Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 346: Gian lận trắng trợn!




Mấy thứ linh tinh như pháp bảo công pháp gì đó, Phương Vỹ Huyền không có hứng thú.

Thứ duy nhất mà anh muốn đó là linh khí.

Nếu như đạo nhân Vô Cực để lại linh mạch cho đời sau của ông ta, vậy thì không còn gì tốt hơn.

Phương Vỹ Huyền nhìn đường núi phía trước, trên mặt lộ ra nụ cười nghiền ngẫm.

Nếu đã biết trước kịch bản truyền thừa, đương nhiên anh không ngu mà tiếp tục đi theo con đường này để nhận cái gọi là thử thách.

Anh muốn trực tiếp lấy truyền thừa vào tay!

Phương Vỹ Huyền biết trong mỗi ngọn núi lửa đều có truyền thừa, nhưng anh không chắc ngọn núi lửa nào chứa linh khí được truyền thừa.

Cho nên, anh quyết định đi lần lượt từng cái.

Bắt đầu từ ngọn núi lửa đầu tiên.

Sau khi đưa ra quyết định, Phương Vỹ Huyền dẫm chân một cái, cả người bay lên không trung, bay lên bầu trời trên miệng núi lửa.

Anh muốn đi vào trong từ miệng núi lửa, sau đó đi thẳng vào vị trí trung tâm của núi lửa.

Giống hệt như trong suy nghĩ của Phương Vỹ Huyền, vừa mới bay lên không trung khoảng chừng năm mét, anh đã cảm nhận được một sức ép cực kỳ nặng nề.

Giống như trên đỉnh đầu anh có một dãy núi kiên cố to lớn không thể nào phá vỡ được, mà cũng chẳng có cơ hội đột phá.

Đây chính là sức mạnh của Độ Kiếp kỳ, là cấm chế mà đạo nhân Vô Cực để lại.

Ông ta muốn tất cả những người đi vào nơi truyền thừa không thể chơi ăn gian, không được đi lối tắt.

Phương Vỹ Huyền thử đấm lên bầu trời hai quyền.

“Rầm! Rầm!”

Hai tiếng vang vọng nặng nề tan biến, sức ép quanh người Phương Vỹ Huyền càng nặng hơn, đè Phương Vỹ Huyền xuống phía dưới, giống như muốn ép Phương Vỹ Huyền phải trở lại mặt đất.

Nhưng Phương Vỹ Huyền không hề bị ảnh hưởng.

Anh nhìn quanh bốn phía.

Theo lẽ thường, cấm chế giống như pháp trận, đều sẽ có mắt trận của nó.

Chỉ cần loại bỏ mắt trận, cấm chế sẽ tự động được hóa giải.

Phương Vỹ Huyền cũng không định gây ra động tĩnh quá lớn, cho nên anh định sẽ tìm ra mắt trận của cấm chế trước, sau đó phá hủy nó.

Nhưng rồi anh lại nghĩ tiếp, đạo nhân Vô Cực là một tu sĩ Độ Kiếp kỳ.

Độ Kiếp kỳ, có thể xưng là Bán Bộ Tiên Nhân, cũng là Bán Tiên rồi.

Nếu đã ở cấp bậc này, đã có thể sáng tạo ra quy tắc.

Cấm chế mà ông ta tạo ra chưa chắc sẽ tồn tại loại lỗ hổng rành rành như mắt trận.

Cho dù mắt trận thật sự tồn tại thì Phương Vỹ Huyền cũng không định phí thời gian đi tìm, chẳng bằng xông thẳng lên càng nhanh hơn.

Còn nữa, nếu anh có thể xóa bỏ cấm chế, thì những võ giả từ cảnh giới tông sư trở lên đang có mặt ở núi Liệt Diễm cũng sẽ cảm nhận được.

Kể từ đó, những võ giả đó cũng có thể đi đường tắt như anh, dễ dàng đi vào bên trong núi lửa cướp lấy truyền thừa.

Phương Vỹ Huyền không có ý định trải đường cho người khác.

Bởi vậy, mặc dù rất có thể sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn quyết định xông vào cấm chế!

Phương Vỹ Huyền đáp xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đầu.

Rồi sau đó trên người anh lóe lên một luồng sáng vàng.

Một hơi thở thần thánh mạnh mẽ bùng lên.

Phương Vỹ Huyền ngưng tụ chân khí trên hai chân, rồi bất ngờ dẫm mạnh xuống!

“Đùng!”

Mặt đất dưới chân lập tức xuất hiện một cái hố sâu, rồi sau đó Phương Vỹ Huyền dùng toàn lực phóng lên trời!

Sức ép của cấm chế vẫn đè ép lên người Phương Vỹ Huyền, nhưng lại bị Phương Vỹ Huyền mạnh mẽ chống đỡ!

Phương Vỹ Huyền giống như hỏa tiễn, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, anh đã vọt lên bầu trời cao gần một trăm mét!

Càng lên cao, áp lực đè lên trên người Phương Vỹ Huyền càng nặng.

Cấm chế mà đạo nhân Vô Cực để lại muốn ép nát Phương Vỹ Huyền!

Nhưng hiển nhiên nó không làm được.

“Chỉ mới được chừng trăm mét mà áp lực không khác gì ở độ sâu mấy ngàn mét dưới đáy biển đảo Cửu Long lúc trước, quả nhiên lợi hại.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng cơ thể Phương Vỹ Huyền vẫn không dừng lại.

Ngọn núi lửa đầu tiên cao khoảng chừng ba trăm mét, Phương Vỹ Huyền đã nhanh chóng đột phá lên độ cao hai trăm mét.

Hai trăm mét, hai trăm ba mươi mét, hai trăm năm mươi mét, hai trăm sáu mươi mét…

Trong quá trình lên trên, Phương Vỹ Huyền loáng thoáng nhìn thấy đám võ giả đang đi men theo đường núi leo lên. Theo độ cao dần tăng lên, áp lực đè lên trên người Phương Vỹ Huyền đã đạt đến giới hạn.

Mật độ áp lực xung quanh anh đã cao đến mức một hạt bụi cũng không thể chen vào nổi.

Ở vị trí này, nếu đổi Phương Vỹ Huyền thành bất kỳ một loài sinh vật nào trên trái đất, thậm chí là một món đồ vô cùng cứng rắn cũng sẽ lập tức bị mài mòn.

“Cấm chế chi lực đã đến giới hạn, vậy xin lỗi.”

Trên mặt Phương Vỹ Huyền lóe lên ý cười, chân khí trên người lại bùng nổ lần nữa.

“Ầm!”

Một tiếng vang lớn, cả người Phương Vỹ Huyền lại vọt lên không trung lần nữa, chỉ trong mấy giây ngắn ngủi đã đi đến vị trí miệng núi lửa!

Đạp xuống mặt đất trên miệng núi lửa, Phương Vỹ Huyền nhìn chùm tia sáng màu đỏ trước mặt, ánh mắt khẽ đảo.

Cửa vào truyền thừa đầu tiên chính là nơi này.

Phương Vỹ Huyền đi thẳng đến miệng núi lửa, rồi sau đó nhảy cao lên vọt vào trong.



“Ầm ầm…”

Nghe thấy phía trên phát ra tiếng vang lên, vẻ mặt đội võ giả dẫn đầu đoạn đường lên ngọn núi lửa đầu tiên lộ ra vẻ chấn động.

Lúc này bọn họ đã sắp đi đến vị trí sườn núi, trong lúc đi đã gặp không ít nguy hiểm, đã tổn thất hai bạn đồng hành.

“Đã có chuyện gì?” Một tông sư hỏi.

“Không rõ nữa… Nghe tiếng động có vẻ phát ra từ bên trên.” Sắc mặt của tên võ tôn dẫn đầu trở nên nặng nề, đáp.

“Có phải đã có người đi lên trên rồi hay không?” Một tông sư khác hỏi.

“Không thể nào, trước mắt thì chúng ta chính là đội ngũ đi đầu.” Võ tôn nhíu mày nói: “Sau khi vào núi Liệt Diễm, tất cả mọi người cạnh tranh bình đẳng. Có cấm chế cực kỳ mạnh, không ai có thể đi đường tắt, mặc dù là đám con cháu của các thế gia có thân phận tôn quý cũng không thể sử dụng pháp bảo hoặc là thuật pháp của bọn họ, chỉ có thể ngoan ngoãn đi về phía trước.”



Đi theo phía sau đội ngũ này chính là đội của cậu cả nhà họ Vũ – Vũ Đình Nguyên và vợ chưa cưới của anh ta Mãn Kỳ Trang.

Đi theo sau lưng hai người chính là bốn cường giả cảnh giới Võ Tôn, tất cả cùng nhau đi về phía trước.

Càng đi về phía trước, sức ép lên người bọn họ càng nặng nề hơn.

Bởi vậy bọn họ không có cách nào bước nhanh hơn, chỉ có thể cố chịu áp lực đi từng bước một về phía trước.

Là con cháu hai thế gia lớn ở khu vực Trung Bộ, ngày thường Vũ Đình Nguyên và Mãn Kỳ Trang có thân phận tôn quý, đâu phải nếm trải nỗi vất vả đi bộ như vậy?

“Anh Nguyên, còn phải đi bao lâu mới có thể lên đến đỉnh núi vậy, mệt mỏi quá.” Mãn Kỳ Trang lau mồ hôi trên trán, hỏi.

Vũ Đình Nguyên thở dốc nhìn thoáng qua Mãn Kỳ Trang, nói: “Nhanh thôi, chúng ta đã đi được nửa đường rồi.”

Phía sau đội Vũ Đình Nguyên còn có đội ngũ đến từ các thế gia lớn hoặc là đội ngũ của các tông môn khác.

Có lẽ thân phận của họ rất tôn quý, tu vi rất mạnh.

Nhưng sau khi đi vào núi Liệt Diễm, tất cả những thứ này đều bị bỏ xó.

Mọi người chỉ có thể cố chịu áp lực và sức nóng, đối phó với các mối nguy hiểm có khả năng xuất hiện bất ngờ, gian nan đi lêи đỉиɦ ngọn núi đầu tiên.



“Tông chủ, thật sự không có cách khác sau? Ông có thể sử dụng Di Hình Hoán Ảnh hay không …”

Tà Nguyệt Tông là đội ngũ đi ở chính giữa, một tên Võ Tôn có hơi mất kiên nhẫn, hỏi Nguyệt Tử Tinh đi ở phía trước.

Nguyệt Tử Tinh dừng bước chân, xoay người nhìn về phía tên võ tôn này, lạnh lùng nói: “Tu vi của chủ nhân truyền thừa này có lẽ đã đạt đến cảnh giới Võ Thần trong truyền thuyết, thậm chí có khả năng vượt qua cảnh giới này… Ông ta tạo ra cấm chế, anh cho rằng có thể dễ dàng đột phá được sao? Vừa rồi tôi đã từng thử sử dụng thân pháp, chỉ cần dùng một chút sẽ bị cấm chế phát hiện, sức ép đè lên trên người càng nặng nề hơn.”

“Nếu anh không ngừng vận chuyển thuật pháp, áp lực đè lên người anh sẽ càng ngày càng mạnh, cho đến tận khi con người không thể nào chịu đựng nổi.”

“Nếu anh muốn tìm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đương nhiên có thể thử dùng Di Hình Hoán Ảnh một chút, tôi sẽ không cản anh.”

Nghe Nguyệt Tử Tinh xong nói, năm tên võ tôn quay mặt nhìn nhau, đương nhiên không dám phàn nàn thêm nửa câu.



Sau khi Phương Vỹ Huyền nhảy vào miệng núi lửa, đã đi vào một thế giới hoàn toàn mới.

Nơi này hoàn toàn không giống bên trong miệng núi lửa.

Phương Vỹ Huyền đi vào căn phòng bên trong đó.

Xung quanh anh có tổng cộng sáu cánh cửa.

Trên sáu cánh cửa này khắc những hoa văn khác nhau.

Những hoa văn này có hình dạng khá phức tạp, chỉ nhìn sơ qua sẽ không thể nào hiểu được nó diễn đạt điều gì.

Phương Vỹ Huyền biết, anh phải chọn một cánh cửa rồi đi vào trong đó.

Chỉ khi nào chọn đúng cánh cửa, thì mới đủ điều kiện nhận được truyền thừa.

Phương Vỹ Huyền nhìn hoa văn trên sáu cánh cửa.

Nếu nhìn kỹ sẽ có thể nhìn ra được quy luật nhất định của các hoa văn in trên sáu cánh cửa.

Chỉ cần tốn chút thời gian và cẩn thận là có thể dựa theo những quy luật này tìm ra sự khác nhau của những hoa văn in trên cánh cửa, rồi lựa chọn.

Phương Vỹ Huyền biết nguyên lý, nhưng anh không định lãng phí thời gian.

Anh có thể đoán sơ qua.

Đây chính là truyền thừa mà đạo nhân Vô Cực để lại, không thể nào để ở những chỗ thử thách đặc biệt khó, nếu không sẽ không có người nào nhận được truyền thừa.

Cho nên, chỉ cần Phương Vỹ Huyền mở hết tất cả sáu cánh cửa này ra là được.

Nghĩ vậy, Phương Vỹ Huyền lập tức một mở cánh cửa trước mặt ra.