Phương Vỹ Huyền nhìn rồng vàng nhỏ đang xoay tròn quanh đan điền, nghi ngờ trong lòng.
Tình huống gì thế này?
Trong cơ thể anh có thêm một con rồng ư?
Phương Vỹ Huyền cẩn thận quan sát con rồng vàng nhỏ kia, phát hiện tốc độ xoay tròn của nó rất có quy luật.
Sau một lúc lâu, Phương Vỹ Huyền lấy lại tinh thần, không thèm để ý tới con rồng vàng này nữa.
Anh đứng dậy, lúc này mới phát hiện ra đảo nhỏ đã là một đống hỗn độn, trông như sắp chìm xuống biển đến nơi rồi vậy.
Mà tâm trạng của Phương Vỹ Huyền lúc này cũng không hề vui sướng.
Sau khi anh hấp thu căn nguyên rồng xong, anh phát hiện ra cảnh giới tu vi của bản thân mình không hề tăng lên dù chỉ là một tầng!
Anh vẫn còn ở tầng thứ chín nghìn chín trăm sáu mươi lăm của Luyện Khí Kỳ! Không hề tiến bộ!
Thứ mà cục căn nguyên rồng này mang đến cho anh không phải là linh khí! Mà là luyện thể!
Ngay vừa rồi, Phương Vỹ Huyền đã tiến hành lần luyện thể một trăm linh một!
Vốn dĩ anh tưởng rằng một trăm lần đã là cực hạn, nhưng căn nguyên rồng lại kiên quyết ép anh luyện thể thêm một lần nữa!
Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn nắm đấm của mình, thử ngưng tụ chân khí.
“Ầm!”
Một nắm đấm có lực của Phương Vỹ Huyền nhanh chóng bộc phát ra khí thế khiến người ta sợ hãi.
Chân khí vốn là màu hồng lúc này đã biến thành màu vàng.
Một luồng hơi thở thần thánh mà uy nghiêm phát ra ngoài.
“Căn nguyên rồng đã hoàn toàn dung hợp với cơ thể mình.” Ánh mắt Phương Vỹ Huyền hơi run sợ, nghĩ thầm.
Rốt cuộc có mạnh lên hay không thì chính bản thân Phương Vỹ Huyền cũng không rõ lắm.
Anh nghĩ nghĩ rồi đánh ra một quyền về phía trước mặt biển.
“Ầm ầm!”
Một tiếng nổ mạnh vang lên, mặt biển phía trước nổi lên một cơn sóng động trời, khắp cả khu vực biển lân cận đều xuất hiện dao động cực lớn!
…
Lúc Phương Vỹ Huyền trở lại trên đất bằng đảo Cửu Long thì đã là chạng vạng.
Anh đi tới một quán ăn vặt bên đường, chuẩn bị mua chút gì ăn.
Sau đó anh lại nhận được một cú điện thoại.
Là cuộc gọi của Tần Lăng Thường.
“Phương Vỹ Huyền, nghe nói bây giờ cậu đang ở đảo Cửu Long hả?” Tần Lăng Thường hỏi.
“Ừ, đang chuẩn bị rời khỏi.” Phương Vỹ Huyền đáp.
“Cậu khoan hãy đi, bây giờ tôi đang đi về phía đảo Cửu Long.” Tần Lăng Thường nói.
“Cô đến đảo Cửu Long làm gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Thông báo với bên ngoài là tham gia một tiệc rượu, nhưng trên thực tế thì… tôi đang dụ rắn ra khỏi hang.” Giọng điệu của Tần Lăng Thường có vẻ bí hiểm nói.
“Dụ rắn ra khỏi hang ư? Rắn gì cơ?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.
“Cái lần mà tôi đi theo cậu đến hòn đảo của nhà họ Trần ấy, chẳng phải lúc đó có sát thủ hạ cổ cho tôi sao?” Giọng điệu của Tần Lăng Thường trở nên lạnh lùng nói: “Sau một thời gian phản trinh sát trường kỳ, tôi đã nắm được một tin tức.
Gần đây bọn họ lại lên kế hoạch ra tay.”
“Thế nên cô muốn đến đảo Cửu Long một chút, muốn dụ bọn họ ra tay với cô sau đó đánh úp lại bọn họ à?” Phương Vỹ Huyền nói.
“Ừ, kế hoạch cũng gần gần như vậy đấy.” Tần Lăng Thường nói.
“Gan của cô đúng là lớn, lỡ như đối phương thành công thì cái mạng nhỏ của cô cũng bay mất.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Bọn họ sẽ không thành công.
Lần này tôi có hai tầng bảo vệ lận.” Tần Lăng Thường nói.
…
Bảy giờ hai mươi phút tối, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy Tần Lăng Thường ở bến tàu.
Lúc này, phía sau Tần Lăng Thường có một người đàn ông trẻ tuổi dáng vẻ anh tuấn đi theo, cảnh giới tu vi ở bậc tông sư.
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền, Tần Lăng Thường lập tức giới thiệu: “Vị này là em họ của tôi, Tần Ảnh Huân.”
Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Tần Ảnh Huân một cái rồi khẽ gật đầu xem như chào hỏi."
“Anh Phương, chị họ thường xuyên nhắc đến anh, xin chào.” Tần Ảnh Huân nhìn Phương Vỹ Huyền, một chút ngạc nhiên hiện lên trong mắt.
Anh ta mỉm cười nói.
“Rốt cuộc thằng nhóc Tần Hải Minh kia cũng kiếm bảo tiêu cho cô rồi à?” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Tần Lăng Thường rồi nói.
Thằng nhóc Tần Hải Minh?
Tần Lăng Thường nghe thấy lời này thì chẳng có phản ứng gì.
Nhưng Tần Ảnh Huân bên cạnh nghe thấy thế thì thay đổi vẻ mặt.
Nhưng bên ngoài anh ta vẫn chưa biểu lộ ra sự không hài lòng mà chỉ nói: “Anh Phương, anh nói đúng rồi.
Ông nội cử tôi đến đảo Cửu Long thật ra là để tôi bảo vệ chị họ được an toàn, vừa lúc trong khoảng thời gian này tôi có thời gian rảnh.”
Phương Vỹ Huyền gật đầu không nói thêm gì nữa.
“Nửa tiếng nữa tiệc rượu sẽ bắt đầu, chúng ta xuất phát thôi.” Tần Lăng Thường nói.
…
Nửa giờ sau, ba người đi vào Liên Hương Lâu nổi tiếng của đảo Cửu Long.
Tiệc rượu đêm nay được tổ chức ngay trong Liên Hương Lâu cổ kính này.
“Khách tham gia tiệc rượu là những người nào?” Trước khi đi vào quán rượu, Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đều là một ít thương gia giàu có ở đảo Cửu Long, nghe nói còn có người đại diện cho các thế gia võ đạo đến tham gia nữa, còn cụ thể là người nào thì tôi cũng không rõ lắm.” Tần Lăng Thường nói.
“Mục đích tổ chức tiệc rượu là gì?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.
“Chính là hội trao đổi như bình thường giữa các thương nhân.
Qua lại nói chuyện phiếm thổi phồng lẫn nhau trong tiệc rượu, cũng không có nội dung chính đáng gì.
Loại tiệc rượu này chẳng có ý nghĩa gì cả.” Tần Ảnh Huân bên cạnh nói.
Ba người đi vào trong quán rượu, đi lên tầng ba.
Lúc này ở sảnh lớn tầng ba đã có không ít người đứng đó.
Đúng như lời của Tần Ảnh Huân.
Người ở đây là một ít thương nhân mặt bóng loáng đang nói chuyện với nhau.
Sau khi Tần Lăng Thường đi vào tiệc rượu, bởi vì khí chất và khuôn mặt tốt đẹp mà nhanh chóng thu hút rất nhiều ánh mắt.
“Tần Ảnh Huân, nhất định phát để ý tình huống xung quanh.” Tần Lăng Thường quay đầu dặn dò.
“Yên tâm đi, em sẽ để ý.” Tần Ảnh Huân đáp.
Tần Lăng Thường lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, phát hiện Phương Vỹ Huyền đã sắp đi tới tiệc đứng cách đó không xa rồi.
Thằng cha khốn nạn này!
Tần Lăng Thường cắn cắn đôi môi đỏ mọng, khó chịu trong lòng.
Rất nhanh sau đó, rất nhiều thương nhân đi tới trước người Tần Lăng Thường bắt chuyện với cô ấy.
Tần Lăng Thường qua loa đối phó với mấy người này nhưng trong lòng lại hoàn toàn nghiêng về chỗ một người.
Vốn dĩ mục đích cô ấy tham gia tiệc rượu không có chút dinh dưỡng nào này là vì muốn bắt được người muốn gϊếŧ cô ấy.
Bây giờ cô ấy phải hết sức chăm chú, để ý người bên người.
Sát thủ, thậm chí có thể đang ẩn mình trong nhóm người trước mặt này.
Nhất định phải thật cẩn thận.
Trên bàn tiệc đứng bày một ít bánh ngọt, cũng không có thịt, điều này khiến Phương Vỹ Huyền hơi thất vọng.
Anh tiện tay cầm một miếng bánh mousse lên nhét vào miệng.
Lúc này, đột nhiên anh nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.
Đó là Long Hy Phượng vừa mới gặp lúc sáng.
Sáng nay trong dòng họ vừa phát sinh sự kiện lớn vậy mà buổi tối đã nhanh chóng tới đây tham gia tiệc rượu ư?
Lòng dạ đúng là to lớn.
Chẳng qua Phương Vỹ Huyền vừa lúc có vấn đề cần hỏi người của nhà họ Long nên anh bèn đi tới.
Chuyện vừa xảy ra sáng hôm nay ở đảo nhỏ hiển nhiên là không hề bị truyền ra.
Lúc này Long Hy Phượng cũng giống như Tần Lăng Thường, đang bị một đám thương nhân vây quanh dày đặc.
Cô ta và Tần Lăng Thường phân người trong sảnh lớn thành hai nửa.
Phương Vỹ Huyền đi tới chỗ cách Long Hy Phượng không xa rồi vẫy vẫy tay với cô ta.
Long Hy Phượng chú ý thấy Phương Vỹ Huyền thì vẻ mặt hơi thay đổi, lập tức không thèm để ý đến những người xung quanh nữa mà đi lên phía trước.
“Anh Phương, anh…”
Long Hy Phượng nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thì trong mắt vẫn còn sự sợ hãi và ngạc nhiên.
Chuyện xảy ra sáng nay vẫn còn rõ rành rành trước mắt.
Người đàn ông trẻ tuổi trước mắt này trông thì có vẻ hiền hòa, nhưng một khi đã ra tay thì anh lại tàn bạo đến cùng cực, để lại bóng ma tâm lý cho Long Hy Phượng.
Sáng nay, sau khi rời khỏi đảo nhỏ, Long Ngạo Thiên còn ra lệnh sau này nếu gặp được Phương Vỹ Huyền thì nhất định phải dùng thái độ cung kính đối xử với anh, tuyệt đối không thể làm mích lòng người ta!
“Tôi có một vấn đề muốn hỏi cô!” Phương Vỹ Huyền nói.
“Mời anh Phương nói.” Long Hy Phượng hơi hơi cúi người, cung kính vô cùng nói.
Thấy thái độ khiêm nhường cung kính như thế của Long Hy Phượng, trên mặt những thương nhân xung quanh hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Long Hy Phượng ở đảo Cửu Long cứ như một cô công chúa vậy, là một viên minh châu chói sáng.
Người nào có thể khiến cô ta phải cung kính đối xử như vậy?
Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Phương Vỹ Huyền, trong mắt đầy tràn sự ngạc nhiên và khϊếp sợ.
“Nhà họ Long các người tổng cộng có bao nhiêu năm lịch sử?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Nghe thấy vấn đề này, Long Hy Phượng ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, ánh mắt có chứa sự nghi ngờ.
“Không biết à?” Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.
“Không phải, tôi cần suy nghĩ một chút, hình như tôi đã nhìn thấy điều này trên gia phả rồi…” Đôi mi thanh tú của Long Hy Phượng nhíu lại, cố nhớ.
Một lát sau, mắt cô ta sáng lên nói: “Tôi nhớ rõ cái tên đã được đính lâu dài nhất trên gia phả là từ sáu trăm năm trước rồi! Hẳn là nhà họ Long chúng tôi có lịch sử sáu trăm năm!”
Sáu trăm năm ư?
Phương Vỹ Huyền biết, điều mà anh đoán cơ bản là chính xác rồi.
Căn nguyên rồng kia vốn không thuộc về nhà họ Long.
“Anh Phương, xin hỏi anh hỏi điều này là…” Long Hy Phượng nhìn Phương Vỹ Huyền rồi hỏi.
“Không có gì, tôi chỉ đơn giản là tò mò thôi.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Vâng.” Long Hy Phượng gật gật đầu.
Sau đó lại có ba người đi lên tầng.
Nhìn thấy ba người này, Phương Vỹ Huyền nhíu mày lại.
Ba người này đều mặc trang phục võ sĩ, bên hông còn đeo một thanh kiếm dài.
“Những người này là ai? Uống rượu còn đeo kiếm à?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Bọn họ là người đại diện cho Thương hội Đông Nhật, không phải là người Hoa Hạ… Đeo kiếm uống rượu hình như là văn hóa của bọn họ.” Long Hy Phượng đáp.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày nhìn ba gã võ sĩ này.
Mà sau đó anh lại đột nhiên cảm nhận được một ít sát khí mờ mịt xuất hiện!
Phương Vỹ Huyền lập tức quay đầu nhìn về phía Tần Lăng Thường đang đứng.
“Gan thật lớn à nhà, dám ra tay trước mặt nhiều người như thế sao?”
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền trở nên nghiêm túc, đi lên phía trước.