Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 202: 202: Đè Bẹp!





“Tổng tư lệnh La, cấp dưới này của ông không tồi, rất chính trực, là một người đàn ông chân chính.” Một vị tổng tư lệnh nói với La Thiệu Sênh.

La Thiệu Sênh gật đầu, tuy nhiên tâm trạng ông ta lại không tốt lắm.

Cao Hoàng Nam là cấp dưới trẻ tuổi có năng lực nhất của ông ấy, tương lai xán lạn.

Hôm nay lại bị thương nặng như vậy, không biết có ảnh hưởng đến tương lai của cậu ta hay không.

Sau khi Cao Hoàng Nam bị thương nặng và bị đánh bại, cuộc thi vẫn tiếp tục diễn ra.

Ngụy Khải Minh cũng bị thương nhẹ nên không thể thi đấu ở ván thứ hai.

Tuy nhiên, vốn dĩ sức mạnh tổng hợp của binh sĩ Ngân Nhẫn của quân khu Hoài Bắc mạnh hơn binh sĩ Tinh Thần của quân khu trung bộ.

Trong hiệp thứ hai và thứ ba, binh sĩ Ngân Nhẫn không gặp quá nhiều trở ngại, dễ dàng chiến thắng.

Lại là tỉ số ba không.

Sau khi thay đổi chế độ, cuộc thi này chưa từng xuất hiện tình trạng tỷ số ba không.

“Ông La, thật ngại quá.” Sử Chính Huy nhìn về phía của La Thiệu Sênh rồi mỉm cười.

Mồm ông ta nói như vậy nhưng sự đắc ý lại thể hiện rõ ràng trên mặt.

La Thiệu Sênh vô cùng ấm ức trong lòng, nhưng dù sao cũng thua rồi, cũng chẳng có gì đáng nói.

Hơn nữa, tính cách của con người này của Sử nổ chính là như vậy, những người quen biết ông ta, chẳng ai có ấn tượng tốt về ông ta.

“Con người tôi chính là thế đấy, từ trước đến nay không hề khoe khoang hay nói dối.

Tôi nói mục tiêu đối với cuộc thi này là trở thành quán quân, tức có nghĩa là chúng tôi thực sự có sức mạnh tranh giành vị trí quán quân.” Sử Chính Huy nói với mấy vị tổng tư lệnh ở bên cạnh với vẻ hăm hở.

Cấp dưới của mấy vị tổng tư lệnh đều bị đánh bại, lúc này chỉ có thể cười hùa theo chứ không nói được gì.

Sau khi hiệp đấu của quân khu Hoài Bắc và quân khu trung bộ kết thúc, tiếp theo đến quân khu Giang Nam đấu với quân khu Kinh Thành.

Sau khi trải qua trận đấu của Ngụy Minh Khải và Cao Hoàng Nam, sự nhiệt tình của người xem trận đấu đã được khơi dậy.


Không có quá nhiều điểm khác biệt trong trận đấu này, nhưng có khả năng Tiêu Bắc Thạnh sẽ lên võ đài.

Phần đông mọi người đều nghe qua cái tên binh Vương, nhưng lại chưa từng được tận mắt nhìn thấy binh Vương.

Đợi chút nữa sẽ có cơ hội nhìn thấy rồi nhỉ?
Nhưng rất nhanh, binh sĩ Thiên Thần đã cử thành viên lên võ đài trong hiệp đấu đầu tiên.

Mạnh Cảnh Lam, cấp bậc đội viên siêu tinh nhuệ.

Có tiếng thở dài từ bên dưới.

“Haizz, Tiêu Bắc Thạnh vẫn chưa lên võ đài, trận này chẳng có gì để xem.”
“Thật sự rất bình thường, đối thủ là một đội yếu như binh sĩ Tấn Long, Tiêu Bắc Thạnh vốn dĩ không cần ra tay.”
“Các người vội vàng gì? Đợi một lúc nữa binh sĩ Thiên Thần đấu với binh sĩ Ngân Nhẫn, Tiêu Bắc Thạnh nhất định sẽ lên võ đài.”

Khu vực chờ.

Sau khi liếc mắt thấy binh sĩ Thiên Thần cử Mạnh Cảnh Lam lên võ đài, Phương Vỹ Huyền biết rằng, trong đội không có ai là đối thủ.

Vì vậy, anh quyết định tự mình lên võ đài.

“Phương…đội trưởng Đạo Thiên, giao hiệp đầu tiên cho tôi!” Lúc này, Hoàng Hi Hưng lại đi đến phía trước mặt Phương Vỹ Huyền xin ra trận.

Sau khi nhìn thấy người lên võ đài của binh sĩ Thiên Thần không phải là Tiêu Bắc Thạnh, trong lòng của Hoàng Hi Hưng vô cùng vui mừng.

Anh ta biết rằng, cơ hội mà anh ta chờ đợi bấy lâu đã đến.

Tỉ số của trận đấu hôm nay đều là ba không, nếu như anh ta có thể lên võ đài cướp một điểm từ tay của binh sĩ Thiên Thần, nhất định sẽ tạo ấn tượng mạnh trong lòng người xem trận đấu.

“Anh không phải đối thủ của anh ta.” Phương Vỹ Huyền lắc đầu rồi nói.

Vẻ mặt của Hoàng Hi Hưng thay đổi hẳn, anh ta nói: “Đội trưởng, tôi tin chắc rằng tôi có đủ sức mạnh để đánh bại anh ta! Hy vọng cậu cho tôi một cơ hội!”
“Sự tự tin không thể giúp anh được, anh muốn đánh bại Mạnh Cảnh Lam này, ít nhất cũng phải nỗ lực hết mình trong vòng một năm.” Phương Vỹ Huyền nói một cách lạnh lùng.

Hạ Kiều Y đứng bên cạnh Phương Vỹ Huyền, nhìn Hoàng Hi Hưng.

Mà lời nói của Phương Vỹ Huyền không có chút khéo léo, dịu dàng nào, làm cho Hoàng Hi Hưng cảm thấy vô cùng nhục nhã và tức giận.


“Cậu đang cố ý đàn áp tôi!” Vẻ mặt của Hoàng Hi Hưng vô cùng khó coi, nói một cách nghiến răng nghiến lợi.

Nghe thấy lời nói này, không chỉ sắc mặt của Hạ Kiều Y mà cả đám đội viên đứng đằng sau đều biến đổi.

Trước khi lên võ đài, điều nên tránh nhất là đấu đá nội bộ.

Hôm nay vì muốn lên võ đài thi đấu, Hoàng Hi Hưng lại có thể ngang nhiên không kiêng nể gì mà nói ra những lời này.

Đây là muốn làm gì?
Nếu như để những đội khác nhìn thấy cảnh tượng này thì quân khu Giang Nam sẽ biến thành trò cười của người khác!
Vẻ mặt của Hạ Kiều Y lập tức trầm xuống, đang định nói chuyện.

“Anh cảm thấy tôi đang đàn áp anh sao?” Nhưng Phương Vỹ Huyền lại mở miệng nói chuyện với giọng bình tĩnh.

“Không sai! Cậu không cho tôi cơ hội để thể hiện bản thân!” Hoàng Hi Hưng không thèm đếm xỉa nữa.

Bao nhiêu ngày qua, trong lòng anh ta vẫn luôn cảm thấy vô cùng ấm ức.

Động lực để anh ta nhẫn lại chính là cuộc thi đấu lớn này.

Nhưng hôm nay, Phương Vỹ Huyền lại không cho anh ta lên võ đài.

Lần này, làm sao anh ta có thể nhẫn nhịn được!
Hoàng Hi Hưng tức giận nhìn chằm chằm Phương Vỹ Huyền, hai mắt đỏ hoe.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại cười nhạt rồi nói: “Được thôi, anh muốn lên võ đài, vậy thì lên võ đài đi.”
“Đội trưởng Đạo Thiên!” Hạ Kiều Y không đồng ý Phương Vỹ Huyền dùng cách nhượng bộ này để xử lý chuyện như vậy, cô ấy nhìn về phía của Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền không để ý đến cô ấy, anh nói với Hoàng Hi Hưng: “Cố lên, tôi cũng hy vọng anh có thể hạ gục đối thủ, giúp tôi tiết kiệm sức lực.”
Xem ra việc bức cung cưỡng ép của bản thân mình có tác dụng rồi.

Vẻ mặt của Hoàng Hi Hưng dịu đi hẳn, anh ta liếc mắt nhìn Hạ Kiều Y.1
Xem đi, tôi mạnh hơn rất nhiều so với những gì mà cô tưởng tượng.

Hoàng Hi Hưng xoay người bước về phía Long Uy đài.


“Đội trưởng Đạo Thiên! Nếu như anh đã cho rằng anh ta không phải là đối thủ của Mạnh Cảnh Lam, vậy thì anh không nên để anh ta lên võ đài!” Sau khi Hoàng Hi Hưng bước lên võ đài, Hạ Kiều Y có hơi tức giận rồi nói.

“Anh ta tự tin như vậy, nếu như là tôi nghĩ sai thì sao? Không sao đâu, để cho anh ta thể hiện bản thân đi.” Phương Vỹ Huyền nói với bộ dạng uể oải.


“Binh sĩ Thiên Thần cử Mạnh Cảnh Lam! Còn binh sĩ Tấn Long cử cấp bậc đội viên siêu tinh nhuệ duy nhất trong đội của bọn họ, Hoàng Hi Hưng!”
“Hiệp đầu tiên vẫn có chút thú vị, cuộc chiến đấu hai đội viên siêu tinh nhuệ!”
“Trận này cũng có cái để xem, binh sĩ Tấn Long vừa bắt đầu đã cử ra át chủ bài.

Mà binh sĩ Thiên Thần vẫn còn ba người nữa mạnh hơn Mạnh Cảnh Lam.”
Ở dưới khán đài đang thảo luận rất sôi nổi.

Hoàng Hị Hưng đứng trên đài nhìn Mạnh Cảnh Lam với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị.

“Anh Hi Hưng, nhất định phải cố lên!” Hạ Tuyết Nhan kích động đến nỗi đỏ bừng hết cả hai má, hai tay nắm chặt.

Hạ Tư Không nhìn thấy Hoàng Hi Hưng lên võ đài, sắc mặt có hơi thay đổi.

Ông ta vốn nghĩ ra, Phương Vỹ Huyền sẽ tự mình lên võ đài.

“Ông Hạ, đây chắc là thành viên mạnh nhất trong đội các người đúng không? Xem ra cũng khá đấy.” Một vị tổng tư lệnh quay đầu hỏi.

“Thành viên này tên là Hoàng Hi Hưng, lúc trước tôi cũng đã từng gặp cậu ta hai lần, quả thật là không tồi, có cơ hội thắng hiệp này.” La Thiệu Sênh tiếp lời.

Hạ Tư Không không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Hi Hưng đang đứng trên võ đài, vô cùng lo lắng trong lòng.

Mà binh sĩ Tấn Long ở bên này, các đội viên cũng lo lắng dõi theo Hoàng Hi Hưng đang ở trên võ đài.

Đối thủ chính là đội viên của binh sĩ Thiên Thần! Hoàng Hi Hưng có thể thắng anh ta không?
“Mạnh Cảnh Lam, xếp thứ mười bảy trong bảng xếp hạng quân đội, quân hàm trung tướng, từng lập công hạng nhất hai lần, hạng hai…” Hạ Kiều Y cúi đầu nhìn tin tức trong điện thoại, ánh mắt nghiêm trọng.

Vị trí xếp hạng trong bảng xếp hạng quân đội của Mạnh Cảnh Lam cao hơn Hoàng Hi Hưng vài bậc.

Hoàng Hi Hưng muốn thắng Mạnh Cảnh Lam, chỉ sợ không dễ dàng như vậy.

Binh sĩ Thiên Thần bên này lại vô cùng yên tĩnh.

Tất cả đội viên đều nhìn về hướng võ đài với ánh mắt hờ hững.

Vốn dĩ bọn họ không hề nghĩ đến thắng thua, cũng không cần phải cổ vũ tinh thần cho đồng đội.

Bời vì ý nghĩa ra đời chi đội này của bọn họ là vì chiến thắng.

Có tiếng còi vang lên, trận đấu chính thức bắt đầu.


Hoàng Hi Hưng tự tin nhất vào kỹ năng chiến đấu cận chiến của anh ta, bởi vì kỹ năng chiến đấu mà anh ta tập luyện là kỹ năng độc nhất của anh ta, quyền thuật nhà họ Hoàng.

Anh ta xông đến trước mặt Mạnh Cảnh Lam, ra tay mạnh mẽ!
Kỹ thuật chiến đấu của anh ta nhạy bén với những cú đấm với tốc độ vô cùng nhanh.

Nhưng anh ta không ngờ rằng phản ứng của Mạnh Cảnh Lam cũng nhanh không kém, có thể đỡ được tất cả các chiêu thức của anh ta!
Những pha phản công và lăn xả của Mạnh Cảnh Lam đều vô cùng xuất sắc.

Chỉ trong mấy giây ngắn ngủi, hai người đã đánh nhau được hơn chục hiệp.

Sau mười mấy hiệp, vẻ mặt của Mạnh Cảnh Lam không có cảm xúc gì, ánh mắt hững hờ.

Mà Hoàng Hi Hưng lại ngày càng trở nên hoảng loạn!
Hiện tại anh ta cảm thấy hai cánh tay đều rất đau đớn.

Sức mạnh của Mạnh Cảnh Lam mạnh hơn rất nhiều so với những gì anh ta đã nghĩ!
Dưới một đòn tấn công nhanh chóng và bạo lực như vậy, mỗi đòn vẫn ẩn chứa một lực mạnh như vậy…
Sự tự tin trong lòng Hoàng Hi Hưng dần dần biến mất.

Bởi vì sự thay đổi trong tâm lý, tư thế của Hoàng Hi Hưng xuất hiện sơ hở.

Mạnh Cảnh Lam nắm bắt những sơ hở này, ra tay một cách ngang tàng!
“Phốc!”
Hoàng Hi Hưng bị một đòn nặng ở bụng, phun ra một ngụm máu, toàn thân bay ra ngoài.

Tất cả mọi người ở dưới khán đài đều ngạc nhiên!
Không ai nghĩ rằng mới thi đấu được nửa phút, đã phân định được thắng thua!
Rõ ràng hai người đều là cấp bậc đội viên siêu tinh nhuệ, tại sao sự chênh lệch lại lớn như vậy?
Hoàng Hi Hưng lập tức đứng dậy, lau vết máu trên khóe miệng, sắc mặt trắng bệch.

Lúc này, Mạnh Cảnh Lam lại lao về phía anh ta một cách mạnh mẽ.

Hoàng Hi Hưng không hề có cơ hội phản ứng, lại lần nữa bị Mạnh Cảnh Lam đấm vào mặt.

“Ầm!”
Hoàng Hi Hưng lại bay ra ngoài lần nữa, ngã xuống đất nặng nề, không thể tiếp tục đứng dậy nữa.

Khán giả ở khán đài im lặng một lúc rồi bùng lên những tràng pháo tay giòn giã.

Đây chính là sức mạnh của binh sĩ Thiên Thần!
Đều là binh lính đội viên tinh nhuệ thì sao?
Người ta vẫn có thể đè bẹp anh!.