Sáng sớm ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền đã bị Tần Lăng Thường đánh thức.
“Đi đâu?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Chẳng phải hôm qua đã nói rồi sao? Tháp chín tầng.” Tần Lăng Thường nói.
“Tôi đã nói rồi, thứ đó chỉ dùng để lừa người mà thôi…” Phương Vỹ Huyền nói.
“Tôi biết, tôi không nói phải đi vào tháp chín tầng, mà chỉ đến đó xem thử.
Hôm nay sẽ có rất nhiều võ giả đi đến tháp chín tầng, nếu như tôi xuất hiện ở đó nói không chừng những sát thủ ẩn nấp trong bóng tối sẽ không nhịn được, ra tay với tôi.” Trong mắt Tần Lăng Thường lóe lên ánh sáng hy vọng, nói.
Điều này làm khuôn mặt Tần Ảnh Huân ngồi bên cạnh có vẻ kỳ quái.
Người bình thường đều sợ gặp phải sát thủ, tránh còn không kịp vô cùng, sợ hãi.
Mà chị họ anh ta thì ngược lại, không những không sợ, ngược lại còn chờ mong sát thủ đến.
“Được thôi, tôi có thể đi cùng một chuyến.
Nhưng tôi có một yêu cầu.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Yêu cầu gì?” Tần Lăng Thường trợn đôi mắt xinh đẹp, hỏi.
“Đi ăn sáng trước.” Phương Vỹ Huyền nói.
…
Sau khi ăn sáng ở nhà hàng của khách sạn xong, Phương Vỹ Huyền ngồi vào xe của Tần Lăng Thường, đến vị trí tháp chín tầng.
Khoảng chừng bốn mươi phút sau, đoàn người đã xuống xe.
Trước mặt là một quảng trường rộng rãi, chính giữa quảng trường có một tòa nhà hình tháp cao mấy chục mét lẳng lặng đứng đó.
Tòa tháp này có tổng cộng chín tầng, mỗi một tầng cao khoảng chừng năm sáu mét.
Nhìn từ bên ngoài, tòa tháp này trông rất bình thường, không khác gì với kiến trúc của những tòa nhà hình tháp khác.
Có không ít võ giả đứng trên quảng trường, tu vi từ Luyện Khí kỳ đến Trúc Cơ kỳ không ít, phần lớn mọi người đều ở tầng thứ mười hai của Luyện Khí kỳ, cũng là tu vi Bán bộ tông sư.
Phương Vỹ Huyền đứng ở lối vào quảng trường nhìn đám người rộn ràng nhốn nháo, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.
“Chị, tòa tháp này nhìn thoáng qua có diện tích không lớn lắm, có đủ sức chứa nhiều người như vậy sao?” Tần Ảnh Huân nhìn tháp chín tầng phía trước, tò mò hỏi.
“Tòa tháp này không phải nhà cao tầng bình thường, nó là một món pháp bảo.
Nghe nói sau khi đi vào sẽ đến một vùng trời đất khác, các võ giả rất khó để gặp được nhau.” Tần Lăng Thường giới thiệu.
“Ồ? Vậy chẳng phải là giống như thành phố ngầm của Kinh Thành sao?” Tần Ảnh Huân ngạc nhiên nhìn tháp chín tầng trước mặt, nói.
“Nếu muốn đi vào xem cho biết thì vào thôi, bên cạnh chị có Phương Vỹ Huyền là được rồi.” Tần Lăng Thường nhìn về phía Tần Ảnh Huân, nói.
“Ừm… Thôi để xem tình hình đã.” Tần Ảnh Huân nói với giọng do dự.
Muốn đi vào tháp chín tầng thì cần phải đến quầy hàng trong góc quảng trường, dùng tiền hoặc vật phẩm có giá trị khác đổi một tấm thẻ gỗ.
Chỉ khi cầm tấm thẻ gỗ này mới có thể đi vào trong tháp chín tầng.
Thời gian dần trôi qua, có không ít võ giả đổi thẻ gỗ đi vào trong tháp chín tầng.
Võ giả trên quảng trường càng lúc càng ít.
Nửa canh giờ sau, trên quảng trường chỉ còn lại những người đến xem.
Qua mười phút sau, tầng thứ hai tòa tháp chín tầng đột nhiên lóe lên ánh sáng.
Ánh sáng vừa lóe lên, xung quanh đã vang lên tiếng xì xào nghị luận.
“Mới đó mà đã có người xông lên tầng thứ hai!”
“Đúng vậy, lần này thật là nhanh! Bình thường ít nhất phải tốn mất một canh giờ đó!”
“Lần này có thể có ai xông lên tầng thứ sáu được hay không?”
“Tần Ảnh Huân, vào trong đó đi.” Tần Lăng Thường nhìn về phía Tần Ảnh Huân, nói.
“Chị muốn em đi vào ư?” Tần Ảnh Huân sửng sốt, hỏi.
“Ừ.” Tần Lăng Thường gật đầu.
Tần Ảnh Huân lập tức hiểu ra dụng ý của Tần Lăng Thường, xoay người đi đến quầy hàng ở phía xa, dùng tiền để đổi lấy thẻ gỗ rồi đi vào tháp chín tầng.
Lúc này, Tần Lăng Thường lại quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
“Cách quá xa, nếu sát thủ thật sự ra tay, tôi không chắc có thể bảo vệ được.
Xác định muốn làm vậy thật sao?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày, hỏi.
“Không làm như vậy, rất có thể đối phương sẽ không bao giờ ra tay, vậy tôi nhất định phải về Kinh Thành.
Cho dù thế nào chỉ có thể liều một phen!” Tần Lăng Thường nói đầy kiên định.
“Được thôi.” Phương Vỹ Huyền gật đầu, chậm chạp đi về một phía khác.
Trong lúc bước đi anh còn khuếch tán thần thức ra phạm vi năm kilomet.
Kể từ đó, cho dù kẻ nào có bất kỳ hành động khác thường nào, Phương Vỹ Huyền có thể biết ngay lập tức.
Sau khi Phương Vỹ Huyền và Tần Ảnh Huân đều đi rồi, Tần Lăng Thường đứng ở quảng trường một mình, cô ấy đi đến ghế đá gần đó ngồi xuống chơi điện thoại.
Cô ấy giả vờ chơi điện thoại, nhưng tâm trạng lại để ý đến tình hình xung quanh.
Cô ấy cần phải giữ cảnh giác để đề phòng bất trắc.
Vì dẫn dụ sát thủ, cô ấy cần phải đặt bản thân vào vị trí nguy hiểm nhất.
…
Phương Vỹ Huyền đi về phía quầy hàng.
Ngồi trước quầy hàng là một người đàn ông mặc áo dài màu xám, trước mặt họ bày rất nhiều tấm thẻ gỗ.
Phương Vỹ Huyền chán muốn chết, đi lên trước, hỏi: “Tháp chín tầng mấy ngày mới mở một lần?”
“Một tuần một lần.
Muốn đi vào à? Hôm nay còn có hơn một trăm vị trí, để giá rẻ một chút, ba mươi nghìn một chỗ.” Người đàn ông nói.
“Ba mươi nghìn? Đắt quá, sau khi tôi đi vào có thể lấy lại vốn không?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Người đàn cười khẩy, nói: “Vừa nhìn là biết mới tới lần đầu.
Không thấy vừa rồi có bao nhiêu người tụ tập ở đây mua thẻ gỗ sao? Nếu không lấy lại được vốn thì sao mấy người đó nhiệt tình như vậy chứ?”
“Nhưng tôi nghe nói tháp chín tầng này là pháp bảo, bảo vật bên trong không phải là có hạn sao, mỗi tuần mở một lần, nếu bên trong thật sự có bảo vật thì e là bị lấy sạch cả rồi?” Phương Vỹ Huyền nói.
“Hừ! Không mua thì đừng hỏi nhiều như vậy! Tôi không có thời gian nói chuyện tào lao!” Người đàn ông có vẻ đã nổi giận, hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý đến Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền mỉm cười đi ra khỏi quầy hàng, vui vẻ thoải mái đi về phía tháp chín tầng.
Lúc đi đến trước tòa tháp, anh xòe tay phải ra, trong lòng bàn tay đã cầm một tấm thẻ gỗ.
“Làm vậy không tốt, nhưng mà ba mươi nghìn thật sự quá đắt, bỏ nhiều tiền như vậy thật sự không đáng.” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.
Tháp chín tầng trước mặt, tầng thứ ba vẫn chưa sáng lên.
Hiển nhiên là còn chưa có ai đi lên tầng thứ ba.
Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn thoáng qua Tần Lăng Thường trong góc quảng trường, rồi bước chân vào tháp chín tầng.
Thần thức của anh đã bao xung quanh, chỉ cần có gió thổi cỏ lay anh sẽ lập tức phát hiện ra ngay.
Nguyên nhân anh quyết định vào tháp chín tầng, cũng là vì khi thần thức lướt qua tòa tháp này, anh cảm nhận được không ít hơi thở bất thường.
Có vẻ như trong tháp chín tầng này thật sự có một thứ rất tốt tồn tại.
Dù sao chỉ có tổng cộng chín tầng, cũng không tốn quá nhiều thời giờ.
Sau khi Phương Vỹ Huyền đi vào tháp chín tầng thì đạp chân lên một cấm chế, thẻ gỗ trong tay lập tức vỡ vụn.
Cùng lúc đó, cảnh tượng xung quanh anh đã xuất hiện thay đổi.
Hiển nhiên tòa tháp chín tầng này là một pháp khí không gian không tệ.
Vào ba bốn ngàn năm trước, rất nhiều tông môn lợi dụng những nguyên lý tương đồng để chế tạo ra pháp khí không gian thích hợp cho đệ tử tông môn thí luyện, qua đó giúp đệ tử có địa điểm rèn luyện an toàn không ảnh hưởng đến tính mạng.
Chẳng qua, rèn luyện như vậy ít có hiệu quả.
Bởi vậy không ít tông môn vẫn lựa chọn cách nguyên thủy nhất là cử học trò ra ngoài rèn luyện.
Xung quanh Phương Vỹ Huyền đã biến thành một vùng đất rộng lớn trống trải đầy tuyết trắng.
Phương Vỹ Huyền biết rõ tất cả những thứ này đều là ảo ảnh mà thôi.
Anh muốn vào cửa tiếp theo thì chẳng cần đi lung tung, chỉ cần biết đến vị trí nào để kích hoạt cấm chế tầng tiếp theo là được.
Trong phạm vi bao phủ của thần thức, Phương Vỹ Huyền dễ dàng tìm ra được nơi này, lập tức lao về phía trước.
Mấy giây sau, Phương Vỹ Huyền đã đứng ở phía trên cấm chế.
“Vèo!”
Một luồng sáng trắng hiện lên từ trên người Phương Vỹ Huyền.
Giây tiếp theo, Phương Vỹ Huyền đã lên đến tầng thứ hai của tháp chín tầng.
“Những thứ đồ tốt có có lẽ đều nằm ở tầng trên cùng, cứ tiếp tục đi lên trên là được.”
Phương Vỹ Huyền nghĩ vậy lại tiếp tục ngó lơ tất cả ảo ảnh trước mặt, lợi dụng thần thức truy tìm vị trí cấm chế, sau đó nhanh chóng vọt về phía đó, lên tầng tiếp theo.
…
Trên quảng trường, những người đứng ngoài quan sát nhìn thấy tầng thứ ba của tháp chín tầng lóe lên ánh sáng, sắc mặt đã hoàn toàn thay đổi.
“Nhanh thật đó! Mới vừa có người lên tầng hai, chớp mắt đã có người lên đến tầng ba!” Có người ngạc nhiên nói.
Nhưng người này vừa nói xong thì tầng thứ tư tháp chín tầng đã lóe sáng.
Vào lúc này, xung quanh ai nấy đều ồ lên!
Tốc độ này thì nhanh quá rồi đó?
Tầng thứ ba mới vừa sáng lên chưa đến hai giây, tầng thứ tư lại sáng?
“Đây là ai vậy? Sao có thể nhanh như vậy!?” Có người nói lớn.
Anh ta vừa mới nói xong, tầng thứ năm tháp chín tầng lại sáng lên!
“Ồ!”
Cuối cùng người trên quảng trường đã không thể nào giữ được bình tĩnh, cùng ngạc nhiên ồ lên.
Không ngờ tầng thứ năm đã bị ai đó đốt sáng lên nhanh như vậy!
Nếu là trước kia, muốn vào tầng thứ năm, ít nhất phải tốn mấy canh giờ!
Có đôi lúc thậm chí có những đội ngũ võ giả chỉnh tề đi vào tháp chín tầng, nhưng không có ai đi lên được tầng thứ năm!
Ngay khi tầng thứ năm sáng lên, có không ít võ giả vào trong tháp chín tầng rèn luyện thất bại, bị truyền tống ra ngoài tòa tháp.