Edit by An Nhiên
Xe Diệp Nghênh Chi vẫn đang chờ trêи con đường cạnh rừng ngoài đại trạch Trì gia, đèn trong xe phát ra ánh sáng ấm áp, đi tới gần có thể thấy cửa sổ xe ghế sau nửa mở, nam nhân mặc áo choàng dài màu đen đang nhàn hạ nhắm mắt dưỡng thần.
Trì Diên mở cửa xe xông vào, ôm chặt cánh tay hắn.
Diệp Nghênh Chi ôm cậu, nâng cằm cậu để cậu ngẩng đầu lên, trông thấy hai mắt đỏ bừng của cậu đau lòng mà lại gần hôn một cái: “Đây là thế nào? Ai lại bắt nạt em?”
Có một điểm Trì Dung quả thật đã đoán đúng, Diệp Nghênh Chi đích xác rất thích bắt nạt Trì Diên, thường khi dễ đến khi Trì Diên hai mắt ʍôиɠ lung khóc kêu ôm hắn làm nũng xin tha, hắn mới vẫn chưa thỏa mãn mà thu tay lại, bắt đầu kéo người vào trong ngực chậm rãi dỗ dành. Nhưng chút tình thú này giữa hai người không đến lượt người ngoài nói, bình thường nếu Diệp Nghênh Chi thấy Trì Diên bị người khác bắt nạt, hắn sẽ nhớ kỹ trong đầu, lại tự mình cẩn thận an ủi cậu.
Trì Diên lắc đầu, dựa trước ngực hắn nhỏ giọng nói: “Cha em mất rồi.” Giọng nói vẫn còn nghẹn, nói đến chữ “Cha” gần như không kiềm chế được. Đã mười năm cậu không gọi Trì Viễn Sơn như vậy, chưa nói đến năm mười sáu tuổi đoạn tuyệt quan hệ cha con rời Trì gia, thời điểm còn ở Trì gia, bởi vì đã hiểu chuyện, biết Trì Viễn Sơn làm chuyện có lỗi với mẹ con mình, cậu rất chống đối việc nói chuyện với ông, lại càng không chịu gọi “Cha” hay “Ba”.
Diệp Nghênh Chi đương nhiên nghe được ra cậu thay đổi xưng hô, chỉ xoa lưng giúp cậu thuận khí, nhẹ nhàng ứng lời cậu, không nói thêm gì.
Trì Diên kể lại ngắt quãng cho hắn chuyện nghe được từ chỗ Trì Dung, Diệp Nghênh Chi cũng một mực yên tĩnh lắng nghe, chờ cậu nói xong mới cẩn thận xốc cậu ngồi lên chân mình, ôm cậu mặt đối mặt, ngẩng đầu hôn mắt cậu: “Ngoan, đừng suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi cho tốt, ca ca sẽ cho người đi điều tra rõ ràng.”
Trì Diên cúi đầu chôn bên cổ hắn, hai tay ôm eo Diệp Nghênh Chi, nhỏ giọng “Vâng” một tiếng, hai mắt vẫn đỏ.
Cậu nghỉ ngơi chốc lát, vẫn giữ tư thế này nhỏ giọng hỏi: “Nghênh Chi ca ca, ca có thể giúp em tiễn đưa cha một đoạn không, để ông ấy có thể ra đi dễ chịu một chút? Trì Dung nói ông ấy bị vu cổ thao túng, tâm cổ đã chết nên cũng chết theo. Ông ấy ra đi không yên ổn, em muốn ông ấy đi được thuận một chút.”
“Nên làm vậy.” Diệp Nghênh Chi đáp, “Em nhận ông ấy, vậy ông ấy cũng là cha ta, phận làm con đương nhiên phải tiễn nhạc phụ một đoạn đường.”
Hắn nói xong nhìn ra ngoài cửa sổ xe, chỉ vào con đường bên trái khu rừng nói: “Thân phận của ta bây giờ tùy tiện đến Trì gia siêu độ nhạc phụ không thích hợp lắm, chúng ta tiễn nhạc phụ ở ngay chỗ kia được không?”
Trì Diên khẽ gật đầu, không để ý, hoặc là nói bản thân cậu đã vô thức chấp nhận trái một câu lại phải một câu “Nhạc phụ” trong miệng Nghênh Chi.
Tài xế tắt máy, lấy từ trong cốp xe một tập tài liệu dụng thuật, dùng di động soi đường đi theo Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi vào trong rừng. Xe Diệp Nghênh Chi quanh năm chuẩn bị các loại dụng cụ thực hiện thuật pháp này, thành ra giúp giảm bớt rất nhiều phiền phức.
Ba người tìm được một mảnh đất trống bằng phẳng rộng rãi thì dừng lại, Trì Diên chịu trách nhiệm cầm điện thoại chiếu sáng, Diệp Nghênh Chi cầm bút chu sa tài xế đưa tới, nửa quỳ trêи mặt đất, rất nhanh đã lưu loát vẽ ra độ vong trận, lại dùng giấy vàng phong bế các mắt trận, bắt đầu nhắm mắt thi pháp.
Trì Diên từ từ nhắm mắt quỳ bên cạnh hắn, trong lòng mặc niệm điếu văn độ vong.
Trong rừng đột nhiên gió nổi lên, lạnh buốt chui vào trong cổ áo, mang theo cảm giác âm u lạnh lẽo. Trì Diên sợ run cả người, mở to mắt, nhìn thấy một hình bóng mờ ảo đi về phía mình, nhìn dáng người chính là Trì Viễn Sơn.
“Hắn” một mực nhìn Trì Diên, môi vội vã mấp máy, dường như đang nói gì đó, thấy Trì Diên không có phản ứng lại càng sốt ruột mà gạt tay sang bên cạnh ra hiệu. Trì Diên nhìn “hắn”, nhịn không được đứng lên la lớn: “Cha, cha nói gì? Con không nghe được!”
Trì Viễn Sơn nhích thêm về phía cậu, cách độ vong trận trêи mặt đất càng lúc càng gần, Trì Diên cũng dần dần có thể thấy rõ khẩu hình của hắn—— đúng lúc này trong trận pháp đột nhiên sinh ra một luồng lực mãnh liệt đẩy Trì Viễn Sơn ra xa, dần dần mơ hồ, biến mất không thấy gì nữa… mãi đến khi tan biến hoàn toàn, “hắn” vẫn luôn gạt tay về phía bên phải Trì Diên.
Trì Diên thoáng cái ngồi sụp xuống đất, quay sang trái nhìn Diệp Nghênh Chi: “Nghênh Chi ca ca, ca nói xem cha em muốn nói gì với em? Ông ấy đi có thuận không?”
“Ông ấy đã vãng sinh rồi.” Diệp Nghênh Chi kéo cậu vào ngực, đỡ cậu đứng dậy hôn trán cậu, “Đừng sợ, bất luận có chuyện gì, ca ca đều sẽ bảo vệ em.”
Trì Diên rầu rĩ đáp một tiếng, bị Diệp Nghênh Chi ôm nhét trở lại xe.
Ngày hôm sau Trì Diên cùng Diệp Nghênh Chi đến dự đám
tang của Trì Viễn Sơn.
Bởi vì vốn đang trong lễ tế trời, khách tới rất đông, người mất lại là Trì Viễn Sơn của Trì gia nên người đến phúng viếng rất nhiều. Trì Diên đã rời Trì gia, hơn nữa hai người đã đoạn tuyệt quan hệ từ lâu, cho dù những ngày này không ít người đã biết cậu thanh niên bên cạnh gia chủ Diệp gia kia nghe nói là bạn trai của tiểu thư Hứa gia, trước kia còn là trưởng tôn Trì gia, thì lúc này cậu cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn như những khách khác đến viếng, chậm rãi đi lên phía trước dâng một bó hoa.
Trì lão gia tử vẫn đang bế quan, ngay cả con mình đột nhiên qua đời cũng không ra. Tất cả mọi việc đều do quản gia cùng các gia đình con cháu Trì gia giúp đỡ lo liệu, kể cả việc tiếp khách tiễn khách cảm ơn mọi người, đã bắt đầu có người xì xào vì sao không thấy bóng dáng Trì thiếu đâu.
Trì thiếu trong miệng bọn họ đương nhiên là Trì Dung, đối với lời hỏi dò của các khách đến viếng quản sự đều giải thích nói Trì Dung do đau buồn quá độ đã ngã bệnh, hiện đang dưỡng bệnh trong phòng không thể gặp khách, nhưng giữa hai lông mày lại toát ra thần sắc lo lắng.
Trì Viễn Sơn chết bất đắc kỳ tử thi thể vốn đã kỳ lạ, hiện tại thi cốt chưa lạnh mà trong nhà trẻ thì bệnh nặng liệt giường, già lại bế quan không xuất, toàn bộ Trì gia ngay cả một người quyết định cũng không có, tất cả đều phải nhờ mấy tộc lão chủ trì. Mọi người lại không khỏi liên tưởng đến một tộc lão Trì gia vài ngày trước chết không minh bạch, thậm chí phải dùng Trấn Hồn Khúc mới có thể chôn cất, không khỏi nghị luận sau lưng Trì gia đây là đã phạm phải Thái tuế gì rồi.
Diệp Nghênh Chi hành động vô cùng nhanh chóng, người phái đi rất nhanh đã tra được một ít tin tức từ cả tang lễ lần trước đến sự kiện lần này, tất cả đều đưa tới tay Trì Diên.
Bị ảnh hưởng bởi phim truyện tiểu thuyết, bình thường mỗi khi nhắc tới thuật vu cổ mọi người đều sẽ nghĩ tới cao nguyên Vân Quý, bởi vì Vân Quý nhiều chướng khí, rừng núi nhiều độc trùng, quả thực có đủ điều kiện địa lý để phát triển thuật pháp này. Nhưng thuật vu cổ mẹ Trì Dung truyền thừa lại là một mạch khác, nguồn gốc từ Quỳnh Châu hay còn gọi là Hải Nam, được xưng là vu cổ Quỳnh Châu. Quỳnh Châu địa thế trong cao ngoài thấp, bốn bề giáp biển, trong núi dễ nổi sương mù, giữa núi cũng lưu truyền một ít bí thuật, chỉ có điều rất nhiều thuật pháp đã dần thất truyền, song mẹ Trì Dung lại chính là truyền nhân của vu cổ bí hiểm nhất Quỳnh Châu. Từ điểm này xem ra lời Trì Dung nói hôm qua tám chín phần là thật, nhưng Trì Viễn Sơn rốt cuộc có bị vu cổ khống chế hay không vẫn phải mở quan tài giải phẫu khám nghiệm mới có thể xác nhận.
Mở quan tài khám nghiệm là không thể nào, Diệp Nghênh Chi phái người đi hỏi người hiểu cổ thuật Trung Nguyên, miêu tả tử trạng của Trì Viễn Sơn, đối phương đáp Trì Viễn Sơn như vậy đúng là đã bị hạ cổ cộng sinh. Vu cổ Quỳnh Châu có một đặc điểm chính là chủ nhân của cổ sau khi chết cổ trùng cũng sẽ không chống đỡ được bao lâu mà chết, mà loại cổ có thể điều khiển một người mấy mươi năm như thế, cổ trùng đã sớm nhập vào tim người bị hạ cổ hình thành hệ thống cộng sinh, cổ trùng vừa chết, người nọ rất nhanh cũng sẽ suy kiệt mà chết.
Trì Diên nhận tin tức điều tra gửi về một đêm không khép được mắt. Dù không có chứng cớ xác thực của chuyện đã qua, trong lòng cậu đã nhận định Trì Viễn Sơn là bị biến thành như vậy, cả nhà bọn họ ly tán đều bởi vì cha bị hạ cổ làm hại. Thủ phạm là mẹ Trì Dung, nhưng mẹ Trì Dung đã chết năm năm trước, cậu muốn trả thù cũng không có chỗ tìm. Mà theo ý trong lời Trì Dung nói ngày đó, phía sau chuyện này có lẽ còn có người đang quan sát giúp thêm dầu vào lửa.
Trì Diên sắp xếp lại từng điểm suy nghĩ trong đầu, phát hiện một vấn đề ăn khớp một loạt sự kiện này: nếu giả thiết rằng những năm qua cha là bị cổ thuật khống chế, mãi đến khi hấp hối, cổ trùng chết rồi mới có được giây lát thực sự tỉnh táo là thật, như vậy lời cuối cùng “Đi mau” để lại cho cậu là vì sự an toàn của cậu; tạm thời chưa nói đến động cơ hoặc nguyên nhân, Trì Dung nhiều lần thúc giục cậu rời đi cũng là vì muốn tốt cho cậu; nhưng Trì Dung nếu là vì muốn tốt cho cậu, lúc trước tại sao lại dựng lên bàn cờ ở thôn Hà Gia như vậy muốn hại chết cậu?
Như vậy trước sau mâu thuẫn với nhau. Có hai cách có thể giải thích, một là giả thiết “Muốn tốt cho cậu” là sai, Trì Dung và Trì Viễn Sơn vẫn muốn hại chết cậu; còn một cách giải thích khác chính là, muốn hại cậu là một người hoàn toàn khác, buổi trưa ngày đó ở hoa viên Hứa gia cậu đã hiểu sai lời nói dối của Trì Dung. Mà tạm thời chưa đề cập tới Trì Dung, Trì Diên hiện tại đã không tin, hoặc là nói không muốn tin lời nói cuối cùng kia của Trì Viễn Sơn vẫn còn mang ác ý, cho nên tự nhiên cũng sẽ vô thức bác bỏ cách giải thích thứ nhất.
Cho nên cậu phải tìm Trì Dung hỏi rõ những chuyện gã biết, tại sao nhiều lần thúc giục cậu rời khỏi đây, tại sao chính bản thân gã lại không đi.
Nhưng nhớ tới bộ dạng Trì Dung đêm đó cậu vẫn hơi e ngại, không phải cậu sợ Trì Dung mà là bộ dáng đối phương quả thật có điểm không bình thường. Diệp Nghênh Chi dù sao cũng không cùng trang lứa với cậu, thân phận hiện giờ cũng đặc biệt, cậu không thể làm chuyện gì cũng muốn Diệp Nghênh Chi đi cùng, cậu cũng lo lắng sức khỏe Diệp Nghênh Chi không chịu nổi. Cho nên để phòng ngừa vạn nhất, Trì Diên gọi điện thoại cho Hứa Thụy, nhờ hắn lại cùng mình quay về Trì gia tìm Trì Dung một chuyến.
Trì Diên ngồi xe đi Hứa gia tìm Hứa Thụy trước, từ rất xa đã thấy trong sảnh chính Hứa gia có không ít người đang tập trung ở đó, mấy người nói chuyện vẻ mặt đều rất kϊƈɦ động, đại bá Hứa Thụy cùng đại quản gia trong nhà đang cố gắng trấn an bọn họ.
Lúc này Hứa Thụy đi tới, trực tiếp mở cửa lên xe, ngồi vào bên cạnh Trì Diên.
Xe chạy nhanh về phía trước, Trì Diên chỉ chỉ sảnh chính: “Có chuyện gì thế?”
Hứa Thụy nhếch miệng: “Mấy người đó là thiên sư một phái tới tham gia lễ tế trời, môn chủ của bọn họ họ Mã, có một con trai chừng vài tháng nữa là tròn hai mươi, tên Mã Thiên, năm nay được dẫn theo tham gia nghi thức tế tự. Kết quả hai ngày trước Mã Thiên đột nhiên mất tích, Mã môn chủ mỗi ngày đều thúc giục Hứa gia đi tìm con trai cùng bọn họ. Cậu nói xem cậu ta cũng đã là người trưởng thành, núi này không có gì để chơi, nói không chừng là chạy ra ngoài chơi rồi, vậy mà bọn họ lại ép đại bá ta như vậy, bọn họ phái người đi tìm không tìm được cũng đâu có cách nào. Hiện tại cha tôi mỗi ngày đều bị ông nội nhéo bắt đi hỗ trợ, may mà mấy người đó còn chưa bắt tôi đi làm tráng đinh đấy.”
Những ngày này đang tổ chức lễ tế trời, lại thêm Trì Viễn Sơn sau khi té xỉu ở bữa tiệc đã chết bất đắc kỳ tử, Hứa gia quả thực bận tối tăm mặt mũi lo liệu mọi chuyện. Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, Trì Diên vỗ vai Hứa Thụy an ủi hắn.
Bầu không khí Trì gia có chút ngưng trọng, trong phòng toát ra mùi mục nát lạnh lẽo, linh đường Trì Viễn Sơn vẫn còn mở, người đến đây phúng viếng ít hơn nhiều so với hôm qua. Trì Diên lại cùng Hứa Thụy đi vào lạy một lần rồi mới đề nghị với quản gia muốn gặp Trì Dung, nói có việc muốn nhờ một chút, muốn hỏi về cha lúc sinh thời.
Cậu cũng là con ruột của Trì Viễn Sơn, còn là con trong giá thú, cháu đích tôn của Trì gia không thể dị nghị, dù cho đã rời khỏi, hôm nay Trì Viễn Sơn qua đời, yêu cầu này của cậu cũng không có gì bất hợp lý.
Quản gia chính là người đêm hôm trước dẫn cậu đi gặp Trì Viễn Sơn lần cuối, sau đó giúp lo liệu hậu sự cho Trì Viễn Sơn, trong ấn tượng của Trì Diên, ông vẫn luôn đi theo Trì Viễn Sơn, bởi vì thái độ của Trì Viễn Sơn mà đối với
Trì Dung một lòng trung thành, đối với mình ngược lại vô cùng lãnh đạm. Vậy nên Trì Diên đối với ông cũng là ngữ khí xa cách khách khí giải quyết việc chung, làm phiền ông giúp truyền lời cho Trì Dung, nếu Trì Dung thực sự đột nhiên bệnh nặng không thể đi lại, cậu trực tiếp đi tìm Trì Dung cũng được.
Nội tâm Trì Diên không tin cái gì mà đột nhiên “Đau buồn quá độ” “Bệnh nặng liệt giường”, đêm hôm đó Trì Dung đối với cái chết của Trì Viễn Sơn rõ ràng không có phản ứng gì, nhìn người cũng có sức sống, sao có thể đột nhiên đổ bệnh.
Quản gia lại nhìn cậu và Hứa Thụy, cung kính dẫn hai người đi sang sảnh bên, sau đó khom người về phía Hứa Thụy: “Hứa thiếu gia có thể tạm thời tránh đi một lát hay không?”
Trì Diên nói với ông: “Hứa Thụy là bằng hữu sinh tử của tôi. Ông cứ nói thẳng.”
Quản gia lại bày ra sắc mặt khổ não khó xử.
Hứa Thụy thấy thế đứng dậy đi ra ngoài, phất phất tay với Trì Diên: “Được, tôi đi ra ngoài hít thở không khí trước, nếu bọn họ dám làm gì cậu tôi sẽ lập tức báo cho Tam ca của cậu.”
Chờ hắn đi ra ngoài, quản gia đột nhiên quỳ sụp xuống đất khóc rống: “Đại thiếu gia, nhị thiếu gia đã không còn rồi.”
————-
Hết chương 114.