Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 296: 296: Khát Máu





Phương Vỹ Huyền chưa thấy rồng bao giờ, nhưng khi nhìn chăm chú vào ánh sáng vàng bên trong vật hình tròn, anh có thể nhìn ra một hình dáng mơ hồ.

Thân hình khổng lồ, cực dài, hai mắt lóe lên thứ ánh sáng màu vàng, trên đỉnh đầu có hai cái sừng.

Nó cứ đứng đấy, phía trên nguồn sáng.

Sau đó, dường như nhận ra Phương Vỹ Huyền đang nhìn chằm chằm vào mình, nó há miệng, phát ra một tiếng rồng ngâm!
“Ô…”
Bóng dáng này đánh thẳng vào tim, khiến Phương Vỹ Huyền đang đi về phía trước phải dừng lại, sững sờ tại chỗ.

“Mình dám chắc… nó là một con rồng!”
Vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền lộ ra vẻ ngạc nhiên, anh tiếp tục bơi về phía trước, chẳng mấy chốc đã đến trước mặt vật thể tròn trịa kia.

Vật hình tròn này trông giống như một quả cầu thủy tinh, thứ nó chứa đựng rất có thể là sức mạnh nguyên thủy của loài rồng!
“Sức mạnh nguyên thủy của loài rồng… tại sao nó lại xuất hiện ở nơi này, còn bị nhiều xiềng xích khóa lại như vậy?” Phương Vỹ Huyền thắc mắc.

Sau khi quan sát một hồi, anh biết những sợi dây xích này có liên quan đến chín tấm bia đá bên trên, chúng đều là một phần của pháp trận.

Cái gọi là long tức chính là dùng những sợi xích này để hấp thu căn nguyên rồng, bia đá sau khi luyện hóa sẽ biến thành một phần nhỏ sức mạnh nguyên thủy để cao thủ hấp thu.

Khi Phương Vỹ Huyền đặt chân lên hòn đảo, anh không cảm nhận được hơi thở của nguồn lực này.

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì căn nguyên rồng đã bị chôn vùi quá sâu!
Hơn bốn nghìn mét dưới đáy biển!
Chỉ tính riêng vị trí này, 90% cao thủ không thể tới được.

Hơn nữa, dù cho có xuống được bốn nghìn mét dưới đáy biển, thì trong môi trường tăm tối thế này, rất khó để tìm ra vị trí chính xác của căn nguyên rồng.

Nếu không có đôi mắt ông lão tặng cho, Phương Vỹ Huyền sẽ không thể nào tìm ra nó!
“Ai đã khóa căn nguyên của loài rồng ở đây.

hơn nữa còn lập cả trận pháp?” Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày, suy nghĩ.

Nhưng anh cũng không nghĩ quá nhiều.

Một viên căn nguyên rồng lớn như vậy đặt ngay trước mặt, nếu anh không lấy thì thật có lỗi với bản thân.

“Nếu hấp thụ căn nguyên này, mình sẽ lập tức đột phá đến tầng thứ mười nghìn? Hoặc là có thể đạt được cái gọi là sức mạnh thần long?” Hai mắt Phương Vỹ Huyền sáng lên.


Nghĩ vậy, Phương Vỹ Huyền vươn tay ra chụp lấy viên căn nguyên.

Nhưng ngay lúc tay anh chạm vào căn nguyên, đột nhiên xảy ra hiện tượng lạ!
Xung quanh tối đen như mực!
Nhưng trong tầm nhìn của Phương Vỹ Huyền, anh có thể thấy một vật có kích thước khổng lồ!
“Đây là sinh vật gì?”
Phương Vỹ Huyền hơi ngạc nhiên, nhìn con quái vật trên đầu.

Nó lớn đến mức nào?
Nếu vẽ phác thảo thì nó trông giống như một quả núi cao một trăm mét!
“Quả nhiên vẫn có thần bảo hộ.

” Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nhanh chóng phóng lên.

Mặc dù không thể nhìn rõ hình dạng của sinh vật, nhưng tầm nhìn khái quát vẫn giúp anh dễ dàng đối phó với con quái vật này.

Phương Vỹ Huyền lao thẳng lên, cho con quái vật một cú đấm trời giáng.

Dưới áp lực nước ở độ sâu bốn nghìn mét, nắm đấm của Phương Vỹ Huyền vẫn cực nhanh, sức mạnh không hề suy yếu!
“Ầm!”
Phương Vỹ Huyền cảm giác nắm đấm của mình đang đập vào một tấm thép.

Nhưng dù vậy, tấm thép ấy vẫn bị móp bởi cú đấm của Phương Vỹ Huyền.

Sinh vật há miệng, có vẻ vô cùng tức giận, dùng cơ thể ép mạnh về phía Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền bị nó đập phải, văng xuống đáy biển.


Trên đảo, những du khách bị chặn trước bến tàu, há miệng không nói lên lớn.

Vừa rồi, họ đã chứng kiến một vụ thảm sát!
Người đàn ông có ngọn lửa màu tím vây quanh người đã gϊếŧ hại hai trong số năm người phía sau anh ta!
Đao trong tay chém ngang một người, chân giẫm lên mặt một người khác!
Cơ thể của hai trưởng lão cảnh giới Võ Tôn của nhà họ Long đều đã bị tách rời, ngay cả đầu cũng bị giẫm nát thành từng mảnh nhỏ!
Cảnh tượng tàn bạo như vậy, đối với những người bình thường không luyện võ, chẳng khác gì một bộ phim kinh dị đời thực!
Những du khách mặt mày tái mét, hai chân như nhũn ra!

“Cảnh này, cảnh này máu me quá…” Lý Vũ Kiêu run giọng, quay đầu sang một bên, không dám nhìn lại.

Lưu mập mạp liếc nhìn Vu Ánh Hà ở bên cạnh, chỉ thấy mặt cô ấy cắt không còn giọt máu, cơ thể mềm mại khẽ run lên.

“Sợ thì đừng nhìn… Xem tình hình hiện tại, mục tiêu tiếp theo của người đàn ông kia chắc không phải chúng ta đâu, không cần phải sợ…” Lưu mập mạp an ủi.

Vu Ánh Hà là học sinh trung học, cảnh tượng khủng khϊếp như vậy đã thấy qua bao giờ?
Nỗi sợ hãi lan ra khắp thân thể.

Giờ phút này, cô ấy chỉ muốn tìm Phương Vỹ Huyền.

“Anh Phương Vỹ Huyền… rốt cuộc anh đang ở đâu?”

Long Ngạo Thiên ôm bụng nhìn Vân Nhất Trì trước mặt, trong mắt ngoài sợ hãi chỉ có sợ hãi.

Thực lực của người đàn ông này vượt xa sức tưởng tượng của ông ta!
Ông ta và bốn trưởng lão cảnh giới Võ Tôn cùng nhau ra tay, nhiều lần đánh trúng người Vân Nhất Trì, nhưng Vân Nhất Trì không hề ngã xuống, ngược lại còn ngày càng trở nên mạnh mẽ!
Mỗi khi Vân Nhất Trì chịu sát thương, sức mạnh và tốc độ của anh ta sẽ tăng lên!
Trên người Vân Nhất Trì lúc này có rất nhiều vết thương, máu cũng đang rỉ ra.

Nhưng khí thế của anh ta đã đạt đến cực điểm!
Ngược lại, phía Long Ngạo Thiên hoàn toàn rơi vào thế hạ phong.

Hai trưởng lão đã bị Vân Nhất Trì gϊếŧ chết, hai người còn lại cũng bị thương nặng, sức chiến đấu gần như bằng không.

Bản thân Long Ngạo Thiên lúc này cũng thương tích đầy mình, gần như không thể chống đỡ nổi nữa.

“Chẳng lẽ… hôm nay chính là ngày nhà họ Long chúng ta sụp đổ?” Long Ngạo Thiên tuyệt vọng thầm nghĩ.

Ông ta không ngờ hôm nay lại gặp phải kẻ địch không rõ thân phận, dùng hết sức lực cũng không thể hạ gục người kia.

Hơn nữa, ông ta cùng với bốn cao thủ cảnh giới Võ Tôn hợp lại cũng không phải đối thủ của Vân Nhất Trì!
Ngay lúc Long Ngạo Thiên đang suy nghĩ thì Vân Nhất Trì ở đằng xa bắt đầu đi tới.

Một giây tiếp theo, anh ta đến chỗ Long Ngạo Thiên, đánh ra một chưởng.

“Phụt!”

Long Ngạo Thiên phun ra một ngụm máu, bay ngược ra sau.

“Cha!” Long Hy Phượng ở đằng xa hét lên.

“Còn bao nhiêu người ở đó?”
Vân Nhất Trì liếm máu nơi khóe miệng, trong mắt hiện lên tia khát máu.

Càng chiến đấu, anh ta càng thấy phấn khích.

Lúc này, sát ý trong lòng anh ta đã hoàn toàn bùng nổ.

Anh ta nhìn xung quanh, thấy các cao thủ của nhà họ Long ở đằng xa, còn thấy hơn một nghìn khách du lịch ở trước bến tàu.

“Ha ha ha… hôm nay đúng là thời điểm thích hợp để gϊếŧ thật nhiều người!” Vân Nhất Trì cười lớn.

Cười xong, anh ta ngẩng đầu nhìn vòng xoáy màu vàng trên bầu trời, ánh mắt hơi ngưng tụ.

Hôm nay anh ta đến đây là vì long tức.

Anh ta chậm rãi đi đến đáy của vòng xoáy màu vàng.

Từng giọt long tức nhỏ trên người anh ta.

Anh ta lập tức cảm giác được một hơi thở mạnh mẽ tràn vào cơ thể, chữa lành các vết thương trên người.

Đúng là rất có hiệu quả!
Nụ cười trên mặt Vân Nhất Trì ngày càng rạng rỡ.

Hôm nay tiêu diệt được nhà họ Long, tương lai long tức sẽ chỉ thuộc về anh ta!
Với sự trợ giúp của long tức, anh ta có thể nhanh chóng đột phá đến Nguyên Anh kỳ, theo đó có thể hoàn thành kế hoạch khôi phục Tử Viêm Cung!
“Ha ha ha ha…”
Vân Nhất Trì mở rộng vòng tay, ngẩng đầu cười to đắc ý.

Lúc này, cao thủ của nhà họ Long ở đằng xa muốn âm thầm trốn đi.

Long Hy Phượng nhìn thấy Long Ngạo Thiên và Long Hy Quang ngã xuống ở đằng xa, nước mắt lưng tròng.

Đó là cha và anh trai của cô ta!
Nhưng nếu muốn sống, hiện tại chỉ có thể trốn đi!
Hai bán bộ tông sư kéo tay Long Hy Phượng, nhanh chóng chạy ra ngoài.

Lúc này, Vân Nhất Trì đột nhiên quay đầu nhìn họ.

“Muốn chạy sao? Đừng chống cự trong vô vọng nữa.



Vân Nhất Trì vừa dứt lời, ngọn lửa tím quanh thân anh ta bay về phía trước.

Cuốn lấy hai bán bộ tông sư đang cùng Long Hy Phượng chạy trốn, hai người này còn chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bị ngọn lửa tím nuốt chừng, biến thành hai cục than đen.

Long Hy Phượng cũng chưa kịp hét lên tiếng nào.

Vân Nhất Trì đi về phía trước, kéo cô ta lại.

Cả người Long Hy Phượng bị kéo đến trước mặt anh ta.

“Nhìn qua dáp dấp cũng không tệ, phù hợp để làm một cái lò.


Vân Nhất Trì nhìn Long Hy Phượng đang ngã ngồi trước mặt mình, cười nói.


Dưới đáy biển, Phương Vỹ Huyền đã chiến đấu với sinh vật biển sâu được mấy hiệp.

Sinh vật này có sức phản kháng mạnh hơn anh tưởng.

Phương Vỹ Huyền không có nhiều thời gian cho sinh vật này.

Anh chỉ muốn nhanh chóng lấy căn nguyên rồng, sau đó tìm một chỗ để hấp thu.

“Liệu có thể phân giải sinh vật to lớn này theo cách tương tự không?” Phương Vỹ Huyền thầm nghĩ.

Vừa nghĩ, các ký tự trong con ngươi anh bắt đầu xoay chuyển.

Phương Vỹ Huyền chắp hai tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào sinh vật phía trên, những ký tự sáng trắng trong con ngươi anh quay càng ngày càng nhanh.

Mấy giây sau, tốc độ đã đạt đến cực điểm!
“Đoàng!”
Trong nháy mắt, sinh vật to lớn biến thành vô số hạt nhỏ, phân tán trong nước biển.

Phương Vỹ Huyền dụi mắt, cảm thấy hơi mệt mỏi.

Việc phân giải một sinh vật khổng lồ như vậy đòi hỏi rất nhiều sức lực.

Phương Vỹ Huyền quay lại, nhanh chóng tiếp cận căn nguyên rồng.

Bây giờ, căn nguyên rồng này đã thuộc về anh!.