Tà Túy

Chương 129: Ác mộng




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nghe những lời này của Lý Phong Khải, lại nhớ lại tình cảnh lúc ấy, Trì Diên và Vương Thịnh đều ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời tiến thoái lưỡng nan.

Chạy về hướng cũ, trở lại đầm nước quỷ dị thật vất vả mới thoát ra được kia, ba người đều không muốn; tiến về phía trước, không ai biết phía trước có thứ gì đang đợi họ, còn có thể trở ra hay không.

Vương Thịnh vẫn chưa thoát khỏi kinh sợ và đau đớn mất đi Lưu Vũ, đứng tại chỗ dùng đèn pin chiếu sáng con đường bọn họ vừa chạy ra, mơ hồ trông thấy một thân ảnh ướt sũng lảo đảo lê lết về phía bọn họ, nhìn dáng người, vậy mà chính là “Trình Đào”!

Trì Diên và Lý Phong Khải lúc này cũng nhìn thấy thân ảnh kia, đồng thời thấy được trong mắt nhau sợ hãi khó nén.

Lúc này không suy nghĩ được nữa, Vương Thịnh khẽ quát một tiếng: “Đi mau!” rồi dẫn đầu chạy về phía trước.

Lại chạy qua hai lối rẽ, bọn họ đến một hang động tương đối trống trải, xem chừng đã bỏ rơi được thứ kia, ba người dừng lại thở dốc nghỉ ngơi.

Trì Diên đứng dậy, thấy Lý Phong Khải cau mày đang xem camera trong tay.

Trì Diên không có chuyên môn như Lý Phong Khải nhưng vẫn có thể nhìn ra cấu tạo nội bộ và vách đá trong động này đều tương đối đặc biệt, Lý Phong Khải càng sẽ không bỏ qua, trước lúc Trình Đào và Lưu Vũ gặp chuyện không may, trêи đường đi hắn vẫn luôn cầm camera chụp lại bốn vách hang.

Tay Lý Phong Khải run bần bật, nếu không phải còn dây nối camera đeo trêи cổ, có lẽ hắn đã làm rơi máy xuống đất.

Trì Diên cùng Vương Thịnh phát hiện bất thường lại gần nhìn, chỉ thấy các bức ảnh dưới tác dụng của đèn flash có thể thấy mỗi mặt trêи vách hang đều chiếu ra một vài bóng dáng hình người màu đen mơ mơ hồ hồ, mà những cái bóng này vừa rồi bọn họ dùng mắt thường không hề phát hiện ra.

Vương Thịnh nuốt nước bọt, thò tay tắt camera: “Đừng xem nữa, mau chạy tiếp thôi.” Kỳ thật trải qua cái chết của Lưu Vũ và Trình Đào, điểm tà môn trong động đã quá rõ ràng, có sợ hơn nữa cũng vô không ích, gắng sức bỏ chạy mới có thể có đường sống.

Phía trước động xuất hiện ánh sáng không rõ, nhìn kỹ mới phát hiện là chóp nham thạch trêи vách hang phát ra tia sáng. Nếu đổi tình cảnh lúc này vào lúc khác, Trì Diên nhất định sẽ thán phục sự kỳ diệu của tạo hóa, cậu chưa từng thấy nơi nào có nham thạch phát ra màu vàng mờ ảo như vậy, giống như ánh lửa bị che trong lồng đèn màu tro. Nhưng ánh sáng đột nhiên xuất hiện ở nơi này chỉ có thể mang cho bọn họ sự xoa dịu ngắn ngủi, ngay sau đó lập tức khiến họ càng thêm sợ hãi.

Bởi vì dưới ánh sáng lờ mờ kia có thể thấy rõ trêи vách đá hai bên giăng đầy những chiếc bóng màu đen, tựa như hình dáng mơ hồ trong ảnh Lý Phong Khải chụp. Chỗ gần có thể thấy là bóng người kéo dài, xa hơn chỉ là hình người không rõ.

Vương Thịnh kịp phản ứng đầu tiên, quát: “Đi mau, chúng biết cử động.”

Vương Thịnh nói không sai. Chỉ nhìn bình thường sẽ rất khó phát hiện vì những chiếc “Bóng” kia di chuyển cực kỳ nhỏ, mắt thường hầu như không phát hiện ra, nhưng nếu như chú ý quan sát khoảng cách giữa những chiếc bóng kia với bóng ba người bọn họ, có thể nhận ra khoảng cách hai bên càng lúc càng gần.

Ba người lại bắt đầu liều mạng chạy về phía trước, ai cũng không có thời gian liếc ra sau, những chiếc bóng kia lại như bị kinh động, động tác trở nên cực kỳ nhanh. Đột nhiên Trì Diên cảm giác mình bị một bàn lạnh buốt tóm lại không chạy nổi, Vương Thịnh vẫn luôn lưu ý em họ mình cũng ngừng theo, quay đầu hỏi: “Tiểu Diên, sao thế?”

Trì Diên cũng quay đầu lại cùng anh, trông thấy gương mặt Lý Phong Khải thống khổ nhìn mình, hắn nắm chặt cổ tay Trì Diên: “Đừng bỏ lại anh, cứu anh với, xin cậu cứu anh với.”

Tầm mắt Trì Diên chuyển dời xuống mặt đất, vô số bóng đen đã bao trùm lên bóng Lý Phong Khải, nắm chặt lấy bóng hắn.

Mà bóng Lý Phong Khải vậy mà cũng bắt đầu chuyển động, thử thăm dò tới bóng của Trì Diên.

Trong đầu Trì Diên lóe lên một ý nghĩ, Lý Phong Khải đã bị biến thành giống những bóng đen kia. Trong lòng cậu hoảng loạn, tay lại bị Lý Phong Khải lôi kéo không thể động, cậu cũng không ngờ Lý Phong Khải bình thường nhìn thư sinh lúc này lại có sức lực lớn đến thế.

Nhưng thời điểm tay của bóng Lý Phong Khải vừa đụng phải bóng Trì Diên, nó lại như bị bỏng, vội vàng rụt lại.

Lúc này tay Lý Phong Khải cũng bị cậu giãy thoát ra.

Vương Thịnh bắt chuẩn cơ hội, kéo cậu tiếp tục chạy.

Lúc này hai người đều không dám dừng lại, chỉ biết một mực cắm đầu về phía trước.

Trong trí nhớ Trì Diên chỉ còn lại tiếng tim đập cực nhanh của mình, tiếng bước chân dồn dập của hai người cùng với những tiếng thì thào khe khẽ liên miên không dứt: “Thần sắp tỉnh… Thần sắp tỉnh…”

Hai anh em may mắn tránh được rất nhiều cánh tay trắng nhợt, những bóng đen quỷ quái tương tự, cuối cùng phát hiện một cửa hang thông ra bên ngoài. Nhưng đến khi còn cách cửa hang mười mét, hai người bị một thứ máu thịt lẫn lộn giống như xác sống cản lại.

Hai người lại ra sức chạy vài bước, mắt thấy đã sắp có thể chạy ra, đúng lúc này cửa hang bắt đầu chấn động, rất nhiều đá vụn rơi xuống. Mà khi đó thứ kia cắn lên vai Vương Thịnh, tóm chặt không cho anh đi. Vương Thịnh nhìn cửa hang chỉ còn cách một bước ngắn, lại nhìn em họ, cuối cùng tự mình quay người xông về phía xác sống, đồng thời đẩy Trì Diên khỏi cửa hang, quát: “Chạy mau!”

Ngay khi Trì Diên vừa bị đẩy ra, đủ loại đá lớn nhỏ lăn xuống, hoàn toàn chặn kín cửa hang cậu vừa thoát khỏi.

Bên ngoài trời đã tảng sáng, bọn họ đã bị nhốt trong hang cả đêm.

Trì Diên làm ký hiệu lên cửa hang rồi men theo đường đi ra ngoài, đi chừng mười phút thì gặp những người đang đi tìm bọn họ.

Thì ra ông chủ quán trọ biết bọn họ buổi sáng lên núi, đã khuya nhưng vẫn chưa trở về, biết bọn họ không mang đủ trang bị, cũng không có ý định qua đêm bên ngoài nên sợ là họ đã gặp phải chuyện không may, bởi vậy đã báo cảnh sát, rất nhiều thanh niên trai tráng trong thôn sau khi nghe vậy cũng đi theo giúp tìm người.

Trì Diên dẫn mọi người quay lại cửa hang kia, nhưng bất luận tìm thế nào cũng không thấy, cũng không tìm được ký hiệu mình đã đánh dấu.

Cuối cùng Trì Diên được mọi người đưa về, người thân của cậu cũng đã vội vàng tới, cậu kể lại mọi chuyện cho mọi người nghe, kể lại hang động quái đản kia, nhưng không ai tin lời cậu nói, người thôn Hồng Đồ cũng nhao nhao tỏ vẻ không biết Lục Thuận. Ngay cả ông chủ quán trọ cũng nói chưa từng thấy Lục Thuận “Sáng sớm đến gọi bọn họ xuất phát” trong lời Trì Diên, chỉ thấy năm người đeo balo rời đi, ông nhớ rõ mình còn hỏi Vương Thịnh khi nào thì quay về, Vương Thịnh đáp buổi tối năm sáu giờ sẽ trở lại, lại không hề có ấn tượng gì về Lục Thuận vẫn luôn đứng ở cửa.

Cuối cùng mọi người căn cứ vào lời miêu tả của Trì Diên nhận định sự kiện này thành “Bốn sinh viên đại học XX đi khảo sát thực tế bất hạnh gặp phải núi sụp mà lâm nạn”. Những lời “Ăn nói lung tung” của Trì Diên bị coi là do chứng kiến tai nạn mà sinh ra ký ức hỗn loạn, bị cho là vấn đề tâm lý sinh ra do bản thân gặp nạn. Sau khi cậu về nhà, cha mẹ Trì Diên thậm chí còn dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý một tháng.

Chỉ có một người tin lời Trì Diên. Ngày được cứu về thôn Hồng Đồ đó, cậu cuống cuồng nói với mọi người chuyện xảy ra trong động, cầu xin bọn họ đi cứu anh họ, tuy rằng chính cậu cũng biết hy vọng cứu được Vương Thịnh đã quá xa vời. Trước đó đoàn người đi tìm cậu đã cùng cậu đi vào khe núi một lần, hoàn toàn không tìm thấy sơn động cậu miêu tả, mọi người đều cảm thấy cậu đã chịu kϊƈɦ thích, thay nhau khuyên cậu nghỉ ngơi cho khỏe, nhưng không ai tin câu chuyện kỳ lạ của cậu.

Chỉ có một bà già ở cửa thôn bị gọi là bà điên sau khi mọi người tản đi lặng lẽ kéo cậu lại, nhỏ giọng nói: “Các người gặp phải ma cọp vồ rồi, nơi này có ma cọp vồ bắt người sống cho tà ma trêи núi ăn đấy.”

(ma cọp vồ: theo truyền thuyết, người bị cọp vồ ăn thịt biến thành ma, không dám tách ra khỏi cọp mà lại còn giúp cọp ăn thịt người khác)

Trì Diên còn muốn hỏi thêm nhưng bà không chịu nói gì nữa, xua xua tay rồi đi về.

Sau đó Trì Diên được đưa về nhà, tuần tự mà lên đại học, tốt nghiệp, đi làm, ngoại trừ chuyện anh họ không còn, ngoại trừ khi gia đình tụ họp bác gái và bác trai nhìn thấy cậu sẽ luôn không tự chủ được mà lộ ra nét bi thương, tất cả đều giống như lúc trước. Khoảng thời gian tiếp nhận trị liệu tâm lý kia cậu thậm chí cũng từng nghĩ có phải đúng như lời bác sĩ nói hay không, rằng những việc mà bản thân cho rằng là “Ký ức” kia thật ra đều là giả, là mình tưởng tượng ra, anh họ là do gặp phải núi sụp mà chết, chính mình may mắn thoát được một kiếp nhưng không thể tiếp nhận sự thật này nên tiềm thức tự tạo ra câu chuyện quỷ dị như vậy.

Thế nhưng những chi tiết quá mức chân thật đó lại không ngừng nhắc nhở cậu tất cả đều là sự thật.

Thậm chí dù đã qua nhiều năm như vậy, những chuyện xảy ra đêm đó vẫn thường xuyên tái hiện trong mơ.

Trì Diên sau khi tỉnh lại không ngủ được nữa, nhắm mắt lại sẽ cảm thấy như loáng thoáng nghe thấy âm thanh quỷ quái không rõ kia, luôn cảm giác bốn vách tường phòng ngủ dường như cũng in rất nhiều bóng người màu đen.

Cậu càng nghĩ càng sợ, ôm nam nhân bên cạnh, như thú nhỏ bị chấn kinh khẽ hôn má hôn môi đối phương.

Nam nhân trong bóng đêm nở nụ cười: “Cục cưng, đừng nháo nữa, ngày mai còn phải đi làm.”

“Em mặc kệ,” Trì Diên dứt khoát trở mình áp lên người nam nhân, “Nghênh Chi, cùng em được không, em sợ lắm, không ngủ được.”

Thấy nam nhân không lập tức đáp lại, giọng cậu càng thêm tủi thân: “Em không phải cố ý chiêu anh, em thật sự sợ lắm.” Mỗi lần mơ thấy hang động năm đó, sau khi tỉnh lại đều cảm thấy xương cốt lạnh lẽo.

“Đã lớn bao nhiêu rồi, chỉ một giấc mộng thôi mà sợ thành thế này.” Diệp Nghênh Chi thò tay mở đèn đầu giường, đem người yêu trở mình áp dưới thân hôn cậu, “Nhưng em đã nói anh cùng em, vậy đêm nay đừng nghĩ đến việc ngủ nữa, lại càng không được đổi ý.” Dù nói vậy nhưng nếu đến lúc đó Trì Diên nuốt lời nháo kêu buồn ngủ, hắn cũng sẽ không thể làm gì.

Thời điểm hắn mới tìm được A Diên đối phương rõ ràng không ầm ĩ dính người như vậy, sợ hãi cũng sẽ tự mình chịu đựng. Nhưng bây giờ lại ỷ lại vào hắn, nói trắng ra là do bản thân hắn cưng chiều mà ra, chẳng thể đổ lỗi lên đầu người khác.

Trì Diên thích cảm giác cùng Diệp Nghênh Chi chặt chẽ tương liên, khi đó cậu cảm thấy đặc biệt an tâm, giống như được đối phương bảo vệ an toàn, không có gì đáng sợ. Lúc này Diệp Nghênh Chi sẵn lòng cùng cậu cậu rất vui, đương nhiên sẽ không đổi ý, nghe vậy khẽ gật đầu, hai tay ôm lên cổ Diệp Nghênh Chi.

Hai người thực sự dây dưa đến hừng đông, Trì Diên cảm thấy mệt mỏi, trong lúc ý thức ʍôиɠ lung sắp chìm vào giấc ngủ, cậu nghe được người bên gối ôm cậu phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, ngay sau đó cúi người dán môi lên vị trí tim cậu, nhẹ nhàng hôn hôn.

Trì Diên chỉ cảm thấy huyết toàn thân mạch run lên, từ trái tim dâng lên một hồi rung động không biết vì sao.

Cậu nghe thấy người yêu áp lên tim mình thì thầm gì đó, dường như là, “Có đau hay không” …Tà Túy - Chương 129: Ác mộng

Hết chương 129.

———