Quá chấn động!
Đối với mọi người tại hiện trường mà nói, con quái vật này là thứ không thể chống lại được!
Vậy mà một người thanh niên trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện này lại có thể đánh con quái vật này một cách thô bạo!
Không thể tưởng tượng được sức mạnh của một người lại có thể ném một con vật khổng lồ như vậy lên trời, lại từ trên trời đập rơi xuống đất!
Nhìn Phương Vỹ Huyền ở giữa không trung, tất cả mọi người đều trợn mắt, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin nổi.
Viên Triều Luân ở phía xa cũng nhìn chằm chằm vào bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.
Sắc mặt ông ta có hơi u ám.
Thánh thú bị Phương Vỹ Huyền đánh đập tơi bời như vậy là điều ông ta không hề ngờ đến.
Ở trước mặt thánh thú, con người đều chỉ là loài giun dế mà thôi!
Cho dù là tông sư hay là võ tôn, đều không thoát được một cú dẫm của thánh thú!
“Tên này…Lẽ nào chính là Phương Vỹ Huyền mà lúc trước chưởng môn Trịnh đã nhắc đến sao?” Viên Triều Luân nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền, ánh mắt mang theo vẻ lạnh lùng.
Lúc này, đột nhiên Phương Vỹ Huyền quay đầu lại, nhìn về phía ông ta.
Dù hai người cách nhau hàng trăm mét, nhưng ánh mắt hai người vẫn chạm vào nhau trong không trung.
Phương Vỹ Huyền nhìn vết sẹo trên mặt Viên Triều Luân, anh hơi cau mày.
Người này xấu xí thật đấy.
Phương Vỹ Huyền chú ý tới tám người mặc áo choàng tím đứng sau lưng người đàn ông này, ánh mắt anh khẽ động.
Tám người tu luyện ở kết đan kỳ…
“Cậu nhóc, cậu tên là gì?” Viên Triều Luân mở miệng hỏi.
Mặc dù khoảng cách rất xa, nhưng âm thanh lại truyền đến tai Phương Vỹ Huyền một cách rõ ràng.
“Phương Vỹ Huyền, còn ông thì sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tôi là giáo chủ áo đen của Vu Thần Giáo, Viên Triều Luân.” Giọng nói của Viên Triều Luân tràn đầy giọng điệu tự hào.
Địa vị của ông ta trong Vu Thần Giáo, cũng xem như là vị trí mà mọi người mong muốn.
“Vu Thần Giáo?”
Phương Vỹ Huyền nhướng mày, nhớ lại lúc trước ăn bữa tối cùng Cơ Hiểu Nguyệt đã gặp một cặp đôi trung niên.
“Cậu đã nghe đến Vu Thần Giáo rồi à?” Nhìn thấy phản ứng của Phương Vỹ Huyền, Viên Triều Luân hỏi.
“Ừm, tôi còn tiện tay hủy đi một phần nhà thờ của các ông.” Phương Vỹ Huyền gật đầu đáp.
Đột nhiên ánh mắt của Viên Triều Luân trở nên lạnh lẽo.
Đối với ông ta mà nói, Phương Vỹ Huyền đang khiêu khích một cách trắng trợn.
“Quả thực sức mạnh của cậu mạnh hơn rất nhiều so với những võ giả khác ở hiện trường, nhưng rất đáng tiếc…cậu vẫn không thể thay đổi kết cục.” Viên Triều Luân cười nhạt rồi nói.
“Vậy sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi ngược lại.
“Tất nhiên rồi, cậu nghĩ rằng thánh thú mà tôi huấn luyện lại có thể dễ dàng bị cậu đánh bại như vậy sao? Cậu càng phản kháng lại cách kích thích mức độ khát máu của nó.
Ban đầu, nó chỉ coi các người như đồ chơi mà thôi.” Viên Triều Luân nhếch mép cười, giọng điệu mang theo sự uy nghiêm đáng sợ.
Phương Vỹ Huyền cau mày lại rồi nói: “Cái thói quen này của ông không tốt chút nào.”
Viên Triều Luân ngạc nhiên.
“Rõ ràng biết rằng bản thân mình xấu thì cười ít thôi, trước khi ra ngoài có thể che mặt lại thì tốt hơn…” Phương Vỹ Huyền nói.
Vẻ mặt của Viên Triều Luân càng lúc càng khó coi, trong ánh mắt của ông ta tràn đầy sát khí.
Ông ta ghét nhất là việc người khác lấy vẻ bề ngoài của ông ta ra làm trò cười.
“Phương Vỹ Huyền, tôi thề, hôm nay cậu nhất định sẽ chết một cách rất khó coi.
Một mình tôi sẽ moi hồn phách của cậu ra, từ từ quất mạnh cậu, khiến cho cậu xin chết cũng không được, vĩnh viễn không thể trở mình!” Viên Triều Luân gầm lên.
“Tùy tiện nói một câu cũng có thể bị kích động rồi tức giận? Tố chất tâm lý này cũng quá kém rồi…” Phương Vỹ Huyền đang nói thì đột nhiên cảm thấy ở phía sau có một sức mạnh kinh người đang bộc phát!
Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn con quái vật.
Lúc này nó đã leo lên được mặt đất một lần nữa.
“Gừ…”
Trông nó vô cùng tức giận, cho dù là đầu sói ở nửa thân trước hay đầu mãng xà ở nửa thân sau, đều đang há to cái miệng hộc máu, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với vẻ vô cùng tức giận, hai mắt ánh lên tia sáng đỏ rực.
Mặc dù liên tiếp hứng chịu những cú đánh mạnh của Phương Vỹ Huyền, nhưng trên người nó không hề có vết thương nào quá rõ ràng.
“So với xương cốt của người tu luyện độ kiếp vẫn còn mạnh hơn…” Phương Vỹ Huyền nhìn con quái vật trên mặt đất, ánh mắt hơi lạnh.
Vào lúc Phương Vỹ Huyền còn đang suy nghĩ, đột nhiên đầu sói của con quái vật phía dưới ngẩng lên, há to mồm ra.
Trước cái miệng lớn của nó, một quả cầu năng lượng phát sáng màu đen ngưng tụ.
Sức mạnh chứa trong quả cầu năng lượng này tăng vọt mạnh mẽ!
Hai phút sau, ném về phía của Phương Vỹ Huyền!
“Bùm!”
Độ giật của thuốc nổ này khiến mặt đất dưới chân con quái vật nứt toác!
Các võ giả đứng ở đằng xa chỉ thấy một tia sáng đen phóng thẳng về phía Phương Vỹ Huyền giữa không trung.
Sau một thời gian ngắn, nó phát nổ!
“Bùm!”
Một luồng sóng khí đáng sợ lan tràn ra xung quanh.
Những võ giả đứng cách đó hơn trăm mét vẫn bị làn sóng khí này chấn động đến nỗi bay ra ngoài!
Chỉ những vỏ giả ở cảnh giới tông sư mới có đủ sức mạnh để ổn định cơ thể của bản thân.
“Cô!”
Nhìn thấy Tô Diêu lăng bị làn sóng đó thổi bay, Liễu Tiên San đang nấp ở sau tảng đá lao ra và nắm lấy tay của Tô Diêu Lăng.
“Bùm!”
Nhưng đợt tấn công của làn sóng thứ hai đã khiến cả hai cùng bay ra ngoài.
Tô Diêu Lăng nghiến răng, dùng hết lượng chân khí cuối cùng trong cơ thể, kéo lấy Liễu Tiên San và cùng nhau nấp sau một thân cây lớn, miễn cưỡng ổn định lại cơ thể của mình.
“Cô, cô không sao chứ?” Liễu Tiên San nhìn khuôn mặt không còn chút hồng hào nào của Tô Diêu Lăng mà lo lắng hỏi.
“Tôi không sao.” Tô Diêu Lăng yếu ớt đáp lại, quay đầu nhìn về hướng của Phương Vỹ Huyền trên không trung.
Lúc này, cả bầu trời tràn ngập năng lượng đen bởi cú đánh của con quái vật, nhất thời không thể tìm thấy bóng dáng của Phương Vỹ Huyền.
“Cô…Phương Vỹ Huyền sẽ không thua đâu nhỉ…” Liễu Tiên San nói với giọng có chút run rẩy.
Con quái vật này đã gây ra một cái bóng đen tâm lý rất lớn đối với cô ta.
Hơn nữa, cú đánh vừa rồi đã khiến cho trời đất đổi màu.
Ngay cả những võ giả ở rất xa như bọn họ cũng bị chấn động bởi sóng khí bùng nổ, càng không cần nói đến Phương Vỹ Huyền ở trung tâm của cú đánh!
Đây đâu phải là đòn tấn công mà con người có thể chịu đựng được!
“Anh Huyền…nhất định sẽ không thua đâu.” Ánh mắt của Tô Diêu Lăng vô cùng kiên định.
…
Lúc này, các võ giả khác đã lảo đảo ngã xuống đất.
Không ít những võ giả cảm thấy vô cùng tuyệt vọng trong lòng.
Quá đáng sợ!
Con quái vật đó thật sự quá đáng sợ!
Ban đầu, sau khi Phương Vỹ Huyền xuất hiện, anh đã đánh đập quái vật một cách dữ dội khiến cho bọn họ nhìn thấy được tia hy vọng.
Nhưng bây giờ họ đã phát hiện ra rằng sức mạnh của con quái vật đó còn hơn nhiều so với những gì đã thể hiện trước đó!
Bây giờ là sức mạnh thực sự của nó!
Chỉ cần một cú đánh có thể khiến cả thế giới đổi màu, và những người được gọi là tông sư và võ tôn này thất bại thảm hại!
Tất cả đều chạy thoát cách xa một trăm hai mét rồi! Nhưng vẫn bị ảnh hưởng!
Nếu đòn này giáng thẳng vào đầu họ thì…không thể tưởng tượng nổi.
…
Phương Vỹ Huyền bị cú nổ này đánh trực diện, cơ thể anh tiếp tục bay lên phía trên một cách không kiểm soát.
Hơn nữa cơ thể này của anh, chịu đòn tấn công đó chính diện, đều có thể cảm nhận được đau đớn.
“Sức mạnh của quy luật không gian!”
Thứ mà cú nổ này chứa đựng không phải là năng lượng thông thường, mà là một lực mạnh hơn của các quy luật không gian.
“Sinh vật dưới lòng đất này lại có thể sử dụng pháp thuật, xem ra đây không phải là sinh vật dưới lòng đất bình thường, là do tôi đã đánh giá thấp nó.” Phương Vỹ Huyền nghĩ trong lòng.
Khi lên đến độ cao gần một nghìn năm trăm mét, cuối cùng nó cũng dừng lại.
Lúc này, toàn bộ Trụy Tiên Cốc đều nằm trong tầm nhìn của Phương Vỹ Huyền, chỉ có điều, những đám mây đã cản tầm nhìn của anh ở một vài chỗ.
“Ở vị trí này, dường như có thể thử sử dụng kỹ thuật chiến đấu kia…Cũng đã nhiều năm chưa dùng đến rồi.” Phương Vỹ Huyền quay người rồi đáp xuống phía dưới.
Trong quá trình rơi xuống, nắm tay phải của anh nắm chặt lại, và những tia năng lượng đỏ rực phát ra từ cơ thể, quấn quanh cơ thể anh.
Luồng chân khí này từ từ tạo thành một bức màn ánh sáng, bao phủ Phương Vỹ Huyền.
Trên người Phương Vỹ Huyền phát ra một luồng khí khiến cho người ta cảm thấy ngột thở.1.
Đọc.