Ánh mắt của mọi người cùng nhìn về phía Phương Vỹ Huyền đi từ trên núi xuống.
Lúc này quần áo trên người Phương Vỹ Huyền hơi rách rưới, dính không ít tro bụi.
Nhìn thấy nhiều người đứng ở chân núi như vậy, Phương Vỹ Huyền sửng sốt một lát.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao lại có nhiều người như thế?
Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện, ánh mắt của Trần Cao Hạc lóe ra ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.
Hàn Minh Lý ở bên cạnh thì có ánh mắt hả hê, chờ xem kịch vui.
Vẻ mặt của Chung Thế Viễn thì cứng ngắc, anh ta vốn tưởng rằng Phương Vỹ Huyền đã chết ở trong đó, không ngờ Phương Vỹ Huyền lại sống sờ sờ xuất hiện ở trước mặt anh ta.
Có điều, đi ra cũng tốt.
Phương Vỹ Huyền đã phá hủy linh tuyền, đồng nghĩa với việc xâm phạm đến lợi ích của tất cả những người ở đây, có bao nhiêu người đang chờ tìm cậu ta tính sổ?
Những thôn dân này thì cũng thôi đi, quan trọng nhất là hai cậu lớn Hàn Minh Lý và Trần Cao Hạc này.
Hai người này đi từ Hoài Bắc xa xôi vào Giang Nam chính là vì linh tuyền.
Bây giờ linh tuyền bị phá hủy, đương nhiên bọn họ sẽ không chịu để yên.
Nếu như hai cậu lớn này nổi giận thì không phải chuyện đùa đâu.
Chung Thế Viễn nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt hiện lên vẻ hả hê.
Còn những võ giả và phú thương có mặt ở đây thì đều có dáng vẻ xem trò vui.
Một số người trong bọn họ đã từng nghe nói đến cái tên Phương Vỹ Huyền nhưng chưa được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của Phương Vỹ Huyền, trong lòng còn ôm nghi ngờ.
Lúc này, trưởng thôn và đám thôn dân kia dùng ánh mắt phẫn nộ mà oán hận nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền.
"Chính là cậu gây ra động tĩnh lớn như vậy, phá hủy mất linh tuyền của chúng tôi?" Trưởng thôn gằn giọng hỏi với vẻ mặt khó coi.
Hóa ra cũng là vì linh tuyền à.
Sắc mặt của Phương Vỹ Huyền vẫn thản nhiên, anh mở miệng nói: "Chưa chắc linh tuyền đã bị phá hủy, các ông có thể lên núi xem thử, nói không chừng vẫn còn đó."
"Khốn kiếp!" Thấy Phương Vỹ Huyền vẫn có dáng vẻ thản nhiên như thường, trưởng thôn càng phẫn nộ hơn, nói: "Tôi hỏi cậu, cậu nhảy xuống linh tuyền làm gì? Động tĩnh ở trên núi có phải do cậu gây nên hay không?"
Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại nói: "Leo núi quá mệt mỏi, chảy chút mồ hôi nên tôi nhảy xuống linh tuyền tắm rửa thì sao nào?"
Nghe thấy câu này, sắc mặt của những người ở đây đều thay đổi.
Nhất là trưởng thôn và thôn dân, có thể nói là lửa giận ngút trời!
Phương Vỹ Huyền đang muốn gây hấn với bọn họ! Không để bọn họ vào mắt đây mà!
"Tôi để các cậu lên núi tìm kiếm linh tuyền thoải mái, không phải để cậu đi phá hoại! Linh tuyền do chúng tôi phát hiện trước, là tài sản thuộc về chúng tôi, mà núi Bạch Xuyên đã đồng hành cùng chúng tôi từ lúc sinh ra, bình thường người dân của thôn chúng tôi đều đi săn, múc nước ở ngọn núi này..."
"Bây giờ cậu hủy hoại núi Bạch Xuyên của chúng tôi thành như vậy, chặt đứt đường sống của thôn chúng tôi, cậu còn ra vẻ không sao cả?"
"Đồ súc sinh như cậu sẽ phải chịu nguyền rủa, bị trời phạt!" Trưởng thôn tức giận đến nỗi ria mép run rẩy, giọng nói khàn khàn.
Đối mặt với chất vấn của trưởng thôn, Phương Vỹ Huyền đã hơi mất kiên nhẫn.
"Vậy nên, ông muốn thế nào?" Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi.
"Cậu nhất định phải đền bù tổn thất cho chúng tôi! Tổn thất về linh tuyền và cả núi Bạch Xuyên, cậu đều phải chịu trách nhiệm!" Trưởng thôn trợn mắt nhìn Phương Vỹ Huyền, cả giận nói.
"Đúng, cậu phải chịu trách nhiệm!" Những thôn dân còn lại nói phụ họa.
"Ồ? Muốn bao nhiêu tiền?" Phương Vỹ Huyền lại nhíu mày hỏi.
Thấy Phương Vỹ Huyền có chiều hướng chịu thua, sắc mặt của trưởng thôn mới hơi dịu đi, sau khi suy nghĩ một phen bèn duỗi một ngón tay ra, trầm giọng nói: "Mười tỷ, cậu phải đền bù cho chúng tôi ít nhất là mười tỷ mới có thể miễn cưỡng chống đỡ được tổn thất của chúng tôi."
Mười tỷ?
Xung quanh có không ít người hít vào một hơi khí lạnh.
Ông già này thật đúng là dám ra giá!
Mười tỷ, ông ta nghĩ rằng một người có thể lấy ra được từng này à?
Không ít người nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với vẻ mặt hả hê.
"Cậu đừng nói là cậu không bỏ ra nổi, tôi biết cậu đến cùng cái cậu chủ họ Chung kia.
Mười tỷ, chắc chắn các cậu đưa nổi! Cũng nên đưa ra!" Ông lão liếc nhìn Chung Thế Viễn một cái, nói với giọng điệu kiên quyết.
Sắc mặt Chung Thế Viễn thay đổi, nói: "Ông đang nói gì vậy? Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với cậu ta!"
Phương Vỹ Huyền thản nhiên liếc nhìn Chung Thế Viễn một cái, không nói gì.
Chung Mỹ Ân nhận thấy được ánh mắt của Phương Vỹ Huyền, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô ta vội vàng mở miệng nói: "Trưởng thôn, mười tỷ có phải nhiều quá rồi không? Nếu có thể giảm bớt một chút..."
"Em câm miệng cho anh! Chuyện này không liên quan gì đến chúng ta! Tại sao chúng ta phải chịu trách nhiệm về lỗi lầm của Phương Vỹ Huyền?" Chung Thế Viễn ngoảnh lại giận dữ nhìn Chung Mỹ Ân và nói.
"Ô, cậu Chung nói như vậy là không phải rồi."
Lúc này, Hàn Minh Lý vẫn luôn ở bên cạnh xem trò vui cười lạnh lên tiếng.
"Cái tên Đại sư Phương này là người do anh mang tới.
Cậu ta mắc sai lầm đương nhiên không thoát được quan hệ với anh." Hàn Minh Lý phe phẩy quạt giấy, mỉm cười nói.
"Cảm ơn cậu Hàn mở miệng giúp đỡ." Trưởng thôn nhìn Hàn Minh Lý một cái, cảm kích nói.
Sau đó ông ta lại nhìn về phía Chung Thế Viễn nói: "Cậu Chung, mọi người đều biết Phương Vỹ Huyền này là người của cậu, nếu cậu không đền bù tổn thất cho chúng tôi, hôm nay chúng tôi tuyệt đối không để cậu tùy tiện rời khỏi đây!"
"Tuy rằng thôn chúng tôi nghèo khó giản dị, nhưng tổ tiên vẫn để lại báu vật chống lại kẻ địch bên ngoài cho chúng tôi, hy vọng cậu đừng ép chúng tôi phải lấy nó ra!"
Trưởng thôn không dám chọc vào hai cậu lớn Hàn Minh Lý và Trần Cao Hạc đến từ Hoài Bắc, nhưng đối mặt với Chung Thế Viễn, ông ta lại có sức mạnh hơn nhiều.
"Trưởng thôn, ông không cần phải lo lắng, ngày thường tôi chướng mắt nhất là thấy người ta bắt nạt người yếu thế.
Nếu như cậu Chung vẫn không muốn đền bù thì tôi bằng lòng ra tay giúp đỡ." Hàn Minh Lý nhếch miệng nở một nụ cười châm chọc, nói.
Gã không thích Phương Vỹ Huyền, do đó cũng không thích Chung Thế Viễn.
Cục diện như lúc này chính là điều mà gã muốn nhìn thấy.
Sắc mặt của Chung Thế Viễn tái xanh, trong lòng cực kỳ phẫn nộ.
"Cậu chủ, tình hình không ổn lắm...!Nếu như bên cậu Hàn ra tay, chúng ta vốn không có cách nào chống cự được!" Một trưởng lão của nhà họ Chung ghé sát lại gần bên tai Chung Thế Viễn, đè thấp giọng nói.
"Tôi biết!" Chung Thế Viễn giận dữ hét lớn.
Hai mắt anh ta đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phương Vỹ Huyền.
Đều tại Phương Vỹ Huyền, đều tại tên Phương Vỹ Huyền đáng chết này!
Nếu không phải tại Phương Vỹ Huyền, tình hình sẽ không như bây giờ!
Vốn dĩ anh ta có thể có được một phần linh tuyền rồi vui vẻ về nhà!
Nhưng bây giờ, anh ta không những không có được linh tuyền, ngược lại còn phải đền mười tỷ vì những chuyện mà Phương Vỹ Huyền làm ra!
Mười tỷ! Cho dù là nhà họ Chung thì cũng là con số trên trời!
Nếu như Chung Thế Viễn đồng ý, khi trở về nhà họ Chung chắc chắn sẽ bị người cha nghiêm khắc đánh chết!
Bây giờ trong lòng Chung Thế Viễn ngập tràn oán hận và hối hận!
Sớm biết như vậy, dù thế nào anh ta cũng sẽ không tìm Phương Vỹ Huyền cùng đến đây!
Chung Mỹ Ân ở bên cạnh cũng sắc mặt tái nhợt.
Giờ phút này nhà họ Chung bọn họ đã bị ép đến góc chết.
"Phương Vỹ Huyền, chuyện này là do anh gây ra, anh lại luôn trốn tránh không nói lời nào là có ý gì? Nhà họ Chung chúng tôi tuyệt đối không chịu trách nhiệm vì sai lầm của anh!" Cả người Chung Thế Viễn run rẩy, hét lớn.
Câu nói này đã thu hút sự chú ý của mọi người trở lại trên người Phương Vỹ Huyền.
"Không có ý gì cả." Phương Vỹ Huyền cười nhạt một tiếng rồi nói: "Tôi chỉ muốn nhìn thử bộ dạng cuồng loạn của anh thôi."
Chung Thế Viễn thay đổi sắc mặt.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền quay đầu nhìn về phía trưởng thôn nói: "Mười tỷ đúng không? Không thành vấn đề."
Không thành vấn đề?
Mọi người thay đổi sắc mặt.
"Ở trong mơ, ông muốn một trăm tỷ tôi cũng có thể cho ông." Phương Vỹ Huyền cười nói.
Trưởng thôn sửng sốt một lát mới phản ứng lại được, hai mắt đỏ bừng, cả giận nói: "Là do cậu ép tôi!"
Nói xong, trưởng thôn xoay người về một hướng, trong miệng đọc một đoạn ngôn ngữ tối nghĩa khó hiểu.
Sau đó, hai tay ông ta giơ lên chỉ lên trời, tiếp đó hai đầu gối quỳ xuống đất, quỳ lạy phương hướng đó ba lần.
Ở phương hướng mà ông ta quỳ lạy, cách hơn hai trăm mét có một cái hang núi cao mấy mét.
Những người có mặt ở đây đều mở to hai mắt nhìn từng hành động cử chỉ của trưởng thôn, suy đoán xem ông ta muốn làm gì.
Mà lúc này, vẻ mặt của đám thôn dân kia lại vô cùng thành kính, cùng nhau quỳ lạy theo trưởng thôn.
Hơn một trăm người cùng nhau quỳ lạy một cái hang, trông có chút kỳ dị.
"Đây là nghi thức gì à?"
"Anh không nghe ông lão này nói là báu vật chống lại kẻ địch do tổ tiên bọn họ để lại hay sao?"
"Báu vật gì lại giấu trong hang động? Chẳng lẽ là một thanh bảo kiếm?"
Phương Vỹ Huyền nhìn hành động của đám thôn dân này với vẻ đầy hứng thú.
Anh biết, đám người này chính là con cháu của tộc Ảnh Nguyệt.
Tổ tiên của tộc Ảnh Nguyệt sẽ để lại báu vật gì cho bọn họ?
"Ầm!"
Khi mọi người ở đây đang nghi ngờ, hang núi phía xa xa bỗng truyền đến tiếng nổ vang trời.
"Phịch, phịch, phịch..."
Sau đó là một loạt tiếng động nặng nề, rất có tiết tấu.
Trong hang núi dần dần xuất hiện một bóng hình cực lớn.
Đợi khi nó hoàn toàn xuất hiện ở trong tầm mắt, không ít người đã thốt ra một tiếng trầm trồ!
Không ngờ là một người đá cao ba bốn mét!
Ngoại hình giống với con người, có tay chân và đầu, trên mặt còn có hai con mắt phát sáng.
Toàn thân nó phát ra ánh sáng bạc, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời.
Nó đi từng bước về phía trưởng thôn, mỗi lần bước một bước đều sẽ phát ra một tiếng vang thật lớn!
Nhìn thấy người khổng lồ này, ánh mắt của trưởng thôn trở nên kích động.
Đây chính là thạch linh mà tổ tiên để lại cho thôn bọn họ!
Toàn thân nó được tạo thành từ tảng đá cứng rắn nhất, một đấm đã có thể đánh nát một dãy núi!.