Người này bước đi không nhanh không chậm, luôn cúi thấp đầu, không nhìn thấy rõ mặt.
Nhưng trong lúc đang đi đến, đột nhiên anh ta đứng lại, ngẩng đầu lên nhìn về phía Phương Vỹ Huyền.
Mà Phương Vỹ Huyền cũng đang nhìn chằm chằm anh ta.
Ánh mắt hai người chạm nhau trong không khí.
Phương Vỹ Huyền chỉ thấy một đôi mắt.
Bởi vì phần khuôn mặt dưới đôi mắt đã bị che kín.
Điều làm Phương Vỹ Huyền cảm thấy ngạc nhiên chính là con mắt của người này.
Thế mà lại có màu xám trắng.
Ánh mắt người này nhìn Phương Vỹ Huyền trống rỗng, không chứa chút tình cảm nào.
Lúc này, đột nhiên Phương Vỹ Huyền có một cảm giác là người này đang nhếch môi cười với anh.
Mặt người này đã bị che lại, không nhìn ra biểu cảm, nhưng Phương Vỹ Huyền lại cảm nhận được.
Người này nhìn Phương Vỹ Huyền vài giây, sau đó dời mắt tiếp tục đi về phía Hoa Mãn Lâu.
Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày.
Người này quá kỳ lạ, trên người anh ta không chỉ tản ra mười mấy hơi thở khác biệt, hơn nữa ánh mắt trông cũng không giống như con người…
“Anh Phương!”
Trong lúc Phương Vỹ Huyền đang suy nghĩ, có một giọng nữ dễ nghe đột nhiên vang lên ở phía sau lưng anh.
Phương Vỹ Huyền quay đầu, lập tức nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Cơ Hiểu Nguyệt.
Cơ Hiểu Nguyệt mặc lễ phục dạ hội màu trắng, mái tóc được tết rất đẹp, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng trông xinh đẹp động lòng người.
Nhưng khuôn mặt của cô ta thật sự rất giống Lãnh Hoa Tinh năm đó.
Phương Vỹ Huyền chỉ nhìn thoáng qua rồi nhanh chóng rời mắt.
“Anh Phương, đã lâu không gặp! Không ngờ rằng có thể gặp được anh ở đây.” Cơ Hiểu Nguyệt nói với vẻ vừa ngạc nhiên và vui mừng.
“Tôi đi cùng bạn đến đây đi dạo một chút.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Đi dạo một chút? Chẳng lẽ anh Phương không muốn giao dịch thứ gì sao? Buổi giao dịch hôm nay sẽ xuất hiện rất nhiều vật phẩm hiếm có, nói không chừng sẽ có nội đan yêu thú mà anh cần.” Cơ Hiểu Nguyệt nói.
“Trên người tôi không mang theo gì cả, vốn là không thể nào giao dịch.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Không sao, nếu anh Phương coi trọng thứ gì thì cứ nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức trao đổi giúp anh.” Cơ Hiểu Nguyệt nhoẻn miệng cười, nói.
“Được, xem rồi nói sau.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Cô Cơ.”
Lúc này, có giọng nói của một người đàn ông vang lên.
Nghe thấy giọng nói này, nét mặt Cơ Hiểu Nguyệt hơi thay đổi.
Vừa quay người đã nhìn thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, đeo mắt kính gọng vàng đứng trước mặt cô ta.
“Chào anh Chu.”Cơ Hiểu Nguyệt lễ phép đáp lời.
Người này chính là con trai của Chu Tưởng Việt – đại ca thế lực ngầm ở Giang Nam, tên là Chu Mộ Đình.
Cơ Hiểu Nguyệt đã gặp mặt Chu Mộ Đình hai ba lần ở các trường hợp khác nhau, sau lần đó, Chu Mộ Đình luôn làm phiền cô ta, làm cô ta cảm thấy khó chịu không thôi.
Nhưng vì bối cảnh của Chu Mộ Đình nên Cơ Hiểu Nguyệt không dám hoàn toàn đắc tội anh ta.
“Cô Cơ, tôi biết nhất định sẽ gặp cô ở đây mà.
Quả nhiên, tôi vừa tới không lâu, đi dạo vài vòng đã gặp được cô, ha ha.” Chu Mộ Đình cười nói.
Đi theo phía sau Chu Mộ Đình là một người đàn ông trung niên mặc áo dài màu anh, tu vi ở cấp Bán Bộ Tông Sư.
“Anh Chu, nếu anh không còn chuyện gì khác, thì tôi…” Cơ Hiểu Nguyệt chẳng muốn nói thêm nửa câu với Chu Mộ Đình.
Lúc này, Chu Mộ Đình lại hơi liếc nhìn Phương Vỹ Huyền, híp mắt.
“Người này là…”
Cơ Hiểu Nguyệt nhìn thoáng qua Phương Vỹ Huyền, nói: “Anh ấy là bạn của tôi, anh Phương Vỹ Huyền.”
“Phương Vỹ Huyền?”
Chu Mộ Đình cảm thấy tên này hơi quen tai, nhưng không có nhiều ấn tượng.
Anh ta không nghĩ quá nhiều, có điều vẫn cảm thấy nghi ngờ.
Phương Vỹ Huyền ăn mặc giản dị, khí chất giống một thằng nhãi con, tại sao lại có thể trở thành bạn của Cơ Hiểu Nguyệt được?
Ngay từ lần đầu tiên gặp Cơ Hiểu Nguyệt, anh ta đã bắt đầu mê đắm nhan sắc của cô ta, từ đó muốn tìm cơ hội được đến gần Cơ Hiểu Nguyệt, muốn bắt Cơ Hiểu Nguyệt vào tay.
Nhưng phản ứng của Cơ Hiểu Nguyệt lại rất lạnh nhạt, điều này làm cho anh ta cảm thấy rất khó chịu.
Bởi vì Cơ Hiểu Nguyệt không giống như những người phụ nữ khác, cô ta là cô chủ nhà họ Cơ ở Giang Nam.
Có thân phận này, Chu Mộ Đình không dám ép buộc cô ta giống như những người phụ nữ bình thường.
Anh ta cần phải dùng sức hút cá nhân để giành được sự ưu ái của Cơ Hiểu Nguyệt.
Nhưng ngay lúc này, khi nhìn thấy Cơ Hiểu Nguyệt và Phương Vỹ Huyền nói chuyện với nhau rất vui vẻ, trong lòng anh ta dấy lên cảm giác ghen ghét.
Tại sao người phụ nữ mà anh ta coi trọng lại có thể qua lại thân thiết cùng với người đàn ông khác như vậy được?
“Anh Phương, chào anh.
Tôi là Chu Mộ Đình, những người qua đường đều thích gọi tôi là cậu Chu, ha ha.” Chu Mộ Đình nặn ra một nụ cười, nói với Phương Vỹ Huyền.
Nhưng Phương Vỹ Huyền lại chẳng thèm để ý đến anh ta.
Lúc này, cái người tỏa ra hơi thở kỳ lạ kia đã đi vào trong Hoa Mãn Lâu.
Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm bóng lưng anh ta, nhíu mày.
“Này! Thằng nhãi ranh, cậu Chu đang nói chuyện với cậu, chẳng lẽ cậu không nghe thấy sao?” Đầy tớ Bán Bộ Tông Sư đứng phía sau Chu Mộ Đình tức giận trừng mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, nói.
Phương Vỹ Huyền nhìn ông ta một cái, đang định tiếp lời.
“Hoan nghênh mọi người đến buổi giao dịch hôm nay, tôi là chân nhân Tụ Bảo, chắc hẳn mọi người đều biết tôi, cho nên tôi không giới thiệu nhiều nữa.
Lúc này, một người đàn ông có vóc người hơi béo đứng ở chỗ rẽ nối liền hai cầu thang thông lên tầng hai, vẻ mặt tươi cười nói với người phía dưới.
Mọi người vốn đang nói cười với nhau lập tức ngừng nói chuyện, cùng nhìn về phía chân nhân Tụ Bảo.
“Có rất nhiều người có mặt ở đây không phải lần đầu tiên tới tham gia hội giao dịch, có lẽ đã nắm rõ trình tự.
Đó là đứng ở chỗ tôi đang đứng, lấy ra bảo vật mình mang đến, chứng minh giá trị của nó.
Người nào hứng thú có thể đấu giá, cũng có thể giao dịch bằng tiền, cách thức thì tùy ý, chỉ cần hai bên đồng ý là được.”
“Được, không nói nhiều lời vô nghĩ nữa, hội giao dịch chính thức bắt đầu.
Dựa theo truyền thống, tôi thả con chem chép bắt con cá rô trước.” Chân nhân Tụ Bảo hơi mỉm cười, lấy một cái túi trữ vật ra khỏi túi, rồi lấy một vật phẩm có hình cái quạt ra khỏi túi trữ vật.
Khi gã trưng bày vật phẩm trước mặt mọi người, tất cả mọi người mới biết ấy thế mà lại là một miếng kính.
Hiển nhiên cái kính này không được hoàn chỉnh, mà là một phần của một mặt kính hoàn chỉnh, hơn nữa còn khá cũ nát, trông hơi cổ xưa.
“Mọi người đoán xem mặt kính méo mó này có tác dụng gì?” Chân nhân Tụ Bảo nở nụ cười bí hiểm, nói.
Mọi người xôn xao bàn tán, tất cả mọi người biết nếu chân nhân Tụ Bảo đã lấy ra, tuyệt đối sẽ không phải thứ rác rưởi, tất nhiên sẽ là thứ đồ tốt số một.
“Tôi đoán là một món pháp bảo, thấu kính lồi, có thể chuyển hóa ánh sáng thành uy năng, dùng để tấn công.”
“Nhìn cũ nát như thế, lại còn thiếu một mảnh to… Không thể nào là pháp bảo đâu? Có khả năng chỉ là một món đồ cổ mà thôi.”
“Sao có thể là đồ cổ? Anh có nhìn thấy nụ cười trên mặt chân nhân Tụ Bảo không? Tôi cảm thấy nhất định đây là đồ tốt… Có điều có tác dụng gì thì tôi cũng không biết.”
“Không ai đoán được sao? Vậy tôi sẽ nói thẳng.” Chân nhân Tụ Bảo thưởng thức tấm kính bị vỡ này, nói.
“Đây là một món pháp bảo hộ thân, tôi không biết tên thật sự của nó, tôi đặt cho nó cái tên là kính Hộ Linh.” Chân nhân Tụ Bảo nói.
Kính Hộ Linh? Pháp bảo hộ thân?
Mảnh kính vỡ này có nhìn thế nào cũng không giống như là món pháp bảo lợi hại.
Mọi người bàn tán xôn xao.
“Chân nhân Tụ Bảo, công dụng của nó là gì? Có thể biểu diễn một chút không.” Có người hỏi.
“Đương nhiên có thể, ở đây chắc là có cường giả cảnh giới Tông Sư đúng không? Mời một vị đứng ra.” Chân nhân Tụ Bảo nói.
Mọi người lại bàn tán một lần nữa, rồi sau đó có một người đàn ông áo tím bước ra.
“Đó là Xích Lang! Môn chủ Xích Lang môn! Thế mà ông ta cũng đến!” Có một người đột nhiên ngạc nhiên hét lên khi nhìn thấy người đàn ông này.
Xích Lang môn là một tông môn ở khu vực Hoài Bắc, phong cách của tông môn này lấy kiêu ngạo ương ngạnh là chính, có thể nói ở Hoài Bắc tiếng xấu vang xa, không ít võ giả hận họ thấu xương, nhưng lại không thể làm gì.
Lúc ở núi Bạch Xuyên, Phương Vỹ Huyền đã từng gặp học trò Xích Lang môn.
“Muốn tôi làm gì?” Xích Lang nhìn về phía chân nhân Tụ Bảo, nói.
“Ông anh Xích Lang cũng đến à, đã lâu không gặp.” Đầu tiên chân nhân Tụ Bảo mỉm cười chào hỏi Xích Lang, sau đó nghiêm mặt nói: “Ông anh Xích Lang, anh dùng chân khí đánh ra một chưởng.”
“Đánh ra một chưởng?” Xích Lang khẽ nhíu mày.
“Ừ, nhưng nhớ lưu ý chỉ cần đánh tôi là được, đừng đánh sập Hoa Mãn Lâu, nếu không tôi không bồi thường nổi đâu.” Chân nhân Tụ Bảo cười nói.
Nghe thấy chân nhân Tụ Bảo nói vậy, khắp nơi vang vọng tiếng xôn xao.
Thế mà gã lại để một Tông Sư thành danh đã lâu dùng chân khí đánh một chưởng?
Sức mạnh này không phải nói giỡn là giỡn được đâu!
Nhưng lúc này khí thế trên người Xích Lang đã dâng lên.
Tay trái anh ta ngưng tụ ra một vòng tròn chân khí màu nhạt, đánh ra một chưởng.
“Ầm!”
Chân khí phóng về phía chân nhân Tụ Bảo!
Lúc này, miếng gương vỡ trong tay chân nhân Tụ Bảo lại nổi lên một luồng sáng màu vàng.
Ánh sáng màu vàng khuếch tán ra ngoài, giống như một cái vòng bảo vệ bao bọc lấy cả người chân nhân Tụ Bảo.
Khi chân khí mà Xích Lang đánh ra chạm vào vòng bảo vệ do luồng sáng màu vàng hình thành thì lập tức biến mất!
Ánh sáng màu vàng xuất hiện khoảng chừng năm giây, sau đó từ từ tan biến.
Còn chân nhân Tụ Bảo vẫn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt mỉm cười, không bị thương chút nào.
Mọi người đều ồ lên!
Loại pháp bảo hộ thân có thể tự phòng ngự thế này chính là vật phẩm mà mọi người ở đây tha thiết ước mơ!
“Qua thí nghiệm của tôi, giới hạn cao nhất mà mảnh kính Hộ Linh này có thể ngăn cản một đòn tấn công hết sức của cường giả Tông Sư.” Chân nhân Tụ Bảo nói.
“Tôi muốn mua! Cho dù là bao nhiêu tiền tôi cũng phải mua bằng được!”
“Có pháp bảo này tương đương với có thêm vài cái mạng! Dù thế nào cũng phải mua bằng được!”
“Có thể ngăn được một đòn tấn công hết sức của cường giả Tông Sư… Thuộc tính phòng ngự này cũng quá mạnh rồi?”
Sắc mặt mọi người đứng dưới tầng một tràn đầy hưng phấn, liên tục hét lên đầy kinh ngạc.
Lúc này, ánh mắt Phương Vỹ Huyền lại vô cùng khiếp sợ.
Anh không ngờ rằng thế mà anh lại có thể nhìn thấy Thánh Khí đã từng làm vô số tu sĩ trở nên điên cuồng ở chỗ này!
Trong một góc khác của lầu một, người kỳ bí che mặt cũng đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm mảnh kính vỡ trong tay chân nhân Tụ Bảo, trong mắt lóe lên tia sáng!.