Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 230: 230: Hợp Tác Không Bình Đẳng





Sau khi chào hỏi Phương Vỹ Huyền xong, Lệ Trúc Hiên lại nhìn về phía Cơ Hiểu Nguyệt, mỉm cười nói với cô ta: “Hiểu Nguyệt.”
Hai người vốn là bạn bè, đêm nay cũng đã gặp nhau ở trên hội giao dịch.
“Cô tìm tôi có chuyện gì? Tôi rất mệt, muốn lên lầu ngủ.” Phương Vỹ Huyền nhìn Lệ Trúc Hiên, hỏi.
Anh đã qua lại với Lệ Trúc Hiên mấy lần, biết người phụ nữ này có lòng dạ rất sâu, lá gan không nhỏ.
“Cậu Phương, nếu cậu không ngại thì chúng ta có thể lên trên xe rồi nói.” Lệ Trúc Hiên nói.
“Không cần, nói ở đây luôn đi, xung quanh đây cũng không có người ngoài.” Phương Vỹ Huyền nói.
Lệ Trúc Hiên nhìn thoáng qua Cơ Hiểu Nguyệt, cười nhạt.
Lấy quan hệ của cô ấy với Cơ Hiểu Nguyệt, đúng là cũng không cần phải né tránh.
“Là thế này, cậu Phương, tôi muốn hợp tác với cậu, thâu tóm toàn bộ thế giới ngầm của Giang Nam hợp lại với nhau.” Lệ Trúc Hiên nói thẳng vào vấn đề.
Phương Vỹ Huyền không có phản ứng gì, Cơ Hiểu Nguyệt ở bên cạnh thì sắc mặt lại hơi thay đổi.
Toàn bộ thế giới ngầm Giang Nam vô cùng khổng lồ.

Khu vực Giang Nam, tổng cộng có hai mươi khu vực thành phố.

Mỗi thành phố đều có thế lực cầm đầu mỗi nơi.
Mà nhìn khắp thế giới ngầm Giang Nam, ít nhất cũng phải có năm nhà thế lực lớn, mà mấy thế lực bậc nhỏ với trung còn lại, cũng phải đến mấy chục nhà.
Quan hệ lợi ích, bối cảnh, quyền lực của những thế lực đó đều rất rắc rối phức tạp, dính dáng đến nhau rất nhiều.
Muốn thâu tóm hết nhiều thế lực như vậy, cần phải có cái dạ dày cực lớn, nếu không có thể sẽ vỡ bụng mà chết.
Tuy rằng hội Thanh Nham do Lệ Trúc Hiên cầm đầu thời gian gần đây đã ngồi yên ổn ở vị trí đứng đầu của thế giới ngầm Giang Hải, nhưng đây cũng chỉ là ở thế giới ngầm Giang Hải mà thôi.

Từ toàn bộ khu vực Giang Nam mà nói nói, thế lực lớn mạnh so với hội Thanh Nham, ít nhất không dưới mười nhà.
Vì thế nên, suy nghĩ này của Lệ Trúc Hiên, không thể không nói là quá to gan.
Có điều…
Cơ Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền.
Có Phương Vỹ Huyền, đây cũng không phải là một chuyện quá khó thực hiện.
Sau khi nghe Lệ Trúc Hiên nói xong, Phương Vỹ Huyền cười nhạt nói: “Thống nhất thế giới ngầm Giang Nam? Tôi không có hứng thú.”
Lệ Trúc Hiên cũng không nóng vội, nói: “Cậu Phương, nếu như cậu giúp chúng tôi thống nhất thế giới ngầm Giang Nam, thì cậu sẽ là bá chủ duy nhất của thế giới ngầm Giang Nam, vinh hoa phú quý…”
Phương Vỹ Huyền hơi lắc đầu, nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ đó.”
Lệ Trúc Hiên nhìn Phương Vỹ Huyền, mắt đẹp tràn đầy khó hiểu.
Chỉ cần là con người, cho dù thực lực có mạnh đến đâu, thì cũng vẫn sẽ có tham vọng.
Bây giờ cũng vậy.
Rất nhiều võ giả có thực lực lớn mạnh, đều sẽ vì danh tiếng hoặc là phụ nữ, mà hợp tác với các thế lực ở khắp nơi.
Giống như mấy nhà thế lực lớn mạnh của thế giới ngầm Giang Nam kia, đều có ít nhất một võ đạo Tông Sư chống lưng.
Điều Lệ Trúc Hiên thắc mắc đó là, tuổi Phương Vỹ Huyền còn trẻ, sao lại không có tham vọng gì chứ?
Tuổi tác của anh không lớn, đáng lẽ phải đang là giai đoạn trẻ trung hăng hái, phóng khoáng sôi nổi, tham vọng bừng bừng mới đúng.
Nhưng anh lại cứ như thể đã hiểu rõ việc đời, không có hứng thú với bất cứ điều gì nữa vậy.
Điều này cũng quá kỳ lạ.
Lệ Trúc Hiên khẽ cắn môi, mở miệng nói: “Cậu Phương, không biết cuối cùng thì cậu muốn gì? Cho dù cậu muốn gì, tôi cũng sẽ cố gắng hết sức làm hài lòng cậu.”
Phương Vỹ Huyền liếc mắt nhìn Lệ Trúc Hiên một cái, nói: “Hoặc là, cô giúp tôi có được một cái linh mạch.


Hoặc là cô giúp tôi tìm được manh mối có liên quan đến Tử Viêm Cung.”
Mày đẹp của Lệ Trúc Hiên nhăn lại, vẻ mặt khó hiểu.
“Cô nhìn đi, ngay cả những gì tôi nói cô cũng không hiểu phải không? Hai chúng ta hợp tác hoàn toàn là không bình đẳng.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói: “Đúng là tôi có thể giúp cô thống nhất thế giới ngầm Giang Nam, nhưng cô thì lại không thể giúp được tôi bất kỳ chuyện gì.”
Sắc mặt Lệ Trúc Hiên hơi tái nhợt, nói không nên lời.
Lời của Phương Vỹ Huyền, đúng là không sai.
Dựa vào thực lực của anh, muốn đạt được danh tiếng gì, thì quả là dễ như trở bàn tay, hoàn toàn không cần phải hợp tác với ai.
Nhưng mà, có cơ hội được biết một người tài giỏi như Phương Vỹ Huyền, hơn nữa còn được đứng ở trước mặt anh nói chuyện với anh, đã là một cơ hội cực tốt rồi.
Lệ Trúc Hiên, không muốn bỏ lỡ cơ hội như vậy.
“Cậu Phương, nếu tôi có thể tìm được một thứ trong số cậu nói, có phải cậu sẽ đồng ý hợp tác với hội Thanh Nham chúng tôi phải không?” Lệ Trúc Hiên nhìn Phương Vỹ Huyền, hỏi.
“Nếu cô có thể tìm được… Dĩ nhiên là có thể.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Một lời đã định, tôi nhất định sẽ tìm được!” Ánh mắt Lệ Trúc Hiên kiên quyết, nói.
Phương Vỹ Huyền nhìn Lệ Trúc Hiên, lại nhìn Cơ Hiểu Nguyệt ở bên cạnh, duỗi người, nói: “Không còn chuyện gì nữa thì tôi về ngủ đây, hẹn gặp lại.”
Nói xong, Phương Vỹ Huyền bèn xoay người rời đi.

Buổi sáng ngày hôm sau, Phương Vỹ Huyền đi vào phòng học.
Càng ngày càng gần kỳ thi đại học, bầu không khí học tập trong lớp cũng rất nặng nề.
Tất cả học sinh đều đang vùi đầu vào làm bài, trong phòng học ngoại trừ tiếng viết chữ sột soạt ra, thì không còn tiếng động nào khác.
Cả một buổi sáng, đều là tiết tự học.

Phương Vỹ Huyền ngồi ở trên ghế, tiếp tục nhìn vật trong tay.
Chuông tan học của tiết thứ ba vang lên, chủ nhiệm lớp chọn Tôn Quốc Dũng đi vào lớp học.
Tôn Quốc Dũng nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền, trên mặt hiện lên vẻ không vui.
Ông ta chắp tay sau lưng, dạo qua một vòng trong lớp, sau đó đi lên bục giảng, hắng giọng một cái, nói: “Các trò, ngừng bút trong tay các em lại chút đã, chúng ta mở một cuộc họp lớp ngắn.”
Ngoại trừ Phương Vỹ Huyền, những người khác đều ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Quốc Dũng.
Tôn Quốc Dũng chỉ lên một con số trên bảng đen phía sau, nói: “Chỉ còn hai mươi lăm ngày nữa, các em sẽ phải đón một kỳ thi quan trọng nhất trong đời, thi đại học.”
“Thi đại học có thể ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống tương lai của các em, điều này thầy sẽ không nói nhiều nữa, mọi người đều hiểu rất rõ rồi.”
“Vậy nên, thầy mong rằng trong hai mươi lăm ngày cuối cùng này, mọi người có thể tiếp tục giữ vững thái độ nghiêm túc, nỗ lực hết mình vươn lên, giành lấy được thành tích thật tốt, lấy đó để đền đáp cha mẹ, đền đáp…”
Giọng điệu của Tôn Quốc Dũng dâng cao, khiến cho tất cả học sinh dưới bục giảng đều thấy phấn chấn và xúc động.
Sau khi động viên xong, Tôn Quốc Dũng nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, sắc mặt trầm xuống.
“Trò Phương Vỹ Huyền, tôi muốn hỏi một câu, có phải em rất tự tin với kỳ thi Đại học phải không?”
Không ít học sinh nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, trên mặt lộ ra vẻ giễu cợt.
Ai bảo cậu! Ai bảo cậu trốn học!
Lần này là bị chủ nhiệm lớp tóm được rồi chứ gì?
Đáng đời!
“Vẫn tốt.” Phương Vỹ Huyền bỏ đồ xuống, đáp.
“Vẫn tốt? Em có biết hai tháng gần đây em đã trốn học tổng cộng bao nhiêu lần không?” Sắc mặt Tôn Quốc Dũng u ám hỏi.
“Tôi biết em thi một lần thật sự không tồi, nhưng đó cũng chỉ là một lần thi thử mà thôi.

Cuối cùng, vẫn còn phải xem thành tích thi đại học của em, đó mới là tiêu chí duy nhất.”
“Em tự nhìn bản thân mình đi, thời gian còn chưa tới một tháng nữa là thi đại học rồi, còn thường xuyên trốn học, bước vào phòng học có dáng vẻ nào của một học sinh không?” Tôn Quốc Dũng thấy vẻ mặt Phương Vỹ Huyền thản nhiên, trong lòng càng thêm tức giận, giọng điệu nói chuyện cũng dâng cao không ít.
Bắt đầu từ lúc Phương Vỹ Huyền thường xuyên trốn học, ông ta đã từng đến xin Phòng Giáo Vụ, yêu cầu xử phạt Phương Vỹ Huyền.

Nhưng bên Phòng Giáo Vụ lại từ chối yêu cầu của ông ta, bảo là dù sao cũng sắp tốt nghiệp rồi, cũng đừng ồn ào thêm chuyện xấu làm gì.
Tôn Quốc Dũng đành phải thôi.
Nhưng hôm nay, đi vào phòng học nhìn thấy dáng vẻ của Phương Vỹ Huyền, ông ta thật sự không nhịn được.
“Tôi thấy em đang tự kiêu tự mãn thì có! Nghĩ là một lần thi đứng đầu toàn trường là đã không biết bản thân là ai nữa rồi!”
“Em có biết lần thi thử trước đó, bạn học Hà Văn Bắc của lớp chúng ta được bao nhiêu điểm không?”
“732 điểm! Thành tích này, là số điểm thi thử cao nhất của trường chúng ta mấy năm gần đây đấy!” Tôn Quốc Dũng nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền, trầm giọng nói.
Mọi người nhìn về phía một cậu học sinh đeo kính ngồi ở hàng đầu trong lớp, ánh mắt nể phục.
Hà Văn Bắc, là hoàn toàn xứng đáng là người học giỏi nhất của lớp bọn họ.
Lần thi mà Phương Vỹ Huyền đứng đầu toàn trường ấy, cậu ta đứng thứ hai toàn trường.
Mà mấy lần thi thử Phương Vỹ Huyền không tham gia, cậu ta cũng đều giữ vững vị trí hạng nhất.

Mà lần thi thử trước đó, cậu ta còn được 732 điểm.
Đối mặt với ánh mắt xung quanh đổ dồn tới, Hà Văn Bắc không có biểu cảm gì, chỉ hơi đẩy gọng kính, tiếp tục cúi đầu làm bài.
“Tôi mong rằng em có thể học tập bạn học Hà Văn Bắc một chút, thành tích của người ta tốt như vậy, mà vẫn còn phải nghiêm túc ôn tập sao? Em thì sao? Nếu không trốn học thì lại…” Tôn Quốc Dũng tiếp tục dạy dỗ.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, anh không thích Tôn Quốc Dũng dạy dỗ cho lắm, nhưng cũng không hề cãi lời.
Đối với một người học sinh bình thường mà nói, những lời này của Tôn Quốc Dũng không có vấn đề.
Chỉ là, Phương Vỹ Huyền cũng không phải là học sinh bình thường, thậm chí anh còn không muốn tham gia thi đại học.
Nhưng điều này ngoại trừ bản thân Phương Vỹ Huyền ra, cũng không ai biết.
Tôn Quốc Dũng chỉ đang thực hiện trách nhiệm của một người giáo viên mà thôi, Phương Vỹ Huyền cũng chẳng cần phải đối chọi với ông ta.
Thấy Phương Vỹ Huyền không nói lời nào, sắc mặt Tôn Quốc Dũng mới dịu đi một chút, nói: “Hy vọng về sau em có thể noi gương bạn học Hà Văn Bắc, cố gắng ôn tập, đừng lại ở trong lớp gây ảnh hưởng đến tinh thần học tập của những bạn học khác.”
“Mọi người tiếp tục ôn tập đi.” Nói xong, Tôn Quốc Dũng quét mắt liếc cả lớp một cái, xoay người đi ra khỏi phòng học..