Vừa nói dứt câu, ánh mắt của mọi người ở hồ Nguyệt Tâm đều đổ dồn vào Phương Vỹ Huyền.
Hai cha con Cơ Chấn Hoành và Tần Lăng Thường ở bên cạnh cũng khiếp sợ nhìn Phương Vỹ Huyền.
Bọn họ không ngờ rằng Phương Vỹ Huyền lại nói muốn lên đài vào thời điểm này.
“Cậu đang làm gì vậy?” Tần Lăng Thường cắn đôi môi đỏ mọng, nhỏ giọng hỏi.
Cơ Hiểu Nguyệt cũng dùng ánh mắt lo lắng nhìn Phương Vỹ Huyền.
Tam hộ pháp của nhà họ Trịnh ở trên đài kia, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, ngay từ đòn đánh đầu tiên đã lấy mạng của đối phương.
Phương Vỹ Huyền đấu với ông ta, tất nhiên phải chấp nhận rủi ro mất mạng, đó chắc chắn không phải là một lựa chọn sáng suốt.
Song Phương Vỹ Huyền không nghĩ nhiều như vậy.
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh phía trên đài là người có tu vi cao nhất trong số những võ giả có mặt ở đây.
Nếu như bây giờ không lên đài thì về sau sẽ không còn cơ hội nữa.
“Đó là ai vậy? Bây giờ đứng ra không phải là tìm chết ư?”
“Hình như là võ giả do cô Tần đưa tới…”
“Là cô Tần ở Kinh Thành à? Không phải cô ấy chỉ mang theo một võ giả Tiên Thiên tới tham dự hội nghị thượng đỉnh thôi sao?”
Mọi người nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền, thấp giọng bàn luận.
“Không sai! Chính là võ giả Tiên Thiên đó!”
“Tình huống gì đây? Cô Tần bị hỏng não à? Cử một võ giả Tiên Thiên lên đài để so tài với cường giả của nhà họ Trịnh?”
“Mẹ kiếp! Cậu ta đúng là một tên võ giả Tiên Thiên!”
Sau khi hầu hết mọi người phát hiện ra Phương Vỹ Huyền chỉ là một võ giả Tiên Thiên thì tiếng thảo luận dần dần tăng lên.
Ánh mắt bọn họ nhìn về phía Phương Vỹ Huyền bắt đầu trở nên kỳ lạ.
Chỉ là một tên võ giả Tiên Thiên bình thường mà cũng muốn lên đài khiêu chiến với tam hộ pháp của nhà họ Trịnh?
Không phải tự sát thì là gì?
Giữa các võ giả, không thể nào không biết đến được sự chênh lệch của các cảnh giới chứ?
Chẳng lẽ đó là yêu cầu của cô Tần?
Cô ấy đang nghĩ gì vậy?
Không lẽ cô ấy cho rằng võ giả Tiên Thiên mình mang tới từ Kinh Thành có thể mạnh hơn võ đạo tông sư ở những nơi khác?
Nghĩ đến đây, không ít người nhìn Phương Vỹ Huyền với ánh mắt thương hại.
Song hầu hết những người có mặt ở đây đều vui mừng khi chứng kiến cảnh chó nhà họ Tần và nhà họ Trịnh cắn nhau.
Dù sao hai nhà này đều không phải thế gia ở Giang Nam của bọn họ, hơn nữa hai nhà này còn định chen chân vào Giang Nam để giành mất chén cơm.
Tốt hơn hết là hai nhà này đều chịu thua thiệt, như vậy chắc chắn sẽ rất có lợi đối với thế gia ở Giang Nam như bọn họ.
Tam hộ pháp Trịnh gia đứng trên đài nhìn Phương Vỹ Huyền, khẽ nhíu mày.
Từ hơi thở tỏa ra từ trên người Phương Vỹ Huyền, ông ta có thể biết rằng Phương Vỹ Huyền chỉ là một võ giả Tiên Thiên cấp bảy.
Chút tu vi này, ông ta hoàn toàn không có hứng thú ra tay.
Quá yếu.
“Cô Tần, cô chắc chắn muốn cho cậu ta lên đài ư? Tôi không hề có bất mãn gì đối với cô và nhà họ Tần cả, cho nên, tôi không hề muốn làm tổn thương người của cô… Nhưng nếu như cậu ta đứng trên đài cao kia, lời tôi nói xem như không còn tác dụng nữa.” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn Tần Lăng Thường, khóe miệng cong lên.
Lúc này Tần Lăng Thường cũng sắp bùng nổ rồi!
Phương Vỹ Huyền tự chủ trương quyết định, thế mà lại kéo cô ấy xuống nước cùng!
Phần lớn mọi người đều cho rằng cô ấy ép buộc Phương Vỹ Huyền lên đài!
Rất nhiều ánh mắt đang nhìn về phía cô ấy, như thể nhìn một cô chủ nhà giàu không có đầu óc vậy.
Từ lúc nào mà Tần Lăng Thường bị loại chuyện này chọc tức vậy?
Tuy nhiên cho dù rất giận dữ thì Tần Lăng Thường vẫn duy trì được thái độ đúng mực, nói: “Tôi tôn trọng ý tưởng của ông Đạo Thiên, nếu như ông ấy muốn lên đài, tôi sẽ không ngăn cản.”
“Ông Đạo Thiên?” Trịnh Thanh Huỳnh nhìn Phương Vỹ Huyền, hơi nheo mắt lại.
Dương Yến Xuân ở bên cạnh cũng đang im lặng đánh giá Phương Vỹ Huyền.
Nhưng sau khi Phương Vỹ Huyền tiến hành thay đổi vẻ bề ngoài, cô ta hoàn toàn không nhận ra anh, chỉ cảm thấy xa lạ.
“Ông chắc chắn muốn lên đài chứ?” Lúc này trọng tài đứng bên cạnh đài cao chăm chú nhìn vào Phương Vỹ Huyền, mở miệng hỏi.
“Chắc chắn.” Phương Vỹ Huyền trả lời.
Trọng tài liếc nhìn về phía Tần Lăng Thường.
Phương Vỹ Huyền là người của Tần Lăng Thường, nếu anh muốn lên đài thì phải nhận được sự đồng ý của Tần Lăng Thường.
“Nếu cậu ấy muốn thì cứ để cậu ấy lên đài đi.” Tâm trạng của Tần Lăng Thường rất không vui nhưng ngoài mặt vẫn cố bình tĩnh.
Thật sự muốn lên đài?
Xung quanh lại bắt đầu ồn ào.
Trong ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, Phương Vỹ Huyền nhảy lên đài cao!
Một tên võ giả Tiên Thiên lại muốn khiêu chiến một võ đạo tông sư!
Hơn nữa vị võ đạo tông sư này còn không phải là tông sư bình thường, mà là tam hộ pháp của nhà họ Trịnh đến từ Hoài Bắc! Thực lực cực kì mạnh mẽ, trưởng lão Lục của nhà họ Chung vừa bị ông ta một chưởng giết chết đó!
“Tôi đã từng thấy rất nhiều người cầu xin được sống… Tìm chết như thế này đúng là hiếm gặp, nhất là cái loại tìm chết ở nơi đông người như vậy, lần đầu tiên tôi nhìn thấy đó.” Có người cảm khái nói.
Dưới đài, Cơ Hiểu Nguyệt nhìn về phía Tần Lăng Thường, lo lắng hỏi: “Cô Tần… Anh Đạo Thiên, thật sự có thể đánh bại tam hộ pháp của nhà họ Trịnh sao?”
Tần Lăng Thường còn chưa trả lời, Dương Yến Xuân ở bên cạnh đã cười giễu cợt.
“Cơ Hiểu Nguyệt, cô đây là thật sự ngu ngốc hay giả vờ ngờ nghệch thế? Vấn đề này mà còn cần phải hỏi sao? Cô không biết nhìn sắc mặt người khác à?”
Quả thật vẻ mặt của Tần Lăng Thường rất khó coi, nhưng không phải cô ấy lo lắng Phương Vỹ Huyền không thể đánh thắng được đối phương, mà là tức giận trước việc Phương Vỹ Huyền tự tiện hành động.
Nhưng trong mắt Cơ Hiểu Nguyệt, đây chính là biểu hiện cho sự thiếu tin tưởng của Tần Lăng Thường đối với Phương Vỹ Huyền.
“Anh Phương…” Cơ Hiểu Nguyệt nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trên đài, sắc mặt tái nhợt.
Trịnh Thanh Huỳnh nhìn tam hộ pháp nhà họ Trịnh trên đài cao, nói: “Tam hộ pháp, cố gắng giữ cho cậu ta sống sót, dù sao cậu ta cũng là người của cô Tần.”
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh gật đầu.
Nói xong, Trịnh Thanh Huỳnh nhìn về phía Tần Lăng Thường, nở một nụ cười châm biếm, nói: “Cô Tần, tôi đã làm chuyện mình có thể làm rồi, hy vọng lát nữa dù trên đài có xảy ra chuyện gì cô cũng sẽ không oán trách tôi.”
Rõ ràng là Trịnh Thanh Huỳnh đang cố mỉa mai, nhưng Tần Lăng Thường không thèm để ý chút nào.
Cô ấy tin rằng Phương Vỹ Huyền mà ông nội vô cùng coi trọng chắc chắn không phải là một người liều lĩnh đến mức ngay cả tính mạng cũng không cần.
Sau khi nhìn thấy thực lực của tam hộ pháp nhà họ Trịnh mà Phương Vỹ Huyền vẫn dám đứng lên đài, chứng tỏ rằng anh có đủ tự tin đánh bại được tam hộ pháp nhà họ Trịnh.
…
Trên đài cao, tam hộ pháp nhà họ Trịnh đứng chắp tay, nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt, ánh mắt lạnh như băng.
Sau khi cải trang, Phương Vỹ Huyền đeo một cặp kính, để ria mép, vóc người gầy gò, trông giống một người trí thức hơn là võ giả.
“Cậu tên gì?” Tam hộ pháp nhà họ Trịnh hỏi.
“Tôi là Đạo Thiên.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Cái tên này, thật ra là tên của thầy anh.
Trên đường đến hồ Nguyệt Tâm, bằng một cách nào đó Phương Vỹ Huyền đã nghĩ đến việc lấy tên của thầy mình để làm tên giả, cảm thấy rất thú vị.
“Cậu không sợ chết à?” Tam hộ pháp nhà họ Trịnh lại hỏi.
“Tôi sẽ không chết.” Phương Vỹ Huyền cười nói.
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh khẽ lắc đầu, nói tiếp: “Với chút tu vi ít ỏi này của cậu, thậm chí tôi không cần ra tay cũng có thể bẻ gãy đầu cậu.”
“Ông mạnh đến vậy sao?” Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền đầy ngạc nhiên.
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh hừ lạnh, nheo mắt nhìn anh.
Ông ta bước chân vào cảnh giới tông sư đã mười tám năm rồi, cũng sắp chạm ngưỡng cảnh giới tiếp theo.
Hơn nữa thứ ông ta tu luyện là bí pháp của nhà họ Trịnh, thực lực của ông ta còn mạnh hơn những người cùng cảnh giới tông sư rất nhiều.
Có thể nói, trừ những người trong dòng họ ra, sự tồn tại của ông ta trong cảnh giới là bất khả chiến bại, không hề có đối thủ.
Đối mặt với một võ giả Tiên Thiên như Phương Vỹ Huyền, ông ta chỉ cần dùng một chút chân khí là đã có thể sốc chết Phương Vỹ Huyền.
“Tôi không thích bắt nạt kẻ yếu, thế này đi, tôi để cho cậu đánh ba quyền trước, sau đó sẽ đến lượt tôi ra tay.” Tam hộ pháp nhà họ Trịnh lạnh lùng nói.
Ngay khi vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều lộ ra vẻ kỳ lạ.
Cảnh tượng trên võ đài là làm nhục đến cùng cực đó!
Để cho đối phương đánh trước ba quyền, sau đó mới xuất chiêu, phải khinh thường đến mức nào mới có thể làm như thế này chứ?
Trịnh Thanh Huỳnh mỉm cười, khẽ gật đầu, ánh mắt châm chọc.
Gã ta vốn không hề muốn trêu chọc Tần Lăng Thường, nhưng đàn em của Tần Lăng Thường tự mình đưa đầu tới để cho gã ta làm nhục, vậy thì gã ta đành buồn cười tiếp nhận thôi.
Mặc dù nhà họ Tần là dòng họ có tiếng ở Kinh Thành, nhưng Trịnh Thanh Huỳnh không hề sợ hãi chút nào.
Hôm nay nhà họ Trịnh đã phát triển nhanh chóng và vô cùng hùng mạnh, từ lâu đã không thua kém bất kỳ dòng họ nào.
Chưa nói đến việc nhà họ Tần ở Kinh Thành xa xôi, cho dù nhà họ Tần ở ngay tại Giang Nam thì nhà họ Trịnh cũng sẽ không lùi bước!
Đây là sự tự tin tuyệt đối!
Nghe thấy lời nói của tam hộ pháp nhà họ Trịnh trên đài và cảm nhận được đủ các loại ánh mắt kỳ dị vây quanh, Tần Lăng Thường hơi cau mày.
Nhà họ Trịnh kiêu căng phách lối khiến cho cô ấy cảm thấy khó chịu.
Ở Kinh Thành, nếu có bất kỳ dòng họ nào dám ngông nghênh trước mặt nhà họ Tần như vậy, thì ngày tàn của dòng họ này đã tới rồi.
Dĩ nhiên, Tần Lăng Thường hiểu rằng, sở dĩ ông nội cử cô ấy đến chi nhánh công ty ở Giang Nam là mong rằng cô ấy có thể rèn luyện, không thể sống dưới vầng hào quang của nhà họ Tần mãi được.
“Phương Vỹ Huyền… Hy vọng cậu sẽ không làm tôi thất vọng.” Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền đứng trên đài, nghĩ thầm.
…
Trên đài, Phương Vỹ Huyền trợn to mắt nhìn tam hộ Pháp nhà họ Trịnh, hỏi: “Ông có chắc là để cho tôi đánh trước ba quyền không?”
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh nhìn anh bằng nửa con mắt, lạnh nhạt nói: “Nếu để cho tôi ra tay trước, cậu sẽ không còn cơ hội nữa.
Đúng lúc tôi muốn cho cậu tiếp thu thêm một chút kiến thức, rằng khoảng cách giữa võ đạo tông sư và các võ giả Tiên Thiên như cậu lớn đến mức nào!”
“Được rồi, tôi cũng muốn xem cơ thể của ông cứng đến mức nào.
Tuy nhiên, không cần ba quyền, một quyền là đủ rồi.” Phương Vỹ Huyền vừa nói, vừa đi về phía tam hộ pháp nhà họ Trịnh.
Một quyền?
Khóe miệng tam hộ pháp nhà họ Trịnh hơi cong lên một tia giễu cợt.
Thật vậy, một quyền là đủ rồi.
Chờ đến khi Phương Vỹ Huyền ra đòn, ông ta sẽ dùng chân khí của mình để phản lại.
Lực phản đòn cũng đủ để Phương Vỹ Huyền chết ngay lập tức.
Phương Vỹ Huyền nhanh chóng bước tới trước mặt tam hộ pháp nhà họ Trịnh, nắm chặt tay phải.
“Ông đã sẵn sàng chưa? Tôi sẽ đấm thật đó.” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Trên người tam hộ pháp nhà họ Trịnh toát ra khí thế bức người.
“Nếu Đạo Thiên thật sự dám đấm, chắc chắn cậu ta sẽ bị chân khí của tam hộ pháp nhà họ Trịnh phản lại mà chết! Nắm đấm kia dùng sức càng mạnh thì lực phản lại càng mạnh!” Tông sư đứng dưới đài nói.
“Cái tên Đạo Thiên này thật sự dám đến gần! Ngay cả phóng chân khí ra ngoài cậu ta cũng không làm được, chẳng lẽ muốn dùng vào thân xác kia để đánh bại võ đạo tông sư ư? Thật là nực cười!” Một tên tông sư khinh thường nói.
“Đấm xong một đòn này, e rằng người chết chính là cậu ta…” Lại thêm một tên tông sư khác thở dài.
Chung Thế Viễn và Chung Mỹ Ân đứng ở nơi khá xa bây giờ cũng đang nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền.
“Anh, anh cảm thấy người này…” Chung Mỹ Ân hỏi.
Chung Thế Viễn vẫn chưa hoàn hồn sau cái chết của trưởng lão Lục nhà họ Chung, lúc này sắc mặt vẫn trắng như tờ giấy.
Nhưng khi nghe đến vấn đề của Chung Mỹ Ân, anh ta giễu cợt nói: “Chó má! Chẳng lẽ em cho rằng võ giả Tiên Thiên mà nhà họ Tần mang đến thì sẽ mạnh hơn những võ giả Tiên Thiên khác sao? Ngay cả trưởng lão Lục cũng bị giết chết trong nháy mắt, thì tên Đạo Thiên này chắc chắn còn chết thảm hơn!”
…
Trên đài cao, Phương Vỹ Huyền hơi khuỵu gối, tay phải nắm chặt, nhưng trên người không có bất kì khí thế nào.
Tam hộ pháp nhà họ Trịnh đứng chắp tay, hoàn toàn không coi Phương Vỹ Huyền ra gì.
Hai mắt Phương Vỹ Huyền híp lại, đấm một quyền vào ngực tam hộ pháp nhà họ Trịnh!.