Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 297: 297: Thảm Sát Hàng Loạt!





Phương Vỹ Huyền đến chỗ căn nguyên rồng trước mặt, đưa tay ra, nắm lấy xiềng xích, kéo mạnh.

Ở độ sâu hơn bốn nghìn mét dưới đáy biển mà những sợi xích này vẫn còn nguyên vẹn, bền đến mức nào khỏi phải nói.

Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn có thể làm đứt dây xích một cách dễ dàng.

“Ầm!”
Ngay sau khi dây xích đứt, toàn bộ căn nguyên rồng đều lấy đà nổ tung, sóng nước tràn ra ngoài.

Phương Vỹ Huyền đặt tay lên viên căn nguyên, lập tức cảm nhận được sức nóng như thiêu như đốt.

Nhưng khi lòng bàn chạm vào vỏ ngoài của căn nguyên, Phương Vỹ Huyền có thể cảm nhận được hơi thở thần thánh, uy nghiêm từ bên trong trào ra.

Rõ ràng, do bị pháp trận trên hòn đảo hấp thu nhiều năm nên căn nguyên này không còn trong tình trạng dồi dào.

Nhưng đối với Phương Vỹ Huyền, thế là đủ.

“Tìm một nơi để hấp thu thôi.


Phương Vỹ Huyền vô cùng kích động, bỏ viên căn nguyên rồng vào túi đựng đồ, sau đó bơi lên phía trên.


Trên hòn đảo.

Vân Nhất Trì đang tham lam hấp thu long tức rơi ra từ vòng xoáy ánh sáng vàng trên đầu.

Đồng thời, hai mắt sáng lên, anh ta liếm môi nhìn Long Hy Phượng đang ngồi trước mặt.

“Chủ động chút đi, tôi có thể tha cho cái mạng cho cô.


Long Hy Phượng mặt cắt không còn giọt máu, toàn thân run rẩy kịch liệt, sợ tới mức không dám há miệng ra nói.

Cô ta là cô cả của nhà họ Long, từ nhỏ đã được bao bọc, chiều chuộng.

Ở đảo Cửu Long, ai nhìn thấy cô ta cũng phải cung kính khép nép.

Điều khiến cô ta tự tin nhất chính là nhà họ Long.

Nhưng bây giờ, tất cả cao thủ của nhà họ Long đều bị Vân Nhất Trì đánh bại, thậm chí là gϊếŧ chết.

Tôn nghiêm và lòng kiêu ngạo của cô ta đều bị Vân Nhất Trì chà đạp!
Vân Nhất Trì không nhắc lại nữa, chỉ nhìn chằm chằm vào Long Hy Phượng với một nụ cười quỷ dị trên môi.


Lúc nãy, khi thảm sát các cao thủ của nhà họ Long, anh ta cũng cười như vậy.


Trước bến tàu.

Lưu mập mạp lo lắng nhìn vùng biển trước mặt vẫn vắng tanh, không có tàu thuyền đến cứu.

“Mẹ nó! Gọi cảnh sát rồi mà sao vẫn chưa có ai tới?” Lưu mập mạp mắng.

Lý Vũ Kiêu ngơ ngác nhìn thi thể trên mặt đất ở đằng xa, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nói: “Hôm nay đúng là không thích hợp đi du lịch… sao chuyện này lại xảy ra với chúng ta chứ?”
“Rốt cuộc nhà họ Long đã đắc tội với người nào? Làm vậy cũng tàn nhẫn quá!”
“Đúng vậy, sau hôm nay, e rằng nhà họ sẽ bị xóa tên khỏi đảo Cửu Long…”
“Tôi chả quan tâm nhà họ Long có chết hay không, hiện tại tôi chỉ muốn rời khỏi cái chỗ quái quỷ này!”
Hơn một nghìn du khách không thể rời khỏi đảo, đang đứng chen chúc trước bến tàu, bàn tán xôn xao.

Họ đều là người bình thường, hoàn toàn không biết gì về những tranh chấp, thù hận giữa các gia tộc võ đạo.

Họ chỉ biết rằng nhà họ Long đang gặp rắc rối lớn!

“Sao vậy? Tôi không có kiên nhẫn đâu.

” Vân Nhất Trì nói, nhìn về phía các cao thủ nhà họ Long ở đăng xa, họ đã sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất.

Anh ta vừa liếc qua, một ngọn lửa tím bay tới.

Cao thủ gần nhất bị ngọn lửa tím nuốt chửng ngay tức khắc.

“A…”
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, hai giây sau, cả người tên kia biến thành cục than đen.

Vân Nhất Trì nhìn Long Hy Phượng.

Trên mặt Long Hy Phượng không còn chút máu, răng va lập cập.

Cô ta biết mình không có sự lựa chọn nào khác.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, không chỉ các cao thủ của nhà họ Long phải chết mà ngay cả cô ta cũng chết theo.

Cái người tên Vân Nhất Trì trước mặt không có một chút nhân tính!
Chẳng khác gì một con quái vật khát máu.

Gϊếŧ một người giống như giẫm một con kiến, hơn nữa anh ta còn thích thú với việc đó.

Long Hy Phượng duỗi tay, run rẩy cởϊ qυầи áo trên người.

Vân Nhất Trì nhếch môi, nụ cười ngày càng rạng rỡ.


“Bùm!”
Nhưng đúng lúc này, trên đảo có một tiếng động lớn.

Tấm bia đá cách bến tàu không xa nổ tung!
Hơn một nghìn du khách la hét chói tai, nghĩ rằng Vân Nhất Trì sắp ra tay với họ, nhanh chóng chạy sang một bên!
Sau tiếng nổ mạnh, vòng xoáy ánh sáng vàng trên đầu Vân Nhất Trì cũng lập tức tiêu tan.

Vân Nhất Trì nhìn lên trời, rồi lại nhìn đống đá vụn ở đằng xa, nụ cười trên mặt chợt biến mất.

Anh ta nhìn về phía xa, ngoài đám du khách thì không thấy ai nữa.

Anh ta cúi đầu, nhìn Long Hy Phượng, lạnh lùng hỏi: “Chuyện gì thế này?”
“Tôi, tôi không biết…” Long Hy Phượng run giọng nói, liên tục lắc đầu.

Vân Nhất Trì híp mắt, quay đầu lại, nhìn về phía Long Ngạo Thiên phía sau đang hấp hối trên mặt đất.

“Nói mau, chuyện gì đang xảy ra?”
Long Ngạo Thiên lúc này đã vô cùng suy yếu, nhìn bia đá vỡ tung ở đằng xa, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Ông ta cũng không rõ chuyện gì đã xảy ra!
Pháp trận là do tổ tiên lập nên, sau đó lập ra quy định, người trong gia tộc ba tháng một lần có thể mở pháp trận để hấp thu long tức.

Mỗi lần hấp thu long tức kéo dài khoảng hai giờ.

Khi hết thời gian, pháp trận sẽ tự động dừng lại, vòng xoáy ánh sáng vàng trên trời cũng tự động biến mất.

Nhưng tình huồng hiện tại không được bình thường cho lắm.

Pháp trận hoạt động chưa được một giờ, không thể tự động dừng lại được!
Tiếng nổ đằng xa khiến trái tim Long Ngạo Thiên càng thêm chấn động.

Dù không nhìn thấy nhưng ông ta có thể đoán được vụ nổ phát ra từ đâu.

Chín tấm bia đá chắc chắn đã bị phá hủy!
Chín tấm bia đá chính là mắt trận chủ chốt của pháp trận, nếu chúng bị phá hủy thì cả pháp trận tự nhiên sẽ không thể hoạt động!
“Pháp trận… bị phá hủy rồi.

” Long Ngạo Thiên sau khi suy nghĩ hồi lâu, khó khăn trả lời.

“Bị phá hủy rồi?” Vân Nhất Trì cười giễu cợt, xách cổ Long Ngạo Thiên lên.

“Vừa rồi tôi không cảm nhận được bất cứ ngoại lực nào, nhưng pháp trận lại đột nhiên bị phá hủy.


Ông nói xem, là ai đã phá pháp trận?” Ánh mắt Vân Nhất Trì tràn đầy khí lạnh, anh ta lạnh lùng hỏi.

“Tôi, tôi thật sự không biết…” Long Ngạo Thiên tái mét mặt, nói.

Vân Nhất Trì cười nhếch mép, ngọn lửa tím trên người bay ra, lập tức nuốt chửng một cao thủ nhà họ Long.

Tên cao thủ kia lập tức biến thành một cục than đen.

Ánh mắt Long Ngạo Thiên đầy bi thương, ông ta khàn giọng nói:  “Thật sự không phải người của chúng tôi làm…”
Ánh mắt Vân Nhất Trì tràn đầy tia khát máu.

Anh ta đến đây là vì long tức, nếu không lấy được long tức, chuyến đi hôm nay sẽ thành công cốc.

“Nói cho tôi biết, nguồn long tức này xuất phát từ đâu?” Vân Nhất Trì túm cổ áo Long Ngạo Thiên, hỏi.

“Tôi không biết…” Long Ngạo Thiên tuyệt vọng nói.

Ông ta không nói dối, ông ta thực sự không biết nguồn long tức này đến từ đâu.

Không chỉ ông ta, mà tất cả người nhà họ Long đều không biết.

Người duy nhất biết được có lẽ là tổ tiên nhà họ Long, người đã lập ra pháp trận.

“Được lắm.

” Ánh mắt Vân Nhất Trì trở nên điên cuồng, trên người tràn ngập sát ý.

“Hôm nay, người nào có mặt trên hòn đảo này đừng mong sống sót, ha ha ha…”
Vân Nhất Trì ngửa mặt lên trời, cười lớn, ném Long Ngạo Thiên ra ngoài.

“Ông cứ ở đó nhìn từng cao thủ nhà họ Long bị gϊếŧ chết đi.

Sau khi gϊếŧ hết người trên đảo, tôi sẽ tới nhà họ Long, gϊếŧ hết già trẻ lớn bé trong nhà các người.

” Vân Nhất Trì mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Long Ngạo Thiên, nói bằng ngữ khí không thể lãnh đạm hơn.

Nói xong, anh ta giơ hai tay lên trời, gầm lên.

“Rào rào!”
Quanh cơ thể anh ta, ngọn lửa tím đột nhiên bốc lên.

Ngọn lửa bay lên không trung, điên cuồng tụ lại.

Chỉ trong mười giây, khoảng không trên đầu Vân Nhất Trì, xuất hiện lửa tím dày đặc.

Một cảm giác nóng rực ngột ngạt ập đến.

Ngay cả đám đông du khách đang tụ tập trước bến tàu cũng cảm nhận được sự đe dọa của cái chết.

“Một đám người phàm… sẽ bị thiêu rụi từng người một.

Tiếng kêu thảm thiết trước khi chết chính là thứ âm nhạc đẹp đẽ nhất trên thế gian.


” Vân Nhất Trì cười xấu xa, xua tay về phía trước.

“Vù!”
Một ngọn lửa tím bay về phía nhóm du khách phía xa.

“A…”
Hơn một nghìn du khách hét lên, lùi về phía sau.

Nhưng họ chẳng còn nơi nào để đi, một số người bị đẩy ngã xuống đất, những người khác thì giẫm đạp lên nhau.

Ngọn lửa tím còn chưa tới, trong đám người đã truyền đến tiếng la hét, khóc lóc thảm thiết.

“Đừng sợ! Nắm lấy tay tôi!”
Trong lúc hỗn loạn, Lưu mập mạp tái mặt, hét lớn.

Cậu ta có thân hình khá lớn, nên đứng cũng vững hơn.

Vu Ánh Hà bị đám đông đẩy tới đẩy lui, sau khi nắm lấy cánh tay của Lưu mập mạp, cuối cùng cũng ổn định được cơ thể.

Lý Vũ Kiêu cũng bị người ta xô đẩy, suýt chút nữa thì ngã, may mà đứng vững được.

Mà lúc này, ngọn lửa tím đã bay tới trước mặt.

Nó đang hướng về người đàn ông trung niên gần nhất.

Người đàn ông trung niên sợ hãi ngã xuống đất.

“Rào rào!”
Ngọn lửa tím xẹt qua, người đàn ông trung niên hóa thành một mảnh than đen, tư thế vẫn giữ nguyên như cũ.

Nhìn thấy cảnh tượng này, những du khách phía sau khóc ré lên.

Một số người còn nhảy xuống biển để sống sót.

Nhưng ngọn lửa tím không dừng lại, vẫn tiếp tục bay về phía trước.

Lần này, mục tiêu của nó chính là chỗ Lý Vũ Kiêu và những người khác đang đứng!
Đối mặt với ngọn lửa tím, nhiều người đứng gần Lý Vũ Kiêu ngây người ra.

Trên bờ vực của cái chết, đại não của họ trở nên trống rỗng, không kịp phản ứng.

Đương nhiên, cho dù họ có thể phản ứng thì cũng không có hy vọng thoát thân.

“Tôi không muốn chết…” Cảm nhận được làn sóng nhiệt đang thổi về phía mình, Lý Vũ Kiêu lẩm bẩm.

“Mẹ ơi, anh Phương Vỹ Huyền ơi…” Vu Ánh Hà nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra.

Những người xung quanh cũng la hét trong tuyệt vọng.

“Bùm!”
Nhưng đúng lúc này, một tiếng nổ lớn vang lên!