Tà Túy

Chương 127: Cùng anh




Edit by An Nhiên

Trì Diên cầm dao đã mài sắc cất vào ba lô rồi trở về nhà. Cậu thử dao, độ sắc khá ổn, ít nhất đáp ứng được yêu cầu của cậu.

Vì làm con dao này mà ông chủ tiệm kéo Trì Diên đến một nhà xưởng thường hợp tác ở vùng ngoại thành, đợi đến lúc làm xong mọi thứ quay trở về thì đã hơn bảy giờ tối, Trì Diên bắt xe về nhà, vừa vào tới cửa đã nghe mùi canh sườn ninh thơm nức.

Trì Diên vào phòng thay quần áo rồi đi ra, trêи bàn cơm bày hai đĩa thức ăn, một đĩa tỏi xào một đĩa rau xào, đều là món Trì Diên thích. Ở giữa đặt một chiếc nồi đất màu vàng nhạt đã được đậy nắp nhưng vẫn không ngăn được mùi thơm hấp dẫn từ trong bay ra. Ngoài ra còn có một chiếc nồi đất lớn khác, Trì Diên mở nắp ra xem, bên trong là ngân nhĩ, cẩu kỷ, còn có lê cắt quân cờ, là canh hôm qua cậu đòi ăn.

Bôn ba bên ngoài một ngày, bụng Trì Diên đã sớm kêu vang, hai mắt nhìn nồi sườn đều trợn lớn.

Lúc này Diệp Nghênh Chi bưng một đĩa sứ đi ra từ phòng bếp, đặt đĩa xuống bàn, nhìn cậu cong khóe miệng: “Sao về muộn vậy, còn thèm thành thế kia?”

Trong đĩa là bánh nhân thịt dê được rán vàng rộm, Trì Diên rời mắt khỏi đĩa, nói ra lí do đã sớm chuẩn bị: “Tống Cẩm không có ở đây nên em cùng Quyên Quyên đi bệnh viện kiểm tra, cả ngày đều ở trong viện, chưa được ăn gì cả.” Ngoại trừ câu cuối, những lời khác đều là cậu bịa ra.

Diệp Nghênh Chi thấy cậu thật sự đói sắp hết chịu nổi liền lấy bát đũa cho cậu ăn, trêи bàn cơm lại hỏi thăm Đào Quyên Quyên và đứa nhỏ.

“Mọi thứ đều ổn, chỉ là cơ thể hơi kém.” Trì Diên đáp.

“Vậy à,” Diệp Nghênh Chi gắp một miếng sườn cho Trì Diên, thuận miệng nói, “Hôm nào ta với em cùng đi thăm.”

Trì Diên đáp một tiếng, mượn việc gặm sườn mà cúi đầu xuống, tránh được ánh mắt Diệp Nghênh Chi.

Tối hôm đó Trì Diên đặc biệt dính Diệp Nghênh Chi, cơm nước thu dọn xong Diệp Nghênh Chi ngồi ở sofa phòng khách đọc sách, Trì Diên cũng nhanh chóng bám theo, ngồi bên cạnh không ngừng chui vào trong ngực hắn, thừa lúc hắn không để ý vụng trộm hôn người ta.

Diệp Nghênh Chi cầm sách ngồi, mới đầu còn có thể giả vờ bình thản, nhưng lúc sau yết hầu bị Trì Diên ngậm trong miệng không ngừng ʍút̼ cắn, được hầu hạ như vậy đương nhiên hắn không chịu nổi, đành phải buông sách ngẩng đầu dựa vào sofa, dung túng lại không có cách nào mà vuốt ve tóc Trì Diên, thở dài nói: “A Diên, sao hôm nay lại nịnh người thế này? Có phải lén làm chuyện xấu gì sau lưng ca ca không?”

Trì Diên buông yết hầu hắn, quỳ gối ngồi bên phải mép sofa, ngẩng đầu quấn quít hôn môi hôn cằm hắn, hàm hồ nói: “Mới không làm chuyện xấu, chỉ là muốn anh cùng em đi ngắm sao.”

Trì Diên lớn đến bây giờ bình thường cũng không quá thích thiên văn, lại là Diệp Nghênh Chi nhìn cậu trưởng thành, Diệp Nghênh Chi có tin quỷ cũng sẽ không tin cậu không có lý do gì lại đột nhiên muốn đi ngắm sao.

Diệp Nghênh Chi hơi tránh sang bên trái, cúi đầu nhìn cậu, sắc mặt thoáng nghiêm nghị: “Nói thật.”

Trì Diên không cam lòng mà đuổi theo, ôm chặt hắn không buông tay, gọi tên hắn: “Nghênh Chi… đi cùng em được không.”

Từ sau khi Trì Diên mười lăm tuổi Diệp Nghênh Chi không còn thấy cậu làm nũng như vậy. Hắn thật sự không có cách nào, hoàn toàn không chống đỡ được, bất đắc dĩ mỉm cười vỗ vỗ lưng Trì Diên: “Được rồi, trước tiên đứng lên đã, ta đi với em.” Đừng nói ngắm sao, hái sao hắn cũng sẽ không từ chối.

Trì Diên biết lái xe, cũng có bằng lái nhưng vì không có xe nên bình thường không lái. Tài xế Diệp gia chạy xe đến dưới lầu đón hai người, hắn phải mang xe đến cho Diệp Nghênh Chi. Diệp Nghênh Chi liếc mắt, tài xế tuy không tin năng lực của vị tiểu thiếu gia này nhưng cũng chỉ có thể nghe lệnh giao chìa khóa.

Cũng may nhà Trì Diên cách núi Tây nơi bọn họ muốn đi tương đối gần, thành phố R không lớn, buổi chiều không quá sầm uất, xe cộ cũng không đông, khả năng lái xe của Trì Diên tốt hơn Diệp Nghênh Chi nghĩ nhiều, hai người một đường đi đến núi Tây.

Trì Diên đỡ Diệp Nghênh Chi chậm rãi đi lên, dù rằng hiện tại cậu đã biết Nghênh Chi ca ca hoàn toàn bình thường, vốn không có bệnh.

Hai người dừng lại ở một khoảng đất bằng giữa sườn núi. Dù đã vào hạ nhưng ban đêm trong núi vẫn hơi lạnh, Trì Diên lưng đeo một chiếc balo lớn còn xách theo một chiếc túi khác, bên trong chuẩn bị đủ các thứ, cậu lấy ra từ trong túi một tấm vải nhựa trải xuống đất, bỏ hai chiếc đệm lên, lại lấy ra một chiếc chăn mỏng lớn, đợi hai người ngồi xuống rồi dùng chăn quấn cả hai lại.

Diệp Nghênh Chi nở nụ cười: “Chuẩn bị rất đầy đủ.”

Hắn nhìn balo của Trì Diên: “Trong balo đựng gì vậy?”

Trì Diên kéo balo lấy ra hai chai rượu, còn có bò khô, các loại đồ ăn vặt, đưa một chai cho Diệp Nghênh Chi: “Uống.”

Diệp Nghênh Chi thâm trầm nhìn cậu, nhận lấy nhưng không mở ra, nhẹ nhàng nói: “A Diên, em đã bảo ta phải nghe lời bác sĩ, không được phép uống rượu.”

“Chỉ hai chúng ta mới uống thôi.” Trì Diên cười lại gần hôn hắn, “Ca ca uống cùng em một chút thôi.”

Diệp Nghênh Chi không nói tiếp, mở nắp chai. Mạng này còn có thể cho cậu, huống chi là uống rượu.

Trì Diên uống rượu, kể lại chuyện bản thân sau khi rời khỏi Trì gia, thỉnh thoảng lại cụng chai với Diệp Nghênh Chi. Chuyện cậu quay về Trì gia lần đó và gặp lại Diệp Nghênh Chi cũng nói ra, chỉ có điều cậu không kể trong quãng thời gian đó, cậu nhớ hắn nhiều thế nào.

Nói tới nói lui, Trì Diên quay đầu nhìn Diệp Nghênh Chi: “Nghênh Chi ca ca, nhiều năm như vậy, vì sao không đi tìm em? Vì sao anh cam lòng để em một mình?” Nói xong mắt cậu đã hơi đỏ lên.

Trong nháy mắt Diệp Nghênh Chi như nhìn thấy thiếu niên mười sáu tuổi năm đó cô độc bất lực rời khỏi Trì gia, thiếu niên hắn ôm trong lòng cưng chiều bảy năm lại bị bức bách đột nhiên cắt đứt mọi liên hệ với hắn. Đã rất nhiều năm trôi qua, lúc này lại truy vấn hắn khi ấy vì sao không để ý tới mình, vì sao không cần mình.

Diệp Nghênh Chi chỉ cảm thấy cổ họng như bị nghẹn, nói không nên lời. Hắn cúi đầu nhắm mắt hôn lên mắt cậu, một lát sau mới nói: “Khi đó sức khỏe ca ca không tốt, về sau lại lên làm gia chủ Diệp gia, quả thực không có tinh lực, cũng không có thời gian trống. Là ca ca không tốt.” Chính hắn cũng thấy lời giải thích này không xuôi tai thế nào, Trì Diên vĩnh viễn luôn nằm thứ nhất trong lòng hắn, nếu như có thể, nếu như được phép, hắn sao lại cam lòng không đi gặp cậu.

Trì Diên lại không hỏi nữa, chỉ “Vâng” một tiếng như chấp nhận lời giải thích, hỏi một vấn đề khác: “Nghênh Chi, năm đó Diệp gia rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao bác và hai anh đều lần lượt đi, chỉ còn lại một mình anh?”

Diệp Nghênh Chi hạ mắt: “Cha ta đã đến tuổi, qua đời bình an, không biết ông ấy nghĩ thế nào, di ngôn nói muốn giao vị trí gia chủ cho ta. Hai anh trai của ta tranh giành nhiều năm như vậy, đợi nhiều năm như vậy, đương nhiên sẽ không cam tâm, cho nên cuối cùng bọn họ liên thủ muốn hại chết ta. Kết quả không

ngờ ngược lại bị phản phệ chết. Chuyện này nói ra không dễ nghe, ta nói với mọi người rằng họ bị nhiễm bệnh cấp tính mà chết.” Trì Diên muốn hỏi, những việc này đương nhiên hắn sẽ không giấu.

Không nghĩ tới Trì Diên sau khi nghe xong lại hỏi tiếp: “Bọn họ chết như thế nào?”

“Bị phản phệ chết.” Diệp Nghênh Chi cũng kiên nhẫn lặp lại một lần.

Trì Diên nhìn hắn: “Bị phản phệ như thế nào?”

Lần này Diệp Nghênh Chi thay đổi sắc mặt, chăm chú nhìn Trì Diên: “A Diên, em nghe ai nói gì ư? Cái chết của bọn họ hoàn toàn là gieo gió gặt bão.”

“Em biết.” Trì Diên ôm hắn, dựa vào trước ngực hắn, “Em chỉ là muốn biết rõ, bọn họ bị phản phệ như thế nào.”

Diệp Nghênh Chi đột nhiên mỉm cười, cúi đầu hôn đỉnh đầu Trì Diên, đôi mắt đen phản chiếu bầu trời đêm, không thể nhìn thấu: “A Diên đã biết rồi?”

Trì Diên nhắm mắt lại không nói gì.

Chỉ nghe Diệp Nghênh Chi trầm giọng nói: “Ta bệnh thành cái dạng kia, bản thân không sống nổi mấy ngày, muốn rời Diệp gia đi gặp em một lần cuối cũng không được. Bọn họ nhất quyết không chờ, sau khi mua chuộc được người của ta đã bày tụ tà trận muốn hại ta, sau khi ta tắt thở lập tức hóa quỷ, quỷ khí nghịch dòng, toàn bộ người thi thuật bị phản phệ, không một ai sống.” Thanh âm xa xăm, dường như đang kể chuyện không liên quan tới mình.

Hắn ôm Trì Diên đặt lên đùi, thân mật cúi đầu hôn chóp mũi cậu, nói khẽ: “Tiểu bại hoại, có phải em muốn nghe ca ca nói chuyện này không? Muốn ca ca nói cho em nghe rằng mình đã là người chết? Nói cho em biết rằng, ta không có cách nào đi gặp em, không phải bởi vì khi đó bị bệnh đến nỗi ngay cả người chết cũng không bằng mà bởi vì ta đã triệt để biến thành quỷ?”

“Ta cũng biết, núi ẩn biến thành như vậy phần lớn vì ta sau khi chết ngày ngày đêm đêm không ngừng sinh ra quỷ khí. Nhưng lại ta không bỏ được em, mới đầu là không cam lòng nếu không được gặp em, về sau lại cảm thấy, nếu ta dứt khoát đi, để lại em cho người khác, như thế so với chết đi ta lại càng không chịu nổi. A Diên, ta muốn cả đời ở bên em, cả đời cùng một chỗ với em, cho dù giả vờ làm người gạt em cả đời cũng không sao. Bây giờ em đã biết rồi, có phải cảm thấy căm ghét ta, hận ta, sợ ta hay không? Cảm thấy giá mà lúc ấy ta cứ thế chết đi, cái gì cũng không còn, sẽ không xảy ra những chuyện này?”

Trì Diên ra sức lắc đầu. Cậu cũng không rõ rốt cuộc mình muốn phủ nhận điều gì, chỉ một mực lắc đầu, sau đó lập tức ôm chặt cổ Diệp Nghênh Chi, sát lại gần hôn hắn cắn xé môi hắn, không cho hắn nói tiếp.

Mình cậu gặm cắn dần dần biến thành một nụ hôn sâu thật dài, sau khi tách ra Trì Diên tựa đầu dưới cằm Diệp Nghênh Chi, nghẹn ngào gọi tên hắn: “Nghênh Chi…”

Em yêu anh, bất luận anh trở thành thứ gì đi nữa, em đều yêu anh, vĩnh viễn.

Chỉ là tình yêu này chôn giấu quá sâu, thật khó có thể nói ra trước mặt người yêu.

Cuối cùng cậu ngẩng đầu lên, đôi mắt mê mang phủ một tầng hơi nước nhìn Diệp Nghênh Chi: “Nghênh Chi, nếu em đi đến một thế giới khác, anh có bằng lòng đi cùng em không?”

Trêи người hắn tà khí quỷ khí quá thịnh, hơn nữa sẽ càng ngày càng mãnh liệt, nếu cứ tiếp tục, không chỉ có núi ẩn, không chỉ thành phố R, cả thế gian này đều sẽ biến thành như vậy. Bọn họ trốn ở đâu cũng vô dụng.

“Bằng lòng” Diệp Nghênh Chi cúi đầu nhìn cậu, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve mắt cậu, “Bất luận em đi đâu, ta sẽ luôn ở bên em.”

Hắn kéo Trì Diên vào ngực: “A Diên cũng phải đáp ứng vĩnh viễn ở bên ta.”

Trì Diên nở nụ cười.

Cậu biết, Nghênh Chi ca ca nhất định sẽ bằng lòng ở cạnh cậu.

Trời đêm tối đen đột nhiên có kéo một vệt sáng kéo dài, mới đầu chỉ là một vài vệt đơn lẻ, rất nhanh đã biến thành nhiều vệt lớn. Là mưa sao băng.

Diệp Nghênh Chi nghiêng đầu nhìn trời đêm: “Trách không được đột nhiên đòi đi ngắm sao… A Diên!”

Lời còn chưa dứt, giọng hắn đã trở nên run rẩy mà tuyệt vọng, giống như nhìn thấy tận thế. Tuy rằng tận thế thật sự đang bày trước mắt hắn, hắn vẫn luôn thờ ơ.

Trì Diên lấy ra từ trong ba lô một con dao găm, thừa dịp một khắc Diệp Nghênh Chi nghiêng đầu kia lập tức đâm vào tim mình.

Theo động tác của cậu, tấm vải nhựa trải trêи mặt đất phản chiếu ánh sao sáng rỡ trêи trời phát ra tia sáng yếu ớt, đó là pháp trận Trì Diên dùng máu của mình vẽ ra từ trước. Sắc đêm tối mờ lại có đệm che làm cho người ta khó mà phát hiện.

Diệp Nghênh Chi ôm chặt cậu, một câu lại không nói nên lời, cuối cùng chỉ nghiến răng ra ba chữ: “… Tiểu bại hoại.”

Trì Diên níu lấy áo hắn, ánh mắt quyến luyến không thôi: “Ca ca đã nói sẽ luôn bên em. Anh có oán…” Cậu muốn hỏi anh có oán em không, nhưng vài chữ cuối đã không còn sức nói ra miệng.

Nét mặt Diệp Nghênh Chi đã khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng ôm cậu: “Không oán, ít nhất thời điểm ta còn là người, cơ thể còn mang theo nhiệt độ đã từng ôm em. Ta không oán.”

Lời hắn nói chính là, ở kiếp này có thể làm người sống ôm người yêu của mình, hắn không còn gì oán hận.

Chấm sao trêи trời dần dần hội tụ vây quanh bọn họ, Diệp Nghênh Chi hôn Trì Diên, nhìn người yêu trong lòng mình nhắm mắt lại.

Hắn đương nhiên liếc một cái có thể nhìn thấu tác dụng của thuật pháp này. A Diên thà rằng chết cũng muốn kéo hắn đến một thế giới khác, vậy hắn sẽ cùng đi.

Hắn chỉ đau lòng, một dao kia, quá đau đớn.

————-

Hết chương 127.

…… T_T