Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 343: Gặp lại Lam Nhiên




“Dù sao thì cũng phải đợi cho đến khi bảy ngọn núi lửa không còn phun trào dung nham nữa. Những võ giả mà tôi từng gặp trước đây nói rằng dung nham trào ra từ miệng núi lửa đang có xu thế giảm dần rồi, có thể là vài tiếng nữa sẽ ở mức thấp nhất. Đến lúc đó chúng ta mới lên đường, đến nơi là vừa đẹp." Võ giả trẻ tuổi nói.

“Nhưng đến lúc đó thì… " Võ giả bên cạnh ngập ngừng.

“Chết tiệt! Tôi đã nói rồi, dù cho bây giờ anh có đi được đến đó thì cũng vô ích cả thôi. Anh thậm chí còn không thể đến gần bảy ngọn núi lửa đó nữa kìa…” Võ giả trẻ tuổi trở nên mất kiên nhẫn, lớn tiếng gắt gỏng.

Phương Vỹ Huyền đi lướt ngang qua những võ giả này.

Dòng dung nham lan dài trong bán kính tới vài kilomet… Nghe có vẻ khá nghiêm trọng.

Tuy nhiên, đối với Phương Vỹ Huyền mà nói, những cái này không mang tính thử thách một chút nào cả.

“Chúng ta có cần phải đi qua đó ngay không? " Liễu Tiên San ở bên cạnh thấp giọng hỏi.

“Đương nhiên rồi, nếu không thì muốn ở đây làm gì nữa?” Phương Vỹ Huyền nhướng mày hỏi ngược lại.

Lúc này Phương Vỹ Huyền đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Một cô bé bảy tám tuổi xuất hiện trước quầy bán hồ lô ngào đường.

Cô bé nhìn chằm chằm vào đống kẹo hồ lô kia, hai mắt mở to hiện lên vẻ khao khát.

Cô nhóc này là người mà anh đã từng gặp lúc trước, là Lam Nhiên - người đã mang lại cho Phương Vỹ Huyền một cảm giác thân quen không thể giải thích được.

Lam Nhiên nhìn thấy kẹo hồ lô ngào đường bèn đứng bất động trên đường.

Người phụ nữ đi phía trước là sư tỷ của cô bé Khương Thủy Nhu, Phương Vỹ Huyền cũng có quen cô ấy.

“Lam Nhiên, có phải là em muốn ăn kẹo hồ lô ngào đường không?” Khương Thủy Nhu hỏi.

Lam Nhiên nhanh chóng gật đầu.

“Vậy thì mua một cây nha.” Khương Thủy Nhu cười cười, đang định nói chuyện với người bán hàng.

Lúc này, một người phụ nữ trung niên khác lại quay người lại, ngăn cản Khương Thủy Nhu, nói: “Không được mua! Ăn mấy cái thứ như đồ ăn vặt này thì có ích lợi gì chứ.”

Vẻ mặt Khương Thủy Nhu hiện lên vẻ xấu hổ, liếc nhìn gương mặt đang tràn trề thất vọng của Lam Nhiên, không chịu được bèn nói: “Thưa thầy, bình thường Lam Nhiên vẫn luôn ở trong tông môn nên cũng ít khi có dịp được ăn mấy món ăn vặt này, thầy cứ để cho con bé ăn một chút đi ạ…”

“Đã nói không được ăn là không được ăn. Bây giờ con bé đã tích cốc rồi, mấy cái chuyện ăn uống này chỉ có hại cho nó thôi, hơn nữa còn có thể ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của con bé. Con có biết không hả?” Người phụ nữ trung niên phê bình.

“Thôi được rồi, sư tỷ, em không muốn ăn nữa.” Nhìn thấy Khương Thủy Nhu bị mắng, Lam Nhiên cúi đầu với vẻ mặt áy náy.

Khương Thủy Nhu vỗ nhẹ đầu Lam Nhiên, không nói lời nào.

“Đi nhanh lên chút coi. Lần này dẫn Lam Nhiên theo. Vì để che giấu hơi thở tu vi của con bé, tôi đã phải tốn rất nhiều tiền để mua Tàng Khí Đan, thời hạn chỉ có nửa ngày thôi, đừng có lề mà lề mề nữa.” Người phụ nữ trung niên nói rồi đi nhanh về phía trước.

Vẻ mặt Lam Nhiên ủ rũ nắm lấy tay Khương Thủy Nhu, nhanh chóng rảo bước đi theo.

Phương Vỹ Huyền nhìn Lam Nhiên, đôi mắt anh trở nên đờ đẫn trong giây lát.

Nhìn bộ dạng háo hức của Lam Nhiên khi nhìn thấy kẹo hồ lô ngào đường lúc nãy, thực sự rất quen thuộc.

Giống như Phương Vỹ Huyền đã quen biết Lam Nhiên từ nhiều năm trước.

Nhưng anh nghĩ mãi mà vẫn không thể nhớ ra được.

“Rốt cuộc là chuyện quái gì đang xảy ra vậy?” Phương Vỹ Huyền nghĩ.

Nghĩ ngợi một hồi, Phương Vỹ Huyền nhanh chóng đi theo hướng mà Lam Nhiên rời đi.

Lúc đi ngang qua một gian hàng bán kẹo hồ lô ngào đường, Phương Vỹ Huyền mua một xâu kẹo hồ lô.

“Không ngờ cậu lớn như thế rồi mà vẫn còn thích ăn loại đồ ăn vặt này…” Liễu Tiên San ở một bên chán ghét nói.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại không ăn mà bỏ xâu kẹo hồ lô ngào đường vào trong túi trữ vật.

Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San lặng lẽ đi theo ba thầy trò Lam Nhiên, từ từ rời khỏi huyện Ngũ Phong.

Trên đường đi, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy rất nhiều võ giả đến từ nhiều nơi và thế lực khác nhau.

Ngay cả các hiệp hội võ đạo ở các khu vực lớn cũng cử những thành viên ưu tú đến.

Hơn mười phút sau, Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San đã ra khỏi huyện Ngũ Phong.

Sau khi rời khỏi huyện nhỏ, tốc độ đi đường của thầy trò Lam Nhiên tăng lên rất nhiều, lao như bay về phía dãy núi Liệt Diễm.

Tốc độ của Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San cũng theo đó mà tăng lên.

Vì không biết hướng đi chính xác, Phương Vỹ Huyền lực chọn tiếp tục đi theo đám người thầy trò Lam Nhiên.

Một lúc sau, thầy của Lam Nhiên lạnh lùng nói với Khương Thủy Nhu: “Có người đang theo dõi chúng ta.”

Khương Thủy Nhu quay đầu nhìn lại, cũng nhận ra Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San, vẻ mặt thay đổi, nói: “Thưa thầy, chúng ta nên làm gì bây giờ ạ?”

Cô ấy cứ tưởng rằng việc tu vi của Lam Nhiên đã bại lộ nên bị người khác theo dõi. “Không có gì phải lo, chỉ là hai tên Tiên Thiên Cảnh rác rưởi mà thôi, trực tiếp giải quyết bọn chúng là xong.” Người phụ nữ lạnh lùng cười chế nhạo, bước chân cũng theo đó mà dừng lại.

Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên cũng dừng lại, quay đầu nhìn Phương Vỹ Huyền và Liễu Tiên San ở phía sau.

“Hai người bạn nhỏ, tại sao lại đi theo bọn tôi, rốt cuộc là có chuyện gì cần nói sao?” Người phụ nữ cất lên giọng nói, giọng điệu lạnh lùng.

“Tôi đã nói rồi thấy chưa, bây giờ bị người ta hiểu lầm rồi đó?” Liễu Tiên San tức giận nhìn Phương Vỹ Huyền, sau đó giải thích: “À… chị gái, chào chị, chúng tôi không phải là đang theo dõi bọn chị, bọn tôi chỉ tình cờ đi chung đường với mọi người mà thôi.”

“Haha, ngay cả tốc độ đi đường cũng giống như chúng tôi, đi theo cũng đã mấy kilomet rồi, bọn tôi cố ý đi đường vòng nhưng mấy người vẫn không rời một bước, đây không phải là theo dõi hay sao?" Người phụ nữ chế nhạo: “Tôi là Quách Nghênh Đàn, người đứng đầu của Chân Nguyên Môn, không cần biết ý định của mấy người là gì…”

“Cô đã bao giờ nhìn thấy ai đi theo dõi người khác mà rõ ràng như vậy chưa?” Phương Vỹ Huyền ngắt lời Quách Nghênh Đàn, bình thản nói.

“Chỉ là tu vi của hai người quá thấp, không thể theo kịp tốc độ của chúng tôi mà thôi, đương nhiên là sẽ lộ ra sơ hở rồi.” Quách Nghênh Đàn cười châm chọc, đồng thời cơ thể cũng bộc phát ra từng luồng chân khí.

Cô ta là một võ giả ở cảnh giới Tông Sư, nên có đủ tự tin rằng mình có thể dễ dàng gϊếŧ chết hai người Phương Vỹ Huyền.

Lúc này, Lam Nhiên sững sờ nhìn Phương Vỹ Huyền.

Cô bé luôn cảm thấy trên người Phương Vỹ Huyền mang lại cảm giác quen thuộc.

Cô bé nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Phương Vỹ Huyền, sau đó nhận ra Phương Vỹ Huyền khi bắt gặp ánh mắt của anh.

Đó chính là Đạo Thiên mà cô bé đã gặp ở thành phố Văn An trước đây.

Người đó đã cứu mạng cô bé và đàn chị của cô bé, là Đạo Thiên chỉ có tu vi Thiên Tiên Cảnh tầng thứ bảy.

Mặc dù không biết tại sao anh lại thay đổi thành ra thế này, nhưng từ hơi thở trên người anh, còn có ánh mắt ấy, thậm chí là cả giọng nói, Lam Nhiên có thể chắc chắn rằng người trước mặt cô bé chính là Đạo Thiên.

“Thầy ơi, thầy đừng ra tay. Con biết anh ấy. Anh ấy chính là Đạo Thiên mà con đã kể với thầy lúc trước, là Đạo Thiên đã cứu mạng con và đàn chị ấy ạ.” Lam Nhiên vội vàng nói.

“Đạo Thiên ư?”

Khương Thủy Nhu cau mày, nhìn Phương Vỹ Huyền trước mặt.

Sau đó, cô ấy nhanh chóng liên kết hình dáng, đôi mắt và cả hơi thở trên người của Phương Vỹ Huyền với Đạo Thiên mà cô ấy đã gặp trước đó.

Hình như… đúng thật là anh rồi.

“Tình hình gì đây hả?” Quách Nghênh Đàn cau mày nhìn Khương Thủy Nhu hỏi.

“Thưa thầy… Con cũng có thể nhận ra anh ta, anh ta chính là Đạo Thiên. Chắc là không có ác ý gì đối với chúng ta đâu ạ, xin thầy đừng ra tay nữa.” Khương Thủy Nhu mở miệng nói.

Phương Vỹ Huyền hơi ngạc nhiên, vậy mà lại bị nhận ra trong tình huống như thế này.

Tuy nhiên, những gì mà Khương Thủy Nhu và Lam Nhiên biết được đều là thân phận giả của anh, không tạo nên ảnh hưởng gì lớn lao lắm.

“Đã lâu không gặp.” Nếu đã bị nhận ra rồi thì Phương Vỹ Huyền cũng không cần phải giả vờ nữa, tên tiếng chào hỏi Lam Nhiên và Khương Thủy Nhu.

“Đúng thật là anh rồi, Đạo Thiên.” Lam Nhiên rất sung sướиɠ, muốn bước tới gần anh.

Lúc này, Quách Nghênh Đàn trừng mắt nhìn Lam Nhiên, sắc mặt Lam Nhiên liền trở nên sợ hãi.

“Tôi không cần quan tâm anh ta là ai, dù sao thì anh ta cũng đi theo chúng ta lâu như vậy, chắc chắn là không có ý đồ gì tốt lành cả.” Quách Nghênh Đàn lạnh lùng nói.

Người phụ nữ này thật sự là cố chấp, lại tự cho là mình thông minh.

Phương Vỹ Huyền nhìn Quách Nghênh Đàn, khẽ cau mày nói: “Tôi nghĩ cô có thể ngậm…”

Nhìn thấy hai người sắp xảy ra xung đột, Khương Thủy Nhu bước nhanh về phía trước nói với Quách Nghênh Đàn: "Thưa thầy, con xin lấy nhân cách của mình ra thề, anh Đạo Thiên không hề có ác ý với chúng ta.”

Quách Nghênh Đàn nhìn Khương Thủy Nhu với ánh mắt sắc bén như dao cạo.

Cô ta biết rằng có lẽ là mình đã hiểu lầm, lý do gây khó dễ cho Phương Vỹ Huyền chỉ là vì nhìn thấy tu vi của Phương Vỹ Huyền rất thấp, muốn lợi dụng anh để bảo vệ danh dự của một người làm thầy như cô ta.

Bây giờ Khương Thủy Nhu đã nói đến mức độ như vậy, cô ta cũng không còn cách nào khác ngoài việc thu lại chân khí của mình.

Tuy nhiên, Quách Nghênh Đàn cảm thấy rất không vui khi bị đệ tử của mình vì một người ngoài mà có thể làm tới mức này.

“Hừ!” Quách Nghênh Đàn lạnh lùng hừ một tiếng, xoay người tiếp tục đi về phía trước.

Khương Thủy Nhu thở phào nhẹ nhõm, cười xin lỗi với Phương Vỹ Huyền, nói: “Anh Đạo Thiên, làm ơn…”

“Không sao đâu.” Phương Vỹ Huyền xua tay.

“Đạo Thiên, sao anh lại tới chỗ này?” Nhìn thấy Quách Nghênh Đàn đi xa, Lam Nhiên lập tức bước lại gần, tò mò hỏi.

“Đến tham gia cuộc vui.” Phương Vỹ Huyền cười.

“Tham gia cuộc vui cái gì chứ, nơi đây không phải là chỗ để cho anh chơi  đâu…” Lam Nhiên nói.

“Đừng đứng đó mà nói huyên thuyên nữa. Đừng quên mục đích chúng ta tới đây là để làm gì.” Giọng nói lạnh lùng và cứng rắn của Quách Nghênh Đàn truyền đến.

Vẻ mặt của Lam Nhiên và Khương Thủy Nhu có chút thay đổi.

“Anh Đạo Thiên, nếu chúng ta đã có duyên gặp lại nhau, vậy thì hãy cùng nhau hành động đi. Con đường phía trước có thể gặp phải rất nhiều nguy hiểm, lúc đi chung bọn mình cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau.” Khương Thủy Nhu đưa ra lời mời.