Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 210: 210: Cô Bé Tông Sư





Phương Vỹ Huyền vừa cúi đầu đã phát hiện khoai lang nướng trong tay biến thành một thực vật màu trắng có tạo hình quái dị.

May mắn là không phải thứ ghê tởm gì.

Phương Vỹ Huyền nhẹ nhàng thở ra.

“Này, bà già, đây là thứ gì?” Phương Vỹ Huyền ngẩng đầu, hỏi.

Lúc này, người đứng trước mặt anh đã không thể gọi là bà già nữa.

Cho dù nói là quái vật cũng không quá đáng một chút nào.

Toàn bộ tóc của bà ta dựng đứng lên, tròng mắt trợn trừng dường như sắp rớt cả hốc mắt ra ngoài, tròng mắt tràn đầy tơ máu.

Miệng bà ta há to, lộ ra răng nanh sắc bén nhọn hoắt bên trong, còn có một cái lưỡi dài không khác gì rắn độc nữa.

Hơn nữa cộng thêm không khí quỷ dị xung quanh, còn có hai con mãng xà quấn chặt dưới chân.

Nếu người bình thường gặp phải trường hợp này, chỉ sợ sẽ bị dọa ngất xỉu mất.

Vì vậy khi nhìn thấy Phương Vỹ Huyền có thể bình tĩnh hỏi vấn đề này ra như thế, bà già vốn đang hung thần ác sát cũng sửng sốt một chút.

Không đúng, cho dù người này không bị dọa đến ngất thì cũng phải bị dọa đến cỡ hai chân nhũn ra, khóc lóc thảm thiết chứ?
Chẳng lẽ… Ma thuật của bà ta không có tác dụng?
Không đúng, nếu không có tác dụng thì không thể nào Phương Vỹ Huyền hỏi bà ta đồ trong tay là gì!
“Đây là nấm trắng độc chí mạng, bên trong chứa kịch độc.

Cậu đã ăn một nửa vào, không đến 30 giây sẽ độc phát thân vong!” Bà già mở mồm to ra, dùng giọng nói khàn khàn nói.

Nấm trắng độc trí mạng?
Phương Vỹ Huyền nhìn nấm độc trong tay, ánh mắt bình tĩnh.

Khi anh chán đời, ít nhất cũng đã nếm thử qua một trăm cách tự sát.

Trong đó, dùng độc dược là cách anh thích dùng nhất.


Cái gì mà thạch tín, hạc đỉnh hồng, thậm chí là thi độc, anh đều từng trải nghiệm rồi.

Nhưng những loại kịch độc trong mắt người đời này lại không sinh ra chút tác dụng nào với Phương Vỹ Huyền.

Sau khi trầm mặc chốc lát, Phương Vỹ Huyền nhìn bà già trước mặt, hỏi: “Đã qua 30 giây, sao tôi còn chưa chết?”
Bà già lại sửng sốt lần nữa.

Phương Vỹ Huyền hoàn toàn không đi theo kịch bản bình thường!
Nếu anh tin tưởng thứ trong tay chính là nấm trắng độc trí mạng, vậy lúc này anh phải chết bất đắc kỳ tử rồi mới đúng!
Vì sao anh không có chút chuyện gì?
Bà già phục hồi tinh thần lại, mở miệng rộng ra, cả giận nói: “Không cần chờ nấm độc phát tác, tôi sẽ ăn cậu trước!”
Miệng của bà già mở ra, vậy mà còn lớn hơn so với một cái đầu người!
Mắt thấy, mồm to sắp nuốt đầu Phương Vỹ Huyền vào rồi!
“Dừng tay!”
Lúc này, một giọng nữ thanh thúy non nớt vang lên.

Giọng nói này vừa xuất hiện, cảnh tượng chung quanh bỗng thay đổi.

Bà già giống như quái vật trước mắt biến gương mặt trở về bộ dáng hiền từ như ban đầu.

Cũng không còn thấy mãng xà dưới chân nữa.

Trước mặt Phương Vỹ Huyền vẫn là sạp khoai lang nướng.

Anh đứng ở trên một con đường ở phố cũ bỏ hoang, xung quanh rất an tĩnh, không có những người đi đường khác.

Mà trong tay anh, đích thực là cầm một củ khoai lang nướng bị cắn một nửa.

Rất hiển nhiên, cảnh tượng chứng kiến lúc trước, mới thật sự là ảo cảnh.

Phương Vỹ Huyền quay đầu, nhìn trên đường cách đó không xa, có một cô bé mặc một bộ váy liền áo màu trắng đang đứng, trong tay cầm một thanh kiếm.

Cô bé trông chỉ có tám chín tuổi, khuôn mặt còn có sự mập mạp của trẻ con, vô cùng ngây thơ đáng yêu.

Nhưng mà biểu cảm của cô nhóc lại rất nghiêm túc, tròng mắt to đen nhánh, ánh lên ánh sáng kiên định.

Nhìn cô bé, sắc mặt Phương Vỹ Huyền khẽ thay đổi.


Cô bé này, cho anh một loại cảm giác rất quen thuộc.

Cái cảm giác quen thuộc này, không thể hiểu được.

Nhìn từ khuôn mặt, anh rất chắc chắn trước đây anh chưa từng thấy cô bé này.

Mà nhìn từ tuổi, càng như thế.

Cô bé này nhiều nhất cũng chỉ có tám tuổi, trước đây Phương Vỹ Huyền không thể có liên quan tới cô bé.

Ngoài cảm giác quen thuộc bên ngoài này, hơi thở tu vi trên người cô bé cũng làm Phương Vỹ Huyền cảm thấy ngạc nhiên.

Thế mà cô bé đã được tu vi Trúc Cơ kỳ! Dựa theo bây giờ, cô bé này là một vị võ đạo tông sư.

Xưng hô tông sư này mà gắn lên trên người một cô bé không đến tám tuổi, có vẻ rất kỳ quái.

“Bà cụ Huyễn Quỷ! Cuối cùng cũng để tôi tìm thấy bà!” Cô bé hô to một tiếng, phóng đến chỗ bà già bán khoai lang nướng.

Sắc mặt bà già biến đổi, áo dài tay vung lên.

“Xào xạc…”
Một đám khói đen dày đặc kéo tới.

Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, lùi về sau một bước, tránh né đám khói đen này.

Mà cô bé kia lại cầm trường kiếm, vọt vào giữa khói đen.

“Bà cụ Huyễn Quỷ, gần đây bà dám dùng ma thuật ở mảnh đất này tàn sát nhiều người như vậy, hôm nay nhất định tôi phải bắt được bà, đưa bà đến thiên lao để xét xử!” Sau khi cô bé vọt vào khói đen xong, còn la lớn.

“Nhóc con, chỉ bằng mi cũng muốn bắt được tao? Buồn cười!” Bà cụ Huyễn Quỷ phát ra một tiếng cười quái dị.

Khói đen còn đang tràn ngập, chậm rãi bao trùm lên phạm vi mấy chục mét xung quanh.

Phương Vỹ Huyền lùi đến vị trí không bị khói đen bao quanh, tiếp tục ăn nửa củ khoai lang nướng còn thừa trong tay, đồng thời chú ý tình huống bên trong đám khói đen.


“Keng! Keng! Keng!”
Bên trong sương đen truyền đến từng đợt tiếng va chạm và tiếng đánh nhau.

“Bà cụ Huyễn Quỷ, hôm nay bà không có khả năng chạy thoát!” Giọng nói của cô bé truyền ra.

“Nhóc con, mi…” Giọng điệu bà cụ Huyễn Quỷ hiển nhiên có chút khiếp sợ, bắt đầu hơi hoảng hốt sợ hãi.

“Ầm ầm!”
Theo sau đó, trong khói đen lại truyền ra một tiếng vang lớn.

“A……”
Tiếng kêu thảm thiết của bà cụ Huyễn Quỷ truyền ra.

“Tao liều mạng với mi!” Dường như bà cụ Huyễn Quỷ đã điên cuồng, rống lớn nói.

“Cứ việc phóng ngựa lại đây!” Giọng điệu cô bé vẫn cứ ngang bướng.

“Rầm!”
Lại là một tiếng trầm vang, sau đó, trong khói đen đã yên tĩnh lại.

Lúc này, Phương Vỹ Huyền cũng đã ăn khoai lang nướng trong tay xong.

Đám khói đen dần dần tan đi, lại lộ ra bộ dáng vốn có của đường phố lần nữa.

Phương Vỹ Huyền nhìn cô bé đang đứng giữa trung tâm đường phố thở phì phò, mà bà già kia thì ngã ở dưới chân cô bé.

Trong tay cô bé nắm kiếm, còn trên mặt trên mũi đều bị bắn vài giọt máu tươi tung toé.

Phương Vỹ Huyền nhìn cô bé, ánh mắt càng thêm ngạc nhiên.

Cô bé này thật sự rất đỉnh.

Không chỉ có cảnh giới tu vi cao, lòng can đảm cũng không nhỏ.

Tuy rằng bà cụ Huyễn Quỷ kia chỉ mới có đến tầng mười hai Luyện Khí kỳ, cũng chính là tu vi bán bộ tông sư, nhưng cô bé có thể đánh bại bà cụ Huyễn Quỷ ở trong đám khói đen kia, chứng minh kinh nghiệm kỹ xảo thực chiến của cô bé cũng rất mạnh.

Ngay khi Phương Vỹ Huyền suy nghĩ, cô bé lại xoay người lại, nhìn về phía anh hỏi.

“Anh không sao chứ?”
“Tôi không sao.” Phương Vỹ Huyền đáp.


“Anh may mắn đấy, vừa hay gặp được tôi, nếu không chắc chắn anh sẽ bị hạ độc.

Bà già Huyễn Quỷ này là tà tu, bà ta thường xuyên xuất hiện ở những đường phố hẻo lánh như thế này rồi lợi dụng ma thuật để giết người, sau đó rút cạn máu tươi mới mẻ trên xác người, dùng để bồi bổ thân thể.” Cô bé nương nói.

Nói xong, cô bé lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, nghi ngờ nói: “Vừa rồi rõ ràng anh đã rơi vào ma thuật, tại sao lại không bị tổn thương chút nào? Hồi trước, người trúng ma thuật của bà cụ Huyễn Quỷ sẽ chết với tốc độ cực nhanh.”
Phương Vỹ Huyền lắc đầu nói: “Tôi cũng không biết.”
Nhưng thật ra Phương Vỹ Huyền biết rất rõ.

Ma thuật dựa vào gì để giết người? Chính là dựa vào tâm cảnh của người lâm vào hoàn cảnh.

Người sử dụng ma thuật cao siêu, họ có thể xây dựng cảnh tượng cực kỳ chân thật, làm cho người lâm vào ảo cảnh hoàn toàn tin tưởng những việc xảy ra xung quanh là thật.

Một khi sinh ra tâm cảnh này, vậy tất cả ảo cảnh đó thật sự sẽ trở thành hiện thực.

Ví dụ như lúc trước, nếu Phương Vỹ Huyền thật sự cho rằng đồ trong tay chính là nấm trắng độc trí mạng thì thân thể anh sẽ xuất hiện trạng thái bệnh sau khi ăn trúng nấm trắng độc trí mạng.

Nhưng Phương Vỹ Huyền không tin, đương nhiên cho dù tin cũng sẽ không sao.

Ngay từ đầu, từ khi bà cụ Huyễn Quỷ vận dụng ma thuật thay đổi cảnh tượng, đúng thật là Phương Vỹ Huyền đã sửng sốt một chút, không phản ứng lại được.

Nhưng nhìn vào khoai lang nướng trong tay biến thành nấm độc, lại ngẩng đầu lần nữa, sau khi nhìn thấy quái vật giống bà già trước mặt, anh biết tất cả những thứ trước mắt đều là giả dối.

Công lực làm ma thuật của bà cụ Huyễn Quỷ quá nông cạn, ở trong ảo cảnh, cho là khuôn mặt của bà ta hay là cảnh tượng xung quanh đều quá lố lăng.

Người bình thường có thể sẽ bị hù chết, nhưng đối với Phương Vỹ Huyền, cũng chỉ giống như xem một bộ phim điện ảnh kinh dị thấp kém mà thôi.

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía lò nướng bên cạnh, phía trên còn để mấy củ khoai lang nướng.

Anh đi qua, muốn ăn hết mấy củ khoai lang nướng còn thừa.

“Này, anh làm gì vậy?” Cô bé thấy Phương Vỹ Huyền đang đi về phía lò nướng, lớn tiếng hỏi.

“Khoai lang nướng này ăn khá ngon, không thể lãng phí.” Phương Vỹ Huyền nói, duỗi tay lấy được khoai lang nướng.

“Những củ khoai lang nướng này không ăn được!” Cô bé dậm dậm chân, đi lên trước, ngăn Phương Vỹ Huyền lại.

“Anh biết vì sao anh trúng ma thuật chưa? Chính là bởi vì mùi hương của những củ khoai lang nướng này! Đây là thủ đoạn bà cụ Huyễn Quỷ hay dùng, lợi dụng mùi hương của đồ ăn dẫn người ta vào ảo cảnh! Anh còn ăn! Anh muốn chết à!” Cô bé thở phì phì nói.

“Chủ yếu là do đói bụng.” Phương Vỹ Huyền đáp.

“Đói bụng thì đi mua đồ ăn bình thường mà ăn, tuyệt đối không được ăn những củ khoai lang nướng đó!” Cô bé kiên quyết nói..