Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 339: 339: Bóng Đen Cực Lớn Dưới Lòng Đất!





“Thế mà lại có thể trộm thi thể đi ngay dưới mí mắt của mình.

Thú vị đấy.”
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên nghiêm túc, nhanh chóng phóng thần thức ra, dùng tốc độ nhanh nhất khuếch tán ra bốn phía!
Anh muốn dùng thần thức đuổi theo hơi thở xuất hiện thoáng qua vừa rồi!
Mặc dù thời gian cảm nhận được hơi thở đó chỉ vỏn vẹn trong nháy mắt nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn xác định được là nó chui ra từ dưới lòng đất!
Thế nên vị trí mà thần thức của Phương Vỹ Huyền khuếch tán ra chủ yếu là ở dưới lòng đất!
Thần thức xuyên qua từng tầng bùn đất, bỏ qua rất nhất sinh vật nhỏ bé sinh trưởng trong đó.
Chỉ trong hai giây ngắn ngủi, thần thức của Phương Vỹ Huyền đã đột phá độ sâu tám trăm mét dưới lòng đất, phạm vi bao phủ gần một cây số!
Nhưng dù là vậy thì Phương Vỹ Huyền vẫn không tìm được đến hơi thở vừa rồi!
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên nghiêm túc.

Anh vươn hai ngón tay phải ra chỉ lên trên trán mình.
Ánh sáng vàng kim nổi lên trên đầu ngón tay, lực thần thức của Phương Vỹ Huyền lại được tăng mạnh, cứ như gió lốc thổi quét tới!
Chỉ trong chớp mắt, phạm vi bao phủ của thần thức Phương Vỹ Huyền lại mở rộng một lần nữa!
Quả nhiên thần thức xông tới đầu tiên cuối cùng cũng nắm giữ được một luồng hơi thở rời đi cực nhanh vừa rồi kia!
Sau đó hai mắt Phương Vỹ Huyền nổi lên ánh sáng vàng kim!
Anh thấy được một bóng đen cực lớn! Đồng thời còn kèm theo một luồng sát khí cực đoan thô bạo!
Hình dạng của bóng đen này trông như một sinh vật cực lớn cuộn mình lại trong lòng đất!
Nhưng Phương Vỹ Huyền không thấy rõ được dáng vẻ của nó, chỉ có thể thấy một đôi mắt trống rỗng đỏ quạch cực lớn!
Đại khái là sau khoảng hai giây nhìn nhau, bóng đen kia lại đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Hơi thở kia lại trốn ra ngoài phạm vi mà thần thức của Phương Vỹ Huyền bao phủ.
Phương Vỹ Huyền thu hồi thần thức lại, vẻ mặt nghi ngờ.
Rốt cuộc thứ mà anh đã thấy kia là cái gì vậy?

Phương Vỹ Huyền có thể xác định được rằng thi thể của Ngô Thái Bảo không hề bị trộm đi, mà là bị cắn nuốt.
Bị hơi thở kia cắn nuốt mất trong thời gian cực ngắn!
Phương Vỹ Huyền đứng yên tại chỗ nhìn bãi máu trước đó Ngô Thái Bảo để lại, vừa tự hỏi vừa đứng dậy.

Một người phụ nữ trùm miếng vải đen trên đầu rời khỏi thành phố, đi tới một chỗ rừng núi hoang vắng không một bóng người.
Người phụ nữ này chính là Đại sư bói toán trong quán bar.
Sau khi rời khỏi quán bar, người này đi một đường thẳng tiến tới vùng ngoại ô chưa từng có người đặt chân này.
Sau đó cô ta đứng trên chỗ mặt đất bằng phẳn, cởi miếng vải đen đang bọc trên đầu ra.
Sau khi miếng vải đen rơi xuống, để lộ ra cái đầu bóng loáng của người phụ nữ.
Trên đầu cô ta không hề có một sợi tóc.
Người phụ nữ ném miếng vải đen xuống đất sau đó tạo dáng hai tay thành hình chữ thập, mở miệng niệm một đoạn pháp quyết tối nghĩa khó hiểu.
Một lúc sau, mặt đất dưới chân cô ta xuất hiện một cái lốc xoáy đầy khí đen bao quanh!
Lốc xoáy càng lúc càng lớn, từ từ dâng lên, mãi cho đến khi bao trùm toàn thân người phụ nữ.
Lại qua một lát nữa, lốc xoáy khí đen đột nhiên biến mất!
Mà người phụ nữ bị lốc xoáy khí đen bao quanh cũng biến mất trên mặt đất.
Mặt đất khôi phục sự tĩnh lặng, chỉ để lại miếng vải đen bị người phụ nữ ném xuống kia.

Bóng dáng người phụ nữ xuất hiện trong một cái động rất lớn.
Ánh sáng trong động u ám nhưng không gian lại khá to lớn.
Người phụ nữ chậm rãi bước về phía trước, tiếng bước chân vang vọng trong động.
“Tình huống thế nào rồi?”
Sau đó, một giọng nói hùng hậu nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo vô tận vang lên từ chỗ sâu trong động.
Người phụ nữ dừng bước chân lại ngay, xoay người cúi đầu rồi nói với giọng điệu cung kính: “Vương tối cao, tôi đã thả ra toàn bộ năm mươi con sâu độc Tử Linh trước đó ngài giao cho tôi.

Ít nhất sẽ có bốn mươi người gia nhập phía chúng ta.”

Chỗ sâu trong động im lặng trong chốc lát rồi nói: "Cần phải đẩy nhanh tiến độ hơn.

Tôi sẽ cho… cô một trăm con sâu độc Tử Linh nữa.

Cô phải thả ra toàn bộ chúng nó trong vòng năm ngày.
“Tôi hiểu.” Người phụ nữ lại cúi đầu.
“Tạch!”
Ánh sáng kỳ lạ hiện lên trước người người phụ nữ.

Một chiếc bình hồ lô màu đen lớn bằng bàn tay xuất hiện giữa không trung.
“Sâu độc ở bên trong cả, đi đi.

Tôi đã rất khẩn cấp muốn trở lại mặt đất, làm chúa tể mọi thứ lắm rồi!” Giọng nói từ sâu trong động cất lên.
Người phụ nữ chộp bình hồ lô vào tay rồi đáp: “Tôi hiểu!”
Nói xong, người phụ nữ xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi, vừa rồi ở thời điểm tôi cắn nuốt một thi thể, hình như có một gã Võ giả nhân loại phát hiện ra.

Kẻ này còn dùng thần thức đuổi theo tôi.” Giọng nói từ chỗ sâu trong động lại cất lên.
Cơ thể người phụ nữ dừng một chút rồi xoay người.
“Trước đó tôi còn chưa từng gặp Võ giả nhân loại nào có thể nắm bắt được hơi thở của tôi.” Sự tồn tại sâu trong động lại phát ra tiếng: “Vừa rồi tôi đã muốn thấy dáng vẻ của kẻ đó.

Cô đi tra xét người này giúp tôi, hơn nữa còn phải nghĩ cách rót sâu độc vào cơ thể kẻ đó.”
“Tôi muốn để kẻ này trở thành tay sai đắc lực nhất của tôi, ha ha ha…”

Hai mắt người phụ nữ hiện lên một ánh sáng kỳ lạ, sau đó trong đầu cô ta xuất hiện một bóng người.
Đó là Phương Vỹ Huyền đứng trong quán bar!
Là anh ta sao?
Trong lòng người phụ nữ chấn động.
“Sao? Cô biết anh ta à?” Tồn tại sâu trong động lại hỏi.
“…Đúng vậy, vừa rồi tôi cũng cho anh ta một con sâu độc, không ngờ Võ giả nắm bắt được hơi thở của Vương thế mà lại là anh ta… Rõ ràng anh ta chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên thôi mà, trong giới Võ giả nhân loại thì đó là một cảnh giới rất yếu…” Người phụ nữ chần chừ nói.
Chỗ sâu trong động im lặng mấy giây rồi nói: “Vậy cũng thú vị đấy… Tóm lại là cô phải theo dõi anh ta nhanh chóng cho tôi, tôi sẽ để các tay sai khác hỗ trợ cô.”
Người phụ nữ gật đầu nói: “Tôi hiểu!”
Sau đó hình như người phụ nữ nghĩ đến cái gì đó, bèn nói: “Vương, gần đây tôi phát hiện trên mặt đất có một tôn giáo, hình như đã làm theo cùng loại chuyện mà chúng ta đang làm.”
“Ồ?” Chỗ sâu trong động truyền ra một tiếng nghi ngờ.
“Tên của tôn giáo này là Vu Thần Giáo.

Chuyện mà bọn họ đang làm là hấp thu hồn và máu tươi của nhân loại, cung phụng một con vật dưới lòng đất.

Bọn họ gọi thứ dưới lòng đất mà tôn giáo bọn họ cung phụng là thánh thú… Cái đáng nói ở đây là con vật dưới lòng đất kia cũng là thành viên của tộc Bất Diệt chúng ta, chỉ là một con trăn sói mà thôi.” Trên mặt người phụ nữ nhếch lên một nụ cười trêu đùa nói.
“Trăn sói… Thánh thú.

Không tồi, cô phụ trách tiếp xúc với tôn giáo này, để bọn họ cam tâm tình nguyện trở thành tay sai của tôi.

Cụ thể phải làm như thế nào thì hẳn là cô hiểu rồi chứ?” Tồn tại sâu trong động nói.
“Tôi hiểu!” Người phụ nữ đáp.
“Ừ, cô có thể đi, còn rất nhiều tay sai muốn gặp tôi.”
Người phụ nữ xoay người, vận chuyển pháp quyết, dưới chân lại nổi lên lốc xoáy khí đen.
Một lát sau, người phụ nữ biến mất trong động.

Quán bar đã được dọn dẹp, các vị khách vị hoảng sợ cũng rời đi.
Phương Vỹ Huyền đi ra khỏi quán bar, muốn quay về nhà họ.
Thế nhưng Lạc Nhuận Cầm lại chạy chậm theo sau đuổi theo anh.

“Thưa anh, xin dừng bước.”
Bước chân của Phương Vỹ Huyền dừng lại, anh xoay người.
Lạc Nhuận Cầm chạy tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, mang tới một làn gió thơm mát.
“Chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Thưa, thưa anh, tôi còn chưa biết tên anh.” Lạc Nhuận Cầm hơi ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, trên mặt là một nụ cười nhẹ, hai bên má cũng hồng lên, thoạt nhìn càng xinh đẹp hơn.
“Phương Vỹ Huyền.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Phương Vỹ Huyền…” Lạc Nhuận Cầm lặp lại cái tên này một lần rồi nói: “Anh Phương, anh đã cứu mạng tôi, tôi nhất định phải báo đáp anh, xin hỏi… anh cần cái gì?”
Phương Vỹ Huyền thấy Lạc Nhuận Cầm muốn tới gần thì hơi nhíu mày nói: “Không cần báo đáp tôi, cứu cô chỉ là thuận tay mà thôi.”
Nói xong, Phương Vỹ Huyền xoay người muốn rời đi.
Nhưng đột nhiên anh nhớ tới cái gì đó, bèn hỏi: “Cô là chủ của quán bar này phải không?”
“Vâng!” Lạc Nhuận Cầm gật đầu.
“Người phụ nữ kia… Cô có biết thân phận của người phụ nữ gọi là Đại sư bói toán kia không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“…Không rõ lắm, cô ta nói với tôi rằng cô ta đến từ một hơi hẻo lánh ở phía nam Hoa Hạ… Tôi cũng không hỏi nhiều.” Lạc Nhuận Cầm đáp.
“Được rồi, nếu sau này cô ta lại tới quán bar của cô thì cô hãy cho tôi biết.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được! Anh Phương, số điện thoại của anh là bao nhiêu?” Lạc Nhuận Cầm vui sướng hỏi han.
Phương Vỹ Huyền đọc ra một dãy số rồi xoay người rời đi.
Lạc Nhuận Cầm lưu thông tin liên lạc của Phương Vỹ Huyền vào điện thoại rồi ngẩng đầu nhìn bóng dáng của anh rời đi, ánh sáng hiện lên trong đôi mắt xinh đẹp.
Lúc cô ta gặp nguy hiểm nhất, bất lực nhất, Phương Vỹ Huyền xuất hiện trước mắt cô ta, cứu cô ta ra.
Điều này khiến bóng dáng của Phương Vỹ Huyền khắc sâu vào đầu cô ta, không thể xóa nhòa.
“Bà chủ, cô không sao chứ?” A Kỳ tiến tới hỏi.
Lạc Nhuận Cầm liếc mắt nhìn A Kỳ một cái, đỏ ửng trên mặt tán đi, nói: “Không sao.”
“Người đàn ông kia…” A Kỳ do dự hỏi thăm.
“Tên anh ấy là Phương Vỹ Huyền, là ân nhân cứu mạng của tôi.

Sau này nếu thấy anh ấy, anh phải tôn trọng người ta gấp bội!” Lạc Nhuận Cầm lạnh lùng nói.
Lúc cô ta gặp nguy hiểm nhất, sự thể hiện của A Kỳ cũng lọt vào mắt cô ta.
Mặc dù cô ta có thể hiểu cho sự sợ hãi của A Kỳ, thế nhưng A Kỳ khϊếp đảm không dám tiến tới cứu trợ vẫn khiến trong lòng cô ta hơi không thoải mái.