Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 311: 311: Lời Cầu Xin Của Tần Lăng Thường





Hai người nhìn nhau thông qua khoảng cách về Thần thức.
Người bịt mặt hấp thụ thi thể của Lôi Giao, còn muốn cướp đi mảnh kính Huyền La!
Người bịt mặt đó… Chẳng phải đã bị anh đánh chết rồi sao?
Phương Vỹ Huyền hơi dao động.
Anh nhanh chóng nhớ lại, người bịt mặt đó không phải người phàm, rất có khả năng là hình nộm do con người tạo ra.
Cũng có nghĩa là, có lẽ người dùng Thần thức bao trùm lấy anh là một hình nộm khác.
Không thể nhìn ra bất kỳ cảm xúc nào trong cặp mắt màu xám trắng này, chỉ có sự trống rỗng.
Gã cứ nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, ánh mắt bình tĩnh không chút sợ hãi.
Phương Vỹ Huyền càng không sợ hãi.
Hai người cứ nhìn nhau như vậy.
Phương Vỹ Huyền muốn lần theo dấu vết của người kia nhưng thất bại.
Thần thức của người kia đã biến mất không chút dấu vết, không thể tìm kiếm.
“Sao vậy?” Thấy sự thay đổi trên nét mặt Phương Vỹ Huyền, Tần Lăng Thường nghi ngờ hỏi.
“Không có gì.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Anh có thể xác định bước đầu, người có cặp mắt xám trắng khi nãy và người bịt mặt gặp ở Hoa Mãn Lâu khi đó là một.
Rốt cuộc người kia là người hay hình nộm, phải đợi gặp mặt mới biết được.
“Muốn tìm tôi báo thù? Vậy thì mau tới đi.” Gương mặt Phương Vỹ Huyền nở một nụ cười nhạt.


Đêm nay, Phương Vỹ Huyền đến khách sạn Tần Lăng Thường đang ở, anh trọ ở phòng bên cạnh Tần Lăng Thường.
Phương Vỹ Huyền ngồi thiền trên sàn của căn phòng, đối diện với cửa sổ sát đất, nhìn hướng ra cảnh đêm xa hoa của đảo Cửu Long.
Từ sau khi hấp thụ Căn nguyên của rồng, anh cảm thấy máu trong kinh mạch và huyết quản thậm chí là phần Đan Điền có cảm giác nóng rực.
Cảm giác này rất lạ.
Phương Vỹ Huyền nghĩ cơ thể mình đã xảy ra một chút vấn đề, nhưng ngoài nóng rực ra thì không còn cảm giác nào khác.
Rồng vàng nhỏ vẫn đang lượn vòng ở phần Đan Điền, giống như mãi mãi sẽ không dừng lại.
Sự xuất hiện của rồng vàng nhỏ có ý nghĩa gì?
Có nghĩa là Phương Vỹ Huyền đang nắm trong tay sức mạnh của Thần Long?
Sau khi hấp thụ Căn nguyên của rồng, quả thực chân khí của Phương Vỹ Huyền đã chuyển sang màu vàng kim tượng trưng cho Thần Long.
Ngoài điều đó ra, Phương Vỹ Huyền không hề cảm nhận được sự thay đổi quá lớn nào.
“Nếu mình thực sự đã nắm trong tay sức mạnh Thần Long, vậy sức mạnh Thần Long này giống đồ trưng bày hơn, không áp dụng được nhiều vào thực tế.”
“Rào!”
Một luồng chân khí màu vàng kim dâng lên từ bàn tay.
Phương Vỹ Huyền híp mắt quan sát chân khí trong tay, muốn nhìn xem rốt cuộc luồng chân khí này khác gì so với chân khí trước đây.
Nhưng sau khi quan sát nửa tiếng đồng hồ, anh vẫn không nhìn ra, chỉ đành bỏ cuộc.
Chân khí trong tay Phương Vỹ Huyền tan ra, anh thở dài.
Vốn tưởng rằng sau khi hấp thụ Căn nguyên của rồng sẽ đột phá một vạn tầng Luyện Khí Kỳ.
Nhưng không ngờ sau khi chịu một cơn đau khủng khϊếp lại chẳng đột phá được tầng cảnh giới nào, chỉ có được chân khí Thần Long nhìn thì lợi hại nhưng thực tế chẳng có tác dụng lắm này.
Phương Vỹ Huyền lắc đầu đứng dậy, anh đến trước cửa sổ sát đất.

“Không đúng, chắc chắn là mình hiểu sai rồi.

Sức mạnh Thần Long không chỉ là sự vận dụng về chân khí… Chắn hẳn còn có cách vận dụng khác.”
Vào lúc Phương Vỹ Huyền đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa phòng vang lên.
Mạch suy nghĩ của Phương Vỹ Huyền bị cắt ngang, anh đi ra mở cửa.
Tần Lăng Thường mặc bộ đồ ngủ tơ lụa đứng trước cửa phòng.
“Sao vậy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.” Tần Lăng Thường đi thẳng vào phòng, ngồi xuống sô pha sát cửa.
Phương Vỹ Huyền đóng cửa lại, anh dựa vào tường nhìn Tần Lăng Thường, hỏi: “Chuyện gì?”
Tần Lăng Thường vắt chéo đôi chân dài, nhìn Phương Vỹ Huyền nói: “Qua ngày mai, nếu sát thủ vẫn chưa xuất hiện thì tôi sẽ rời khỏi đảo Cửu Long.”
“Tôi biết, đoán chừng bọn chúng sẽ không xuất hiện.

Có thể hành động tối nay của Thương hội Đông Nhật đã đánh rắn động cỏ.”
“Ừ, sát thủ không xuất hiện thì sẽ rời khỏi đảo Cửu Long, sau đó thì sao?” Phương Vỹ Huyền cau mày hỏi.
Tần Lăng Thường khẽ vuốt sợi tóc trên gò má ửng hồng, nói: “Vì sát thủ mãi chưa xuất hiện, người nhà tôi không yên tâm để tôi tiếp tục ở lại Giang Nam.

Nên… Nếu ngày mai không thể tóm được sát thủ đang ẩn núp trong bóng tối, tôi sẽ phải quay về Kinh Thành.”
“Cuối cùng thì người nhà cũng đưa ra một quyết định sáng suốt.” Phương Vỹ Huyền gật đầu nói.

Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền chăm chú, cô ấy cắn đôi môi đỏ, nói: “Nhưng cứ rời khỏi Giang Nam như vậy, tôi có chút không đành lòng.”
“Sản nghiệp ở Giang Nam vừa mới có khởi sắc, mà đống nham thạch Thiên Đấu của nhà họ Trần cũng vừa mới đến tay… Nếu có thể tiếp tục ở Giang Nam, tôi nhất định giải quyết được tốt mọi chuyện, giúp nhà họ Tần trụ vững ở Giang Nam.

Sau đó lại tận dụng đống nham thạch Thiên Đấu kia để dấn thân vào Hoài Bắc…”
“Sau khi cô về Kinh Thành, ai sẽ tiếp nhận sản nghiệp ở Giang Nam?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Ông nội nói vẫn chưa xác định được, có thể sẽ tạm dừng phát triển sản nghiệp ở Giang Nam.” Tần Lăng Thường nói.
“Ồ, vậy thì tiếc quá.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Cũng tiếc nhỉ? Thật ra tôi không hiểu quyết định của ông nội lắm, tôi cho rằng không cần thiết phải sợ đám sát thủ đó như vậy.” Tần Lăng Thường ôm gối ôm trên sô pha vào lòng, cô ấy dùng sức bóp chiếc gối ôm, nói: “Là người của nhà họ Tần, từ khi sinh ra mỗi người đã chịu đủ sự để ý, quá trình trưởng thành cũng chưa từng thuận buồm xuôi gió, tôi từng gặp rất nhiều nguy hiểm, tôi tự tin mình có năng lực ứng phó với mọi nguy hiểm.”
“Chắc nguy hiểm lần này đã vượt quá phạm vi xử lý rồi.” Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.
Có thể nói anh đã nhìn Tần Hải Minh lớn lên, khá hiểu con người của Tần Hải Minh.
Tần Hải Minh là một người thông minh tài trí, suy nghĩ thấu đáo, đồng thời lại có tài mưu lược.
Những quyết định mà ông ta đưa ra đều đã trải qua suy nghĩ cặn kẽ, phần lớn đều là những quyết định đúng đắn.
“Đó là suy nghĩ của bọn họ, mà giờ tôi đã hơn hai mươi tuổi rồi, tôi tự có cái nhìn nhận về nguy hiểm.

Tôi cho rằng tình hình bây giờ vẫn chưa tới lúc phải buông bỏ phát triển sản nghiệp ở Giang Nam.” Tần Lăng Thường nói với ánh mắt kiên định.
“Vậy chẳng phải giống với suy nghĩ của bọn họ rồi sao?” Phương Vỹ Huyền nói.
“Vô ích, bọn họ đều cho rằng tôi nên quay về Kinh Thành, bao gồm ông nội.

Chỉ cần ông nội gật đầu, tôi sẽ không còn cách nào để ở lại Giang Nam.” Tần Lăng Thường nói có chút chán nản.
“Vậy nếu đã không còn cách gì thì nghe lời quay về đi.” Phương Vỹ Huyền nhún vai nói.
Tần Lăng Thường đứng phắt dậy, đi đến trước mặt Phương Vỹ Huyền, cô ấy trừng to đôi mắt đẹp, nói: “Chỉ có cậu mới giúp được tôi.”
“Tôi giúp bằng cách nào?” Phương Vỹ Huyền cau mày nói.

“Ông nội rất coi trọng cậu, nếu cậu chịu nói giúp cho tôi, không chừng ông nội sẽ thay đổi quyết định.” Tần Lăng Thường chớp mắt nói.
“Vấn đề mấu chốt nằm ở an toàn thân thể, tôi gọi điện thoại tới, thể nào ông ta cũng muốn tôi bảo vệ.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Đúng!” Tần Lăng Thường gật đầu lia lịa, nói: “Nếu cậu đồng ý làm vệ sĩ riêng cho tôi, tôi sẽ được ở lại Giang Nam rồi!”
“Cô nói một đống thứ chỉ để dẫn dắt đến điều này nhỉ?” Phương Vỹ Huyền cười khẽ, nói.
Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền, cố tỏ ra đáng thương nói: “Phương Vỹ Huyền, giúp tôi lần này thôi được không? Tôi thực sự không muốn về Kinh Thành.

Tôi muốn xử lý tốt sản nghiệp ở Giang Nam…”
Giọng điệu của cô ấy có chút khẩn khoản, lại có chút như làm nũng.
Đến nỗi chính cô ấy cũng giật mình, gò má trắng nõn dần đỏ lên.
Lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy nói chuyện với người khác bằng giọng điệu như vậy.
“Đương nhiên không được, gần đây tôi có rất nhiều việc, rất bận.” Phương Vỹ Huyền dứt khoát từ chối.
“Tôi có thể trả thù lao, không chỉ tiền bạc mà gì cũng được!” Tần Lăng Thường lại dụ dỗ.
“Vô ích thôi, tôi không thiếu gì cả.” Phương Vỹ Huyền đáp.
Tần Lăng Thường “Xí” một tiếng rồi lại ngồi xuống sô pha.
Phương Vỹ Huyền nhìn Tần Lăng Thường nói: “Theo tôi hiểu về ông nội cô, nếu không phải tình huống đặc biệt thì ông ta sẽ không bắt cô về đâu.”
“Tôi biết.” Tần Lăng Thường trả lời một cách uể oải: “Ông nội cho tôi một lựa chọn khác, đó chính là thuyết phục cậu làm vệ sĩ cho tôi.”
“Lão già này luôn đặt mưu tính lên người mình, lần sau gặp mình phải dạy cho ông ta một trận.” Phương Vỹ Huyền khẽ lắc đầu, thầm nghĩ.
“Phải rồi.” Tần Lăng Thường ngồi thẳng dậy, nói: “Ông nội còn bảo tôi, hỏi cậu có muốn về Kinh Thành với tôi một chuyến không, ông nội muốn gặp cậu.”
“Lần sau đi, thể nào cũng phải đến Kinh Thành một chuyến.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Được.” Tần Lăng Thường đứng dậy ra khỏi phòng.