài đang ở đâu?”

“Ngươi hẳn là biết.” Thanh âm kia đáp lại, vẫn luôn bình thản như vậy, “Trong vùng của ta, không nơi nào không có ta.”

“Tôi muốn gặp ngài.”

“Bây giờ ngươi đang gặp ta.”

“Không phải như thế…” Trì Diên đưa tay quờ khoảng không trước mắt, giọng nói thoáng chút buồn, “Tôi muốn chạm vào ngài.” Còn muốn ôm ngài, hôn ngài, muốn… cùng ngài hòa làm một thể.

Trong vùng của Diệp Nghênh Chi không có không khí, hoàn toàn không có gì. Chỉ trong khu vực của Trì Diên mới có các loại đồ vật của loài người.

Đôi mắt cậu chứa đầy những điều Diệp Nghênh Chi nhìn không hiểu. Nhưng không rõ vì sao hắn muốn xóa chúng đi, hắn không muốn thấy Trì Diên như thế, hắn muốn cậu vui vẻ.

Nhưng hắn không biết phải làm thế nào.

Cuối cùng hắn lên tiếng: “Ngươi đi ra đi, đi ra bên ngoài.”

Trì Diên không biết hắn có ý gì, nhưng vẫn nghe theo đi ra vùng bóng tối.

Một khắc bước vào trong bóng tối, lập tức có một nguồn lực nhẹ nhàng nâng cậu lên. Trì Diên cảm giác bản thân như đang bay, được nâng hướng lên trêи không ngừng, xuyên qua tầng tầng bóng tối, cuối cùng đến một độ cao chưa bao giờ tới.

Từ nơi này cúi người nhìn xuống, xuất hiện trước mắt cậu là một “Dải ngân hà” lấp lánh hùng vĩ.

Dải ngân hà sáng rực chậm rãi “chảy” về phía trước, nhìn kỹ có thể phát hiện, thật ra đó là vô số chấm sáng di động về phía trước theo cùng một hướng, bởi vì có quá nhiều chấm nhỏ mà tạo thành một dòng sáng, đến nỗi khiến người ta tưởng rằng đó là một dòng chảy ánh sáng.

Mà những “Chấm nhỏ” kia không phải đang thật sự chớp sáng, chúng chỉ nhìn giống những ngôi sao. Một khi tắt đi, sẽ vĩnh viễn không sáng lên nữa, nhưng chấm cũ tắt đi lại đồng thời có chấm mới sáng lên.

Mỗi giây mỗi phút đều có chấm cũ tắt đi, mỗi giây mỗi phút đều có chấm mới sáng lên. Từ góc độ của cậu nhìn xuống, toàn cảnh như một khúc hòa âm ánh sáng bao la hùng vĩ.

Trì Diên chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng tráng lệ đến thế, trong lúc nhất thời sững sờ tại chỗ.

Mãi đến khi thanh âm Diệp Nghênh Chi vang lên bên cạnh: “Đó là dòng sông thế giới. Những chấm sáng kia là những thế giới đang tồn tại, những thế giới chết đi sẽ dập tắt.”

Mỗi một “Chấm nhỏ” đều là một thế giới.

Mỗi giây mỗi phút đều có thế giới cũ chết đi, mỗi giây mỗi phút đều có thế giới mới sinh ra.

Bọn họ ở nơi này nhẹ nhàng trôi qua, kỳ thật đã chứng kiến sự ra đời, chết đi của vô số thế giới.

Trì Diên hoàn toàn cứng đờ. Cảm giác bi thương lại vô vọng mãnh liệt, một vạn năm qua chưa bao giờ có đột nhiên tập kϊƈɦ trái tim cậu.

Ngồi bên cạnh hắn, đứng ở góc độ của hắn, lần đầu tiên cậu thấy được mọi thứ trong mắt hắn.

Vô số sinh linh, hàng tỉ thế giới, trong mắt hắn chỉ như phù du, *hướng sinh tịch diệt.

(sinh ra vào sáng sớm, chết đi khi đêm về, ý chỉ thời gian trôi rất nhanh)

Mọi sự đều thoảng qua như mây khói, chỉ có hắn là tồn tại vĩnh hằng.

Thời khắc này, Trì Diên đột nhiên cảm thấy, nản lòng thoái chí, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.

Cậu từng luôn kiên định cho rằng con người là sinh linh cứng cỏi nhất cố chấp nhất, biển có thể lặng, núi có thể dời, chỉ cần có đủ thời gian, không gì không thể làm được. Mà thứ cậu không thiếu nhất chính là thời gian. Chỉ cần cậu luôn bên cạnh hắn, chỉ cần cậu kiên trì chờ đợi, một ngày nào đó cậu sẽ đợi được, một ngày nào đó hắn sẽ quay đầu lại. Chỉ cần chút hy vọng, bất luận mười năm, trăm năm, nghìn năm, vạn năm, hay ngàn vạn năm, cậu đều bằng lòng. Ở nơi này bên hắn, chờ hắn, trông coi hắn. Cam tâm tình nguyện.

Nhưng cậu sai rồi.

Ngay từ khi bắt đầu, cậu đã yêu một sự tồn tại sẽ không bao giờ đáp lại, không hiểu yêu.

Một sự tồn tại vĩnh hằng.

“Ngươi không thích sao?” Cậu nghe thấy Diệp Nghênh Chi hỏi, ngữ khí bình thản, chưa từng thay đổi.

“Thích.” Trì Diên nhẹ giọng đáp, chậm rãi rũ mắt cúi đầu xuống.

Tuy miệng nói thích nhưng Diệp Nghênh Chi có thể cảm nhận tinh thần nhân loại trước mặt càng đi xuống hơn —— đôi mắt người này nhìn rất khổ sở. Hắn càng không biết phải làm sao, không biết nên làm gì nói gì, hắn sợ lại như vừa rồi, cuối cùng biến tốt thành xấu. Cho nên cuối cùng cái gì cũng không nói.

Bên cạnh dòng sông lấp lánh, hắn nghe thấy Trì Diên nhỏ giọng nói: “Tôi thích ngài.”

“Cái gì?” Hắn hỏi.

“Diệp Nghênh Chi… Tôi yêu ngài.”

“… Yêu là cái gì?”

“Là tôi muốn vĩnh viễn ở bên ngài.” Là tôi muốn có ngài.

Nhân loại thoáng mỉm cười, cúi đầu xuống, không nói gì nữa.

Tà vĩnh hằng trông thấy trong mắt Trì Diên có một điều gì đó chợt lóe lên, rất sáng, so với dòng sông thế giới còn sáng hơn, rồi lập tức ảm đạm xuống.

Hắn từng chứng kiến vô số thế giới tiêu vong, nhưng chưa từng vì chúng mà cảm thấy thương tiếc bi ai, cũng sẽ không sinh lòng thương xót. Nhưng thấy đôi mắt Trì Diên như vậy, hắn lại không tự chủ được muốn khiến chúng sáng lên lần nữa—— lấp lánh như trước, chăm chú, tràn ngập chờ đợi mà nhìn hắn.

Thế nhưng sau đó nhìn Trì Diên dường như vẫn không vui sướиɠ. Trong mắt cậu như luôn có một tầng sương mù nhạt, khiến Diệp Nghênh Chi nhìn không thấu cậu đang nghĩ gì. Hắn không hiểu nổi cảm xúc nhân loại. Hắn thậm chí không rõ vì sao mình muốn hiểu.

Hắn chỉ có thể nói: “Ngươi đương nhiên có thể vĩnh viễn ở cạnh ta. Giống như hiện tại.”

Trì Diên cười lắc đầu.

*****

Một ngày nọ đột nhiên Trì Diên một lần nữa thỉnh cầu hắn mang mình đến bờ sông thế giới.

Dòng sông lấp lánh ánh sáng, Trì Diên quay đầu khẽ nói: “Diệp Nghênh Chi, ngài có thể đưa tôi quay trở lại thế giới luân hồi không?”

Cậu không nhìn thấy chủ nhân phương này, nhưng cậu cảm giác được đối phương đang ở cạnh mình.

Có lẽ một vài tư tưởng của nhân loại thật sự đã tiếp cận chân lý thế giới. Phật thuyết con người có ba kiếp luân hồi, kiếp trước, kiếp này, kiếp sau. Quá khứ đã trải qua là kiếp trước, hiện tại đang trải qua là kiếp này, tương lai chưa trải qua là kiếp sau.

Những điều Trì Diên biết cũng tương tự như vậy. Tất cả các sinh linh đều có linh hồn, linh hồn không mất mà vẫn luôn luân hồi qua hàng tỉ thế giới, cho đến một ngày linh hồn mờ đi, triệt để tiêu tan.

Cậu vốn cũng chỉ là một sinh linh vô cùng bình thường trong vô số thế giới đó, sinh làm người, thọ không quá trăm năm, luân hồi cùng lắm mười kiếp, linh hồn tồn tại tối đa một nghìn năm trong dòng sông này, cuối cùng biến mất giống các sinh linh khác. Thân như phù du, hướng sinh tịch diệt.

Cậu may mắn nhường nào mới có thể tiến vào vĩnh hằng tuyệt đối này, mới có thể gặp Diệp Nghênh Chi.

Đã từng có một câu hỏi rằng nếu Jack biết trước kết cục của tàu Titanic, liệu anh còn muốn thắng tấm vé tàu kia không, còn lên con tàu đó không..

Trì Diên không biết. Cậu chỉ biết mình không hối hận đã yêu Diệp Nghênh Chi, hiện tại cậu đã không thể không yêu Diệp Nghênh Chi.

Chỉ là tình yêu này, quá vô vọng.

Vĩnh viễn rất xa, ở trong vĩnh hằng, chờ đợi một người mình rất muốn có nhưng mãi mãi không thể có.

Cậu vốn chỉ là một nhân loại trong luân hồi, vậy nên hãy để cậu từ đâu tới đây thì quay về đó.

“Có thể.” Diệp Nghênh Chi không chút do dự trả lời, chần chừ một chút mới nói, “… Tại sao ngươi muốn đi?”

“Nơi này quá tịch mịch.” Khoé miệng Trì Diên nâng lên một đường cong mờ, “Diệp Nghênh Chi, tôi rất cô đơn.” Chờ ngài như vậy, quá cô đơn.

“Có thể đưa tôi đi không?” Cậu lại hỏi lại.

“Được.” Diệp Nghênh Chi đáp, vẫn không hề do dự. Trì Diên nói cậu cô đơn, nhưng hắn căn bản không biết cô đơn là gì, hắn thấy nhân loại ở trong vùng của hắn ngày càng sa sút tinh thần, lại bất lực. Điều hắn có thể làm chỉ là hoàn thành các nguyện vọng của người này.

Nghe thấy câu trả lời bình thản mà chắc chắn, hai mắt Trì Diên trầm xuống, lập tức nở một nụ cười khổ. Cậu còn hy vọng xa vời gì đây? Hy vọng Diệp Nghênh Chi sẽ giữ cậu lại ư?

Cậu cười ngẩng đầu lên: “Diệp Nghênh Chi, trước khi đi, tôi có thể ôm ngài một lần không?”

“Vì sao?”

“… Vì tôi yêu ngài.”

Trì Diên thấy trước mắt xuất hiện một hình người hơi mờ, giống như năm đó từng thấy. Cậu mỉm cười, tiến lên ôm cổ đối phương, đem chính mình vùi sâu vào trong ngực hắn.

Một lần cuối cùng.

Tôi yêu ngài.

Dù có một ngày linh hồn tiêu tán, tôi cũng sẽ yêu ngài đến cuối vĩnh hằng.

Tôi vĩnh viễn yêu ngài.

Trì Diên buông Diệp Nghênh Chi, lui về sau một bước hướng về phía dòng sông.

Hình người trước mặt đưa tay về phía cậu: “Ta sẽ đem khí tức của ta bám vào linh hồn ngươi để bảo vệ ngươi. Nhưng trải qua mỗi luân hồi, khí tức của ta và linh hồn ngươi đều sẽ tiêu hao, đến cuối cùng linh hồn ngươi sẽ trở nên vô cùng suy yếu, cho đến khi tan biến … Trước lúc đó, ngươi nhớ phải trở về.”

“Được.”

Thân ảnh nhân loại rơi về phía dòng sông. Trì Diên có thể cảm nhận những chấm sáng rực rỡ sau lưng cách mình càng lúc càng gần, mà vùng tối vô tận kia tức thì cách mình càng lúc càng xa. Cậu rơi xuống, không kìm lòng được mà đưa tay về phía vùng tối —— cho đến cuối cậu vẫn hy vọng, hy vọng sự tồn tại kia sẽ đưa tay kéo cậu trở về.

Nhìn Trì Diên rơi xuống dòng sông, Diệp Nghênh Chi không kìm lòng được vươn cánh tay vô hình về phía cậu —— thời khắc đó hắn thậm chí không rõ tại sao mình muốn vươn tay. Cũng ngay tại một khắc sắp chạm được người kia lại thu tay trở về. Đối với hướng Trì Diên biến mất thấp giọng lẩm bẩm:

“Ngươi có thể hưởng thụ tình thân ấm áp, ngươi có thể truy cầu sự nghiệp thành công, ngươi có thể hiểu rõ tình bạn đáng trân trọng… Ngươi có thể đạt được tất cả những thứ ngươi nên có. Nhưng, ngươi vĩnh viễn không thể yêu bất luận kẻ nào, tâm ngươi chỉ có thể rộng mở vì ta.”

Bởi vì ngươi đã nói ngươi yêu ta.

Ngươi đã nói, yêu chính là muốn vĩnh viễn bên cạnh ta.

Những lời hắn chính thức nói ra sẽ lập tức trở thành quy tắc trong luân hồi.

Quy tắc ngang ngược, ích kỷ mà không nói lý đến vậy; quy tắc thiết lập chỉ vì một người. Tại thời điểm hắn thậm chí không rõ rốt cuộc yêu là gì.

Hắn không hiểu tình yêu, nhưng đã hiểu được chiếm hữu.

Mà sự thật thường là vì yêu, nên mới muốn chiếm hữu.Tà Túy - Chương 138: Vạn năm

Hết chương 138.

Recommend mọi người đọc lại chương 56 để hiểu hơn

ಥ_ಥ