Trong lúc mọi người ở đây chấn động không thôi, Phương Vỹ Huyền đi về phía đám người đó.
Không biết ai dẫn đầu, mà tất cả đại diện cho các thế gia võ đạo đồng loạt khom lưng trước Phương Vỹ Huyền!
“Cung, cung nghênh đại sư Phương!” Mọi người cùng hô lên.
Phương Vỹ Huyền sửng sốt, cũng không để ý tới bọn họ, mà đi thẳng đến trước mặt Tần Ảnh Huân đã rơi vào trạng thái ngơ ngác.
“Đi thôi.”
Tần Ảnh Huân như tỉnh khỏi cơn mơ, giật mình, lập tức đáp: “Được được!”
Rồi sau đó, hai người đi ra khỏi đám người, đi ra ngoài nhà họ Trịnh.
Đi được hai bước, phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.
“Đại sư Phương, xin dừng bước!”
Phương Vỹ Huyền dừng bước chân, xoay người, lập tức nhìn thấy Hàn Lý Minh đi ra.
“Chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, hỏi.
Hàn Lý Minh bước về phía trước hai bước, cung kính ôm quyền nói: “Đại sư Phương, lấy sức mạnh có thể quét ngang nhà họ Trịnh của bản thân cậu, sau này nhất định sẽ làm rúng động toàn bộ Hoa Hạ.
Mà tôi đại diện cho nhà họ Hàn, sau này nguyện ý tôn kính, nghe theo hiệu lệnh của cậu…”
Gã ta vừa mở miệng, đám đại diện cho những thế gia phía sau cũng ngo ngoe rục rịch.
Phương Vỹ Huyền thực lực khủng khϊếp, bọn họ đều thấy trong mắt.
Sau khi xử lý nhà họ Trịnh, Phương Vỹ Huyền chính là người đứng đầu giới Võ đạo Hoài Bắc!
Bây giờ chính là thời cơ tốt để tỏ rõ thái độ!
Chỉ cần đứng về phe Phương Vỹ Huyền là có thể giữ được bình an!
Vào lúc đám người đại diện các thế gia muốn tỏ rõ thái độ, Phương Vỹ Huyền lại nhíu mày, nói: “Tôi không có hứng thú tham dự vào chuyện của nhóm thế gia.”
“Nguyên nhân tôi đến nhà họ Trịnh là bởi vì nhà họ Trịnh chọc vào tôi trước.”
“Ngoài ra, chuyện hôm nay, mọi người nhìn thấy rồi thôi, đừng nói ra ngoài.
Nếu rước lấy phiền phức cho tôi, vậy tôi sẽ đi tìm người đó gây phiền phức, hiểu chưa?”
Một câu cuối cùng của Phương Vỹ Huyền đã làm cho đám người đại diện cho các thế gia giật mình.
Bọn họ ai nấy đều thấy được kết cục bi thảm của nhà họ Trịnh.
Bọn họ không muốn giẫm lên vết xe đổ!
“Đại sư Phương yên tâm, nếu anh không muốn khoe khoang, vậy nhóm đại diện cho các thế gia chúng tôi hôm nay sẽ hợp sức giảm thiểu ảnh hưởng của chuyện ngày hôm nay xuống mức thấp nhất.” Hàn Lý Minh nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, đại sư Phương, xin cậu yên tâm…” Những đại diện cho các thế gia khác đứng phía sau cũng nói phụ họa theo.
Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Hàn Lý Minh một cái, xoay người rời đi.
Hàn Lý Minh nhìn bóng lưng rời đi của Phương Vỹ Huyền, trong mắt cố che giấu vẻ kích động.
Gã cố ý đứng ra nói với Phương Vỹ Huyền câu nói kia chính là vì thử thái độ của Phương Vỹ Huyền.
Hiện giờ gã biết Phương Vỹ Huyền không có lòng tham dự vào tranh đấu của các thế gia lớn ở Hoài Bắc.
Điều này với nhà họ Hàn mà nói chính là tin tức cực tốt.
Trước kia, có nhà họ Trịnh có nội lực mạnh mẽ giống như một ngọn núi lớn đè nhà họ Hàn không thể thở nổi.
Nhưng sau hôm nay, nhà họ Trịnh đổ sập, kết cục trong giới võ đạo Hoài Bắc đã sắp sửa xuất hiện thay đổi lớn!
Chỉ cần nhà họ Hàn nắm chắc cơ hội, là có thể lên đường đỉnh cao!
Đợi đến khi bóng dáng Phương Vỹ Huyền và Tần Ảnh Huân biến mất khỏi tầm mắt, những đại diện cho các thế gia lớn mới thở phào một hơi.
Cảm giác áp bức mà Phương Vỹ Huyền mang đến cho bọn họ thật sự quá mạnh.
“Bây giờ chúng ta… Nên làm gì?” Một chủ nhà mơ hồ hỏi
“Nến làm gì hả, đầu tiên rời khỏi đây trước đã.” Một chủ nhà khác nói.
Rồi sau đó đám đại diện cho các thế gia lớn đồng loạt rời khỏi nhà họ Trịnh.
Lúc đi ra khỏi cửa trang viên nhà họ Trịnh, Hàn Lý Minh đúng lúc chạm mắt gia chủ nhà họ Trần – Trần Thế Quốc.
Trần Thế Quốc nhìn thấy Hàn Lý Minh, ánh mắt hiện lên vẻ bất thường.
Mà Hàn Lý Minh thì mang khuôn mặt tươi cười đi về phía trước, hỏi: “Ông chủ nhà họ Trần, gần đây ít khi nhìn thấy cậu chủ Hạc, xin hỏi cậu ấy đi đâu?”
Sắc mặt Trần Thế Quốc khẽ thay đổi.
“Quan tâm làm quái gì, hỏi nhiều vậy làm chi? Thân thiết với Trần Cao Hạc lắm sao?” Trần Diệc Khang đứng bên cạnh mất kiên nhẫn mở miệng nói.
Hàn Lý Minh còn chưa thể hiện thái độ, thì Hàn Thương Thiết lại giận dữ trừng mắt Trần Diệc Khang, nói: “Trần Diệc Khang, dám nói chuyện với anh trai tôi như thế sao?”
Mắt thấy hai người đã sắp cái lộn.
Lúc này, Hàn Lý Minh lại vỗ bả vai Hàn Thương Thiết, nói: “Chào hỏi một tiếng mà thôi, không cần phải cãi nhau.”
Rồi sau đó Hàn Lý Minh nhìn về phía Trần Thế Quốc, mỉm cười nói: “Ông chủ Trần, tôi có chuyện quan trọng cần gặp mặt Trần Cao Hạc, không biết ông có thể truyền đạt giúp tôi một chút không?”
Trần Thế Quốc híp mắt nhìn Hàn Lý Minh, im lặng một lúc rồi nặng nề đáp: “Không thành vấn đề, trước mắt Trần Cao Hạc đang bận đi nơi khác xử lý một vài việc, còn cần mất một khoảng thời gian.
Chờ đến khi nó về tôi sẽ bảo nó đi tìm cậu.”
“Được, vậy cảm ơn gia chủ Trần, chúng tôi đi trước.” Hàn Lý Minh cười nói rồi kéo Hàn Thương Thiết xoay người đi.
Trần Thế Quốc nhìn theo bóng lưng đang đi xa của Hàn Lý Minh, sắc mặt nặng nề.
Sau khi nhà họ Trịnh sụp đổ, nhà họ Hàn chính là đối thủ duy nhất của nhà họ Trần.
Mà nhìn vẻ tự tin trên mặt Hàn Lý Minh, khiến ông ta cảm thấy hơi nghi ngờ.
“Mẹ nó, cái tên ẻo lả này thật buồn nôn, ngày nào trên mặt cũng treo một bộ mặt cười giả lả…” Trần Diệc Khang đứng bên cạnh mắng.
Trần Thế Quốc liếc mắt nhìn Trần Diệc Khang một cái, nhíu mày nói: “Về đi, đêm nay mở hội nghị dòng họ một lần.”
…
Hàn Lý Minh ngồi vào trong xe, bắt đầu trầm tư.
Mà Hàn Thương Thiết ngồi bên cạnh lại thở hổn hển.
Sau đó nhớ lại sức mạnh của Phương Vỹ Huyền lúc chiến đấu với Trịnh Thiểm Dinh, Hàn Thương Thiết nghĩ lại mà sợ.
Lúc trước ở cung Sương Hàn, nếu như anh ta dám kiêu ngạo một chút, hậu quả không dám tưởng tượng…
“Anh, trước kia có quen với đại sư Phương sao?” Hàn Thương Thiết quay đầu nhìn về phía Hàn Lý Minh, hỏi.
Mạch suy nghĩ của Hàn Lý Minh bị ngắt ngang, sắc mặt không quá đẹp, đám: “Chỉ gặp mặt hai lần thôi.”
“Nếu chúng ta có được sự trợ giúp của đến đại sư Phương, nhất định có thể ngồi ổn trên vị trí số một! Chúng ta có cần đi tìm đại sư Phương một lần hay không…” Sắc mặt Hàn Thương Thiết kích động, nói.
“Không, Phương Vỹ Huyền không tham dự vào với chúng ta mới là chuyện tốt nhất.” Hàn Lý Minh nói như chém đinh chặt sắt.
“Vì sao?” Hàn Thương Thiết nghi ngờ hỏi.
“Chúng ta có thể đi tìm Phương Vỹ Huyền hợp tác, vậy thì nhà họ Trần, và những thế gia lớn khác cũng có thể làm được chuyện này.
Cuối cùng sẽ trở thành trận đấu xem ai có thể đưa ra nhiều lợi ích hơn… Ai có được sự trợ giúp của Phương Vỹ Huyền người đó có thể xưng bá giới võ đạo Hoài Bắc.” Hàn Lý Minh nhìn Hàn Thương Thiết, bình tĩnh nói: “Sự tồn tại của Phương Vỹ Huyền sẽ phá vỡ thế cân bằng.”
“Phương Vỹ Huyền không tham gia vào, trong giới võ đạo Hoài Bắc, chúng ta chỉ có một đối thú đó chính là nhà họ Trần.
Chỉ cần áp đảo được nhà họ Trần thì nhà họ Hàn chúng ta có thể lên được đỉnh cao.”
Hàn Thương Thiết cái hiểu cái không gật đầu, rồi nghĩ đến chuyện gì đó, nói: “Chúng ta không đi tìm Phương Vỹ Huyền, nếu nhà họ Trần đi tìm thì phải làm sao bây giờ?”
Hàn Lý Minh khẽ mỉm cười, nói: “Yên tâm đi, theo hiểu biết của anh về Phương Vỹ Huyền, anh ta không phải là người thích trục lợi, anh ta sẽ không tiếp cận một nhà nào cả.”
…
Trong nội thành cách trang viên nhà họ Trịnh khoảng chừng hai mươi kilomet, ở trên tầng cao nhất khách sạn năm sao, trong căn phòng tổng thống.
Vị trí chính giữa phòng khách có một cái gương hình vuông đang nổi bồng bềnh.
Xung quanh tấm gương có một lớp năng lượng mờ mờ giống như hơi nước bao vây lấy.
Trước gương là một cái ghế số pha, trên số pha có một cô bé cỡ mười ba mười bốn tuổi, và một người đàn ông hói đầu.
Hai người này chính là Chi Nhi và Ngô Thịnh Hà đến từ tổ chức Những Người Giữ Trật Tự.
Trong ngực Chi Nhi ôm một cái gối ôm, trong miệng ngậm kẹo que, nhưng trong mắt cô ta tràn đầy chấn động.
Vẻ mặt Ngô Thịnh Hà ngồi bên cạnh càng khoa trương hơn, khóe miệng chẳng thể khép lại được!
Lúc này, hai người đang nhìn vào gương.
Cảnh tượng trong gương đúng là tình hình nhà họ Trịnh!
Góc nhìn của cái gương là từ trên cao nhìn xuống phía dưới.
Lúc Phương Vỹ Huyền và Trịnh Thiểm Dinh chiến đấu với nhau đã tạo thành một cái hố sâu, qua góc nhìn này lại càng khiến cho người quan sát cảm thấy cực kỳ khϊếp sợ!
Một hố sâu có đường kính vài trăm mét!
Phải có thực lực mạnh thế nào mới có thể đánh ra một cái hố sâu giống như vậy?
Quả thật không thể nào tưởng tượng nổi!
“Chuyện này… Rốt cuộc làm như thế nào?” Ngô Thịnh Hà nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt ngập tràn không dám tin, lẩm bẩm nói.
Chi Nhi không nói mà quay đầu nhìn Ngô Thịnh Hà với vẻ căm tức, nũng nịu trách mắng: “Đều do anh cả! Nếu có thể gọi tôi dậy sớm một chút là tôi có thể nhìn thấy cảnh tượng bọn họ chiến đấu rồi!”
Ngô Thịnh Hà nghe thấy cô ta nói vậy thì quay đầu, tức muốn hộc máu nói: “Cô còn không biết xấu hổ nói tôi? Tôi bảo đừng ngủ trưa! Không nghe! Nếu không ngủ trưa thì chúng ta đã có thể mở được Linh Kính từ hai tiếng trước!”
“Con nít nhất định phải ngủ trưa! Nếu không sẽ trở nên xấu xí, đến đạo lý này mà còn không hiểu chẳng trách anh đã ba mươi mấy tuổi mà còn chưa cưới được vợ!” Chi Nhi khoanh tay trước ngực, giận dữ nói.
“!”Ngô Thịnh Hà tức giận đến mức đứng dậy, chỉ vào Chi Nhi, cả người run lên.
Ông ta chịu đủ rồi!
Lần nào cãi nhau Chi Nhi đều sẽ bắt đầu lấy người nhà ra công kích! Lần nào cũng chọc vào nỗi đau của ông ta!
“Từ từ! Đừng ồn!”
Lúc này, sắc mặt Chi Nhi đột nhiên thay đổi, hai mắt nhìn chằm chằm Linh Kính.
“Có chuyện gì vậy?”
Ngô Thịnh Hà nhìn vào Linh Kính theo tầm mắt của Chi Nhi.
Góc nhìn của Linh Kính không thay đổi, vẫn còn nhìn từ trên cao xuống.
Ngô Thịnh Hà híp mắt xem, cũng không thấy có gì bất thường.