Tống Mịch vừa ăn vừa nhìn bà Cẩn cười hì hì đáp lại.
"Được rồi mẹ, đừng tức giận, da sẽ xấu lắm.
Những lời khi đó là con tức giận nên mới nói ra, cốt là để chọc tức anh ấy, mẹ biết tính con mà, tức giận đều sẽ chửi người, mẹ đừng để tâm! Cái mặt như này....giống tra nam lắm sao!?"
Nói rồi đưa tay bóp bóp má Ngạo Đường khiến môi anh hơi chu lên, quả thực xinh đẹp hết nấc, Tống Mịch ngắm nhìn không nhịn nổi cười toe toét.
Liên Trầm: "Giống bạch liên hoa giả bộ yếu đuối"
Tống Mịch: "....." Ai cho anh nói vậy?
Nói đúng lại còn nói to!
Nghê Mạn ngồi cạnh khóe miệng giật giật, miếng táo trong miệng suýt nữa phun ra, vội vã nói.
"Anh...làm sao anh biết cụm từ bạch liên hoa? Đừng nói là xem phim, em phun miếng táo vào mặt anh thật á?"
Bà Cẩn nghe Nghê Mạn nói mới nhận ra sự khác thương, ngay lập tức chuyển sự chú ý sang Liên Trầm, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, túm nắm hương dương trên bàn nhìn anh ta chằm chằm, vừa cắn vừa nói.
"Nào, Trầm Nhi, chúng ta nói chuyện một chút.
Con biết bạch liên hoa là gì không?"
Liên Trầm: "Là..."
Bà Cẩn lập tức ngắt lời: "Thôi thôi đừng nói nữa, nghe qua đã biết là không biết rồi.
Quan trọng là làm sao con biết từ này? Bên cạnh con có động nghiệp nữ rồi à? Hay có bạn gái rồi?"
Liên Trầm trước sự hỏi dồn của bà Cẩn liền trở nên lúng túng
"Mẹ, không phải, con chưa có bạn gái"
Bà Cẩn: "Con có vợ rồi!! Nói, là con gái nhà nào? Sao không dẫn về đây? Aiza, mẹ đã nói rồi, nhà ta không quan tâm môn đăng hộ đối, tình cảm chân thành là được...mà không đúng, không phải tình cảm mạnh liệt sao yêu được đứa đầu gỗ như con...."
Tranh thủ lúc bà Cẩn ép cung Liên Trầm, Tống Mịch lấy điện thoại nhắn tin cho Ngạo Đường dưới gầm bàn.
"Đường Đường, anh đã nói gì với anh em?"
Ngạo Đường bên cạnh trầm mặc một lúc, đang suy nghĩ xem nên nói từ đâu, cuối cùng nhấc tay nhắn lại, vô cùng ngắn gọn.
"Những gì cần nói"
"Anh muốn ăn đấm không?"
Ngạo Đường nhìn chằm chằm tin nhắn, không chớp nổi mắt.
Cô lại cục súc với anh!!!
Ngẫm một hồi lẫu tìm cách giải thích đơn giản nhất nhắn lại.
"Anh chỉ lợi dụng một số sơ hở trong sự xuất hiện của hai người và tính cách của em.
Cơ bản thì bây giờ anh ta tin em là Tống Mịch thật"
Tin chứ không phải biết...
Bằng cách nào?
Anh không nói cụ thể, một là vì không muốn nói qua tin nhắn, hai là lười.
Cô nghĩ là cả hai.
Dù sao thì cách làm không quan trọng đến vậy, cái Tống Mịch quan tâm là kết quả việc này mang lại, nó khiến cô cực kì vô cùng thỏa mãn.
Ngạo Đường không cần cô nói nhưng có vẻ đã lên kế hoạch dọn sẵn đường đi nước bước cho cô, anh đã biết trước cô sẽ hành động thế nào.
Nếu là trước đây, bị một người nắm rõ tâm tình trong lòng bàn tay, Tống Mịch chắc chắn sẽ thủ tiêu ngay lập tức nhưng lần này có chút...cực kì vui...!khóe miệng không nhịn được nhếch lên.
Chỉ là có điều khiến cô bận tâm.....Ngạo Đường hình như nguy hiểm hơn cô tưởng....
Khả năng nắm bắt và điều khiển tâm lý con người vi diệu này....không làm chuyên gia tâm lí tội phạm hơi tiếc nhỉ!?
Bỗng điện thoại Tống Mịch ting một tiếng.
Là tin nhắn của Ngạo Đường.
[Hơn 15 phút nữa, Tống Mịch giả về đến nhà]
"Khụ....khụ...mẹ, bây giờ chuyện quan trọng nhất là Mịch Nhi, chuyện của con có gì nói sau"
Liên Trầm uống hết tách trà, vừa lên tiếng đã đẩy hết rắc rối lên đầu Tống Mịch.
Được lắm anh trai, thù này ta ghim!!!
Bà Cẩn quả nhiên rất dễ mất tập trung, nhìn Tống Mịch lại nhìn Ngạo Đường, ánh mắt liền trở nên nghiêm nghị.
"Mịch Nhi, sao con lại thay quần áo rồi? Hơn nữa, con hai đứa làm lành từ khi nào? Tại sao trước đây lại chia tay?"
"Quần áo con thay trên đường về, còn chuyện của hai bọn con...."
Cạch...cạch...
"Mẹ, thiết kế mới à?"
Họng súng đen ngòm chĩa thẳng trán Tống Mịch, cô vẫn vô cùng bình thản, ánh mắt không hề có một giây biến đổi, không có sự lo lắng, hỗn loạn, tay cũng không lập tức gạt họng súng đi, còn có thời gian đùa giỡn với bà.
Bà Cẩn ném súng cho người hầu, nhún vai.
"Mô hình mới, chưa đưa ra thử nghiệm."
Tống Mịch nhìn bà Cẩn vài giây, rồi nói.
"Nếu mẹ không an tâm như vậy thì thử đi."
Bà Cẩn: "Thử cái gì?"
Tống Mịch: "Con vừa nhận được tin một Tống Mịch nữa hơn 15 phút sẽ đến đây.
Khi đó mọi người có thể thử, xem sự khác nhau giữa bọn em là gì"
Nghê Mạn lập tức phân bua.
"Không, mọi người tin tưởng em"
Tống Mịch mỉm cười, nhẹ giọng.
"Không sao, là em bảo mọi người làm cơ mà, em không giận đâu.
Vừa để tránh sự nghi ngờ, vừa để vạch trần sự khác biệt..."
Để thay thế một người cần ba thứ: Dáng hình, cách ứng xử và kí ức của người bị thay thế.
Tống Mịch giả có thể thay thế Tống Mịch trong vòng 5 tháng không ai nhận ra vì có đầy đủ sự chuẩn bị về cả 3, dáng hình, cách ứng xử có thể thay đổi, có thể học nhưng kí ức lại mỗi ngày một khác, là thứ vô giá, muốn cũng không thể thay thế.
Đều là Tống Mịch, đều có gương mặt giống nhau, nhưng cách ứng xử thì chỉ cần lệch 1 nhịp sẽ biết ai thật ai giả.
Bên cạnh đó, Tống Mịch khi trở lại thua thiệt Tống Mịch giả vì cô ta có kí ức trong vòng 5 tháng mà cô không có vậy cô lấp đầy kí ức trong những ngày biến mất là được.
Đã nói rồi, mật thám của Fehlia có ở khắp mọi nơi, ngay cả trong chính Cẩn gia cũng có khoảng 3 đến 5 người.
Chỉ cần Tống Mịch nắm được những việc xảy ra trong 5 tháng qua thì chính là hoàn mỹ, là nhị tiểu thư Cẩn gia chân chính.
Bản gốc trở về còn cần hỏi ý kiến bản fake?
Đúng là thiểu năng!
--------------------------------------------------
Tống Mịch giả nhận được tin báo Tống Mịch ở trước của Cẩn gia tim liền rớt một nhịp, gấp rút trở về.
Cô ta làm sao biết kẻ thần kinh kia lại hành động không lường trước như vậy!
Vừa bước xuống xe đã xách váy chạy vào nhà, chuẩn bị chạm vào cửa chính liền khựng lại, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, ánh mắt kiêu ngạo, trên môi nở nụ cười khinh thường.
Ngụy trang lại bản thân, còn chưa chạm tay vào cách cửa, cửa nhà đã mở ra.
Nữ hầu cúi người chào.
"Nhị tiểu thư đã về!"
Tống Mịch giả gật đầu, bước vào, vẻ mặt thản nhiên như không có chuyện gì, lướt quanh nhà một lượt không thấy có gì khác biệt.
Nghê Mạn ngồi trong phòng khách ung dung bóc vỏ nho, ngẩng đầu tò mò nhìn cô ta.
"Sao về sớm vậy? Thiên Tư gia gia có khỏe không?"
Tống Mịch giả bước đến ngồi phịch xuống ghế sofa, túm lấy gói mướp đắng sấy khô trên bàn, vừa ăn vừa đáp lại, sự lo lắng trong lòng dần vơi đi.
"Thiêu Tư gia gia rất khỏe, ông ấy có hỏi em về chị? Quả nhiên em không thích hợp với những bữa tiệc này, sau này chị đi cùng em đi, nếu không em sẽ không đi đâu"
"Được."
"Mịch Nhi, về rồi à?"
Liên Trầm tóc ướt sũng từ trên lầu bước xuống, Tống Mịch nhìn anh chằm chằm, không phát hiện sự khác thường mới lên tiếng trách móc.
"Anh về trước sao không bảo em?"
"Xin lỗi, đột nhiên có việc đột xuất"
Liên Trầm cười trừ, tiến đến lấy quả táo trên bàn, khi quả táo được lấy ra, Tống Mịch giả quan sát từng nhất cử nhất động của anh, một thứ đen đen bên dưới lộ ra.
Liên Trầm lập tức cầm lấy khẩu súng nhắm thẳng Tống Mịch giả bóp cò.
Tống Mịch giả khi phát hiện súng ngay tức khắc đã lộn người ra sau ghế, rút khẩu súng giấu trong váy ra nhắm thẳng Liên Trầm nổ súng.
Viên đạn soẹt qua mặt Liên Trầm để lại một đường máu từ từ chảy xuống, tiếng súng khiến bà Cẩn từ trên lầu chạy xuống, Nhìn cảnh tưởng trước mặt không khỏi sững sờ.
"Mịch Nhi, con làm gì vậy?"
"MẸ! Là anh ấy tấn công con trước! Con chỉ tự vệ!"
"Cẩn Tống Mịch, dù cả thế giới nhắm súng vào con chỉ có Liên Trầm là tuyệt đối không thể!"
Thêm một sự khác nhau nữa, sự tin tưởng tuyệt đối giữa các thành viên không phải thứ có thể tạo nên trong 5 tháng.