“Tôi nghe nói, vị đội trưởng này không phải quân khu các ngươi bồi dưỡng, hay là viện trợ gửi đến từ bên ngoài… ha ha ha, chẳng lẽ giới Võ đạo Giang Nam bây giờ không tìm ra nổi một vị võ đạo tông sư sao? Cứ như vậy, há chẳng phải Giang Nam sẽ hoàn toàn trở thành một nơi thế tục sao?” Sử Chính Huy cười trào phúng, nói.
Hạ Tư Không biết tính Sử Chính Huy này, sắc mặt tối lại, nói: “Sử nổ, chỉ xem sự thật trên chiến trường, bây giờ nói nhiều cũng vô ích.”
“Đương nhiên, tôi cũng hy vọng có thể đánh được đội Tấn Long của các người.” Ánh mắt Sử Chính Huy thoáng vẻ hiểm ác, tiếp lời.
Phương Vỹ Huyền đứng trên đài cao, Tiêu Bắc Thạnh cách anh không xa.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền chú ý đến trên cổ Tiêu Bắc Thạnh có đeo một ngọc bội màu xanh nhạt.
Đây chính là khởi nguồn của luồng hơi thở kia sao?
Phương Vỹ Huyền hơi, nheo mắt, thoáng vẻ suy tư.
“Trước khi rút thăm, các đội trưởng phát biểu một chút về mục tiêu của cuộc thi lần này, hoặc khẩu hiệu.” Mặt người phụ trách treo nụ cười mỉm chi, cầm micro đi đến trước mặt một vị đội trường gần anh ta nhất.
“Binh sĩ Phi Ưng đến từ quân khu Tây Nam, đội trưởng Tề Gia Khanh, bắt đầu từ cậu đi.” Người phụ trách đưa micro cho vị đội trưởng này.
“Chúng tôi đại diện cho quân khu Tây Nam, dốc hết sức đoạt được thứ tự tốt nhất!” Tề Gia Khanh nhận micro, cao giọng nói.
Vị trí ngồi bên dưới, cả một khu thuộc quân khu Tây Nam vang lên tiếng vỗ tay và reo hò.
Sau đó, người phụ trách đưa micro cho đội trưởng thứ hai, Ngụy Khải Minh của binh sĩ Ngân Nhẫn đến từ quân khu Hoài Bắc.
Ngụy Khải Minh cầm micro, nhìn xuống mọi người dưới khán đài, nói: “Mục tiêu của mỗi khóa chúng tôi đều không thay đổi, muốn đạt được vị trí hạng nhất.”
“Vị trí đó, binh sĩ Thiên Thần ngồi lâu quá rồi, đã là lúc đổi người rồi.”
Nói xong, Ngụy Khải Minh nhìn Tiêu Bắc Thạnh đứng cách mình không sao, trong mắt chứa ý khiêu khích.
Nhưng Tiêu Bắc Thạnh chẳng màng đáp lại, vẫn nhìn thẳng về trước, vẻ mặt lạnh nhạt.
Lúc này, dưới đài ồ lên.
Lời này của Ngụy Khải Minh không khác gì tuyên chiến với binh sĩ Thiên Thần!
Đối phương chính là binh sĩ Thiên Thần do binh vương Tiêu Bắc Thạnh dẫn đội đấy!
Ngụy Khải Minh dám công khai tuyên chiến, điều này thật tự tin và can đảm!
“Tổng tư lệnh Sử, xem ra khóa này của các người rất tự tin.” La Thiệu Sênh ngồi ở hàng đầu, nhìn về phía Sử Chính Huy cười nói.
Sử Chính Huy cười ha ha, đáp: “Đến tham gia thi đấu, đương nhiên để tranh vị trí hạng nhất rồi.
Tôi không giống người khác, chỉ mong không hạng nhất đếm ngược là được.
Như thế thật chẳng có tiền đồ.”
Lời của Sử Chính Huy có ý sâu xa, sắc mặt Hạ Tư Không bên cạnh âm u.
“Anh Sử, anh thật sự có tự tin có thể thắng binh sĩ Thiên Thần không? Tiêu Bắc Thạnh có đến tham gia đấy.” Một bên khác, Tổng tư lệnh Từ Kình Sơn của quân khu Tây Nam hỏi.
“Ha ha, ngày mai các người sẽ biết tự tin của chúng tôi từ đâu ra.” Sử Chính Huy sờ sờ đầu trọc lóc, nói.
Thấy dáng vẻ tự tin của Sử Chính Huy, mấy vị Tổng tư lệnh xung quanh đều cười lắc đầu.
Sử nổ chính là Sử nổ, miệng nói là giỏi.
Đương nhiên tất cả mọi người đều thừa nhận, thực lực quân khu Hoài Bắc khóa này rất mạnh.
Trong binh sĩ Ngân Nhẫn, có ba đội viên cực tinh nhuệ.
Xem xét thực lực trên giấy, binh sĩ Ngân Nhẫn thật sự cũng ngang ngang binh sĩ Thiên Thần của quân khu Kinh Thành.
Nhưng binh sĩ Thiên Thần có một át chủ bài tuyệt đối.
Đó chính là Tiêu Bắc Thạnh.
Binh sĩ Ngân Nhẫn muốn thắng binh sĩ Thiên Thần tì phải đánh bại được Tiêu Bắc Thạnh.
Mà sau khi Tiêu Bắc Thạnh gia nhập bộ đội, chưa từng thất bại.
Nghĩ kiểu gì binh sĩ Ngân Nhẫn cũng không thể đoạt được giải nhất.
Sử nổ chém gió thế nào cũng vô dụng, ngày mai là biết kết quả.
Trên đài cao, từng đội trưởng lên tiếng.
Trừ Ngụy Khải Minh ra, những đội trưởng khác đều rất khiêm nhường.
Dù sao thì Tiêu Bắc Thạnh đừng cạnh đó, không ai dám ngang ngược quá.
Rất nhanh sau đó, micro đã đến tay Tiêu Bắc Thạnh.
Cả hiện trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người dưới khán đài đều nhìn về Tiêu Bắc Thạnh, muốn biết gã phát biểu thế nào.
“Đối với binh sĩ Thiên Thần chúng tôi, không đạt được giải nhất chính là thất bại.” Tiêu Bắc Thạnh nói.1
Giọng điệu gã rất bình tĩnh, nhưng lúc nói, khí thế trên người lại mạnh mẽ ác liệt, thậm chí người gần gã nhất còn cảm thấy lạnh lẽo.
Tiêu Bắc Thạnh mặc quân phục màu bạc, đứng trên đài cao, hào quang cả người lấn át hết thảy.
“Khí thế mạnh mẽ, vững vàng nhưng không mất đi phần phóng khoáng, không hổ là binh vương được Đại tướng khen ngợi, quả nhiên là rồng giữa loài người.” La Thiệu Sênh dưới khán đài cảm thán.
Tuy những Tổng tư lệnh khác không nói gì những trong lòng cũng tràn đầy ngạc nhiên.
Với đà phát triển hiện tại của Tiêu Bắc Thạnh, e rằng chẳng đến mấy năm sẽ thăng cấp lên Đại tướng.
Lý lịch như vậy quả thật xưa nay chưa từng có.
Trên đài, micro đã đưa đến tay Phương Vỹ Huyền.
Anh là đội trưởng phát biểu cuối cùng.
“Vị này là… đội trưởng Đạo Thiên của binh sĩ Tấn Long đến tử quân khu Ging Nam, mời phát biểu.” Người phụ trách nhìn danh sách trong tay mới biết tên Phương Vỹ Huyền, giới thiệu.
Mọi người dưới khán đài nhìn Phương Vỹ Huyền, lộ vẻ ngạc nhiên.
Người này là đội trưởng của binh sĩ Tấn Long?
Đội trưởng chỉ có tu vi võ giả Tiên Thiên?
Thật sự không nhầm chứ?
Cả hội trường vang lên tiếng bàn luận.
Chỗ binh sĩ Tấn Long, các đội viên đều cảm thấy hơi lúng túng.
Hiện trường nhiều người như vậy, đều biết đội trưởng của bọn họ chỉ là một võ giả Tiên Thiên.
Chẳng phải nói rõ, mấy đội viên bọn họ chẳng bằng cả võ giả Tiên Thiên sao?
Hoàng Hi Hưng nhìn Phương Vỹ Huyền trên đài, lộ vẻ hài hước.
Làm đội trưởng? Bây giờ khó chịu nhỉ?
Dù anh có thực lực thì sao? Chẳng phải vẫn như một thằng hề bị nhiều người chế nhạo sao?
“Mục tiêu của chúng tôi rất đơn giản, chính là đạt vị trí hạng nhất.”
Lúc dưới khán đài nhao nhao bàn luận, Phương Vỹ Huyền cầm micro nói.
“Vừa nói câu này, cả hội trường lại im lặng như tờ.
Ánh mắt mọi người nhìn Phương Vỹ Huyền cứ như nhìn một thằng ngốc.
Hạng nhất?
Mọi người ở đây, ai chẳng biết thực lực trên giấy khóa này của quân khu Giang Nam là đội yếu nhất?
Thực lực trên giấy hạng nhất đếm ngược, để một võ giả Tiên Thiên là đội trưởng quân khu Giang Nam, muốn đạt được hạng nhất?
Đạo Thiên này bị ngu hay bị điên vậy?
Sau khi im lặng một lúc, trong hội trường lại có tiếng cười rải rác vang lên.
Mà tiếng cười thì rất dễ lan.
Rất nhanh sau đó, cả hội trường tràn ngập tiếng người.
Bên binh sĩ Tấn Long, sắc mặt các đội viên rất khó coi.
Cuối cùng Phương Huyền làm gì vậy?
Những lời anh nói chẳng phải để nhiều người như vậy cười nhạo binh sĩ Tấn Long sao?
“Tôi đã nói Phương Vỹ Huyền này không đáng tin rồi!” Hạ Tuyết Nhan tức giận nghiến răng, nói.
Sắc mặt Hạ Kiều Y sa sầm, nhìn Phương Vỹ Huyền trên đài, ánh mắt lạnh băng.
Cuối cùng tên này có ý gì?
“Anh Hạ ơi anh Hạ, vị đội trưởng anh mời đến này được lắm, câu thế này cũng dám nói, ha ha ha…” Sử Chính Huy ngửa mặt cười to.
“Đừng vội kết luận như vậy.
Tôi nhớ cấp dưới của anh Hạ có một đội viên cực tinh nhuệ, hình như tên là Hoàng Hi Hưng nhỉ? Anh Hạ thà để Đạo Thiên này làm đội trưởng chứ không phải Hoàng Hi Hưng, tất nhiên Đạo Thiên này có điểm hơn người.” La Thiệu Sênh nói.
Sử Chính Huy cười lạnh lùng, không nói nữa.
Ông ta cũng biết Hạ Tự Không không phải kẻ ngốc, nhưng dù Thiên Đạo này có chỗ điểm hơn người gì đi nữa thì ông ta cũng chẳng để ý.
Dù sao đi nữa thì Đạo Thiên cũng là võ giả Tiên Thiên, đội trưởng binh sĩ Tấn long là một võ giả Tiên Thiên, điều này đủ để chế giễu Hạ Tư Không rồi.
Ông ta chỉ muốn khiến Hạ Tư Không khó chịu thôi.
Sắc mặt Hạ Tư Không hơi bối rối, trong lòng cũng hơi hờn giận.
Liên tiếp bị Sử Chính Huy cười nhạo, ông ta không nhịn nổi, nhưng không thể trút giận.
Ông ta cũng không ngờ Phương Vỹ Huyền sẽ nói vậy ở trước mặt mọi người.
“Bây giờ chúng ta chính thức bắt đầu rút thăm!” Người phụ trách nói lớn.
Câu này của anh ta cắt đứt tràng cười trong hội trường.’
Mọi người đều nghiêm túc nhìn lên đài.
Rút thăm là phần nặng nhất của đại hội động viên tối nay.
Thăm tốt thăm xấu quyết định thứ hạng cuối cùng có thể đạt được vào ngày mai.
Không ai muốn gặp phải binh sĩ Ngân Nhẫn và Thiên Thần ngay vòng đầu.
Theo quy trình, bắt đầu rút thăm.
Mỗi đội trưởng rút một con số, các đội trưởng rút trúng số giống nhau, vậy hai bên sẽ là đối thủ vòng đầu tiên vào ngày mai.
Rất nhanh sau đó đã có kết quả rút thăm.
“Quân khu trung bộ gặp quân khu Tây Nam!”
“Quân khu Hoài Bắc gặp quân khu Tây Bắc!”
“Quân khu Giang Nam gặp quân khu Trường Hà!”
Lúc nghe được kết quả này, các đội viên binh sĩ Tấn Long mừng rơn.
Cùng lúc này, binh sĩ Lạc Nhật của quân khu Trường Hà cũng reo hò hoan hô.
Hai bên đều nghĩ đội ngũ mình rút trúng là thăm tốt nhất.
Thật ra bọn họ nghĩ vậy cũng không sai.
Vì, dựa vào thực lực trên giấy, quân khu Giang Nam hạng nhất đếm ngược thì quân khu Trường Hà cũng hạng hai đếm ngược.
Hai bên có thể gặp nhau đã là thăm tốt nhất rồi.
Sau khi kết quả rút thăm được công bố, Phương Vỹ Huyền đang định đi xuống đài.
“Khoan đã.”
Lúc này, sau lưng truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Phương Vỹ Huyền quay lại, thấy Tiêu Bắc Thạnh trước mặt..