Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 132: 132: Không Hiểu Nghệ Thuật





Sáu giờ ba mươi chiều, Phương Vỹ Huyền và Tần Lăng Thường đến Ngự Lâm Phường phía Tây Giang Nam.

Đây là một trong những lâm viên nổi tiếng ở Giang Nam, tới đây người ta có thể ngắm phong cảnh tuyệt đẹp và nghệ thuật trồng vườn.

"Hôm nay, một bậc thầy thư pháp nổi tiếng ở Giang Nam Thái Thời Châu tổ chức triển lãm thư pháp do chính ông ta viết, có rất nhiều nhân vật nổi tiếng cũng đến góp mặt." Tần Lăng Thường nói.

"Chẳng phải chỉ là một buổi triển lãm thư pháp cá nhân thôi sao? Nhiều người tới đây làm gì?" Phương Vỹ Huyền nghi ngờ hỏi.

Tần Lăng Thường liếc nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: "Đừng nói là cậu chưa nghe qua tên của đại sư Thái Thời Châu đấy nhé?"
Phương Vỹ Huyền lắc đầu, nói: "Đúng là tôi chưa từng nghe qua cái tên Thái Thời Châu, tôi chỉ biết nhà thư pháp Hoàng Tùng Bách."
"Nhà thư pháp Hoàng Tùng Bách cậu nhắc tới quả thật rất ghê gớm, nhưng dù sao thì ông ấy cũng đã là nhân vật từ hai nghìn năm trước.

Còn đại sư Thái Thời Châu là nhà thư pháp đương thời! Sao lại có người ở Trung Quốc mà lại không biết đến đại sư Thái Thời Châu được nhỉ? Thành tựu thư pháp của ông ấy cao đến mức khó có ai chạm tới! Ông ấy chỉ cần lấy bừa một bức thư pháp đến phòng đấu giá thì có thể thu về hàng trăm triệu đô..."
"Tối nay có rất nhiều người nổi tiếng đến tham gia buổi triển lãm thư pháp này, phần lớn là để có được một bức thư pháp, cho dù không thành công thì có thể gặp mặt và trò chuyện với đại sư Thái Thời Châu cũng tốt lắm rồi." Tần Lăng Thường nói, đôi mắt đẹp tràn đầy sự ngưỡng mộ.

Nhưng Phương Vỹ Huyền cũng không quá quan tâm, đi theo Tần Lăng Thường vào Ngự Lâm Phường.

Phong cảnh của Ngự Lâm Phường quả thật không phải nói quá, sau khi bước vào, có rất nhiều cửa sổ ở hai bên, nhìn ra bên ngoài có thể thấy những chậu cây được cắt tỉa đẹp mắt, ngoài ra còn có những bông sen nổi trên mặt hồ.

Cả khu vườn tràn ngập hương vị thơm mát tự nhiên, khiến người ta có cảm giác sảng khoái, tinh thần phấn chấn.

"Có thể mở triển lãm tác phẩm cá nhân ở Ngự Lâm Phường chỉ có duy nhất một người là đại sư Thái Thời Châu." Tần Lăng Thường vừa đi vừa cảm thán.

Chẳng mấy chốc, Phương Vỹ Huyền đã đi theo Tần Lăng Thường vào một nơi giống như phòng triển lãm.

Tại đây, có thể thấy thư pháp và tranh vẽ trên các bức tường ở bốn phía.


Đã có rất nhiều người trong phòng triển lãm, trước mỗi bức thư pháp đều có rất nhiều người đứng chiêm ngưỡng, ai nấy đều tấm tắc khen ngợi, tặc lưỡi xuýt xoa.

Phương Vỹ Huyền thản nhiên liếc nhìn, ánh mắt dửng dưng.

Đối với anh, nét chữ trên những bức thư pháp này cũng chỉ có thể coi là bình thường.

Đương nhiên, công bằng mà nói bình thường ở đây so với người bình thường thì nét chữ của Thái Thời Châu đẹp hơn rất nhiều, nhưng so với chữ của Hoàng Tùng Bách thì còn kém xa.

Thái Thời Châu muốn vang danh giống như Hoàng Tùng Bách thì không thể nào.

Hai bên hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt của những người trong phòng triển lãm, miệng thì không ngừng tán thưởng, Phương Vỹ Huyền không khỏi lắc đầu.

Bây giờ, năng lực đánh giá của người ta thấp vậy sao?
Nhưng có thể những người này không phải quá am hiểu nghệ thuật.

Họ chỉ là đang chạy theo xu hướng.

Tất cả mọi người đều nói thư pháp của Thái Thời Châu rất giỏi, vậy là ông ta rất giỏi à.

Họ đến buổi triển lãm không hẳn vì nghệ thuật mà chỉ để tạo dựng hình tượng bản thân là người yêu thích nghệ thuật, như vậy họ có thể trông cao quý hơn một chút.

Nếu có thể lấy được thư pháp của Thái Thời Châu, hoặc trò chuyện với Thái Thời Châu vài câu, vậy thì càng tốt, càng có cái để thể hiện bản thân.

"Phương Vỹ Huyền, thấy không, đấy chính là tài nghệ của đại sư Thái Thời Châu." Tần Lăng Thường dẫn Phương Vỹ Huyền đi tới trước một bức thư pháp, ngẩng đầu nhìn lên nét chữ trên đó.


Trên bức thư pháp là một bài thơ cổ.

"Nét chữ của đại sư Thái đẹp thật đấy, đúng là trăm nghe không bằng một thấy, nhìn bút pháp mà xem, rồng bay phượng múa, tràn đầy hào khí, thật xứng đáng là một học giả đương thời..."
"Tôi thấy điểm mạnh nhất của đại sư Thái là ông ấy có thể thay đổi rất nhiều phong cách, nhìn bức thư pháp này mà xem, rõ nét mà lại linh động lưu loát, tiêu sái mà không mất đi sự nghiêm túc, quả thật rất đẹp..."
"Hai người nói rất hay, theo tôi thấy, điểm nổi bật nhất trong cách viết của đại sư Thái nằm ở góc bút, thật đúng là nhẹ như mây nổi, mạnh như rồng..."
Xung quanh truyền đến đủ loại âm thanh tán thưởng, nhưng về cơ bản chỉ dùng một cách để tán thưởng, đó chính là lạm dụng đủ loại thành ngữ khác nhau.

Phương Vỹ Huyền nghe xong càng cảm thấy tức cười, không nhịn được bật cười thành tiếng.

Một người đàn ông đầu trọc đứng bên cạnh nhìn Phương Vỹ Huyền nhíu mày hỏi: "Anh bạn trẻ này, hình như cậu có ý kiến khác?"
"Không có." Phương Vỹ Huyền đáp.

"Vậy cậu cười gì vậy?" Người đàn ông đầu trọc cau mày hỏi.

Một người đàn ông trung niên khác hừ lạnh, nói: "Cậu nhóc, sao cậu vào được đây vậy? Trong tình huống thế này sao có thể đứng đó cười hi hi ha ha được chứ? Với cả, để miêu tả thư pháp của đại sư Thái, chẳng lẽ cậu chỉ biết dùng từ rất tốt, rất đẹp thôi sao? Tôi thấy cậu đúng là không hiểu gì về nghệ thuật!"
Người đàn ông đầu trọc gật đầu nói: "Đúng là người trẻ ngày nay xốc nổi, không thể tĩnh tâm để lĩnh hội nghệ thuật được, ôi chao, di sản thư pháp Trung Quốc rực rỡ hàng nghìn năm của nước ta đến thế hệ sau sẽ bị phai nhạt đi mất thôi..."
Phương Vỹ Huyền cũng lười để ý đến hai người này, nhìn Tần Lăng Thường đứng bên cạnh.

Tần Lăng Thường lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn chăm chú vào một bức thư pháp.

"Nhìn cô có vẻ rất thích thư pháp?" Phương Vỹ Huyền nói.

Tần Lăng Thường phục hồi tinh thần, liếc nhìn Phương Vỹ Huyền, nói: "Dĩ nhiên, ước mơ thuở bé của tôi là trở thành một bậc thầy về thư pháp, đại sư Thái chính là mục tiêu tôi theo đuổi...!Từ lúc bắt đầu đi học, mỗi ngày tôi đều dành ra hơn hai tiếng đồng hồ để luyện chữ, thói quen này tiếp tục cho đến khi tôi tốt nghiệp đại học...!Đáng tiếc là tôi không có năng khiếu, chữ tôi viết ra không bao giờ có phong cách của riêng mình."
"Haiz, giá như hôm nay có thể lấy được một bức thư pháp của đại sư Thái thì tốt rồi."

"Nhà cô giàu mà, sao không bỏ tiền ra mua một bức?" Phương Vỹ Huyền nói.

"Tôi cũng muốn mua, nhưng giờ đại sư Thái không bán thư pháp nữa, còn những người trước kia mua được thư pháp của ông ấy thì đều cất ở nhà, họ không phải người thiếu tiền, nên có tiền cũng không mua được." Tần Lăng Thường tiếc rẻ nói.

"Nhà tôi có một số tác phẩm gốc của Hoàng Tùng Bách, nếu cô đưa ra mức giá phù hợp, tôi sẽ bán cho cô một bức." Phương Vỹ Huyền nói.

"Hoàng Tùng Bách? Có đúng là cậu biết nhà thư pháp Hoàng Tùng Bách không vậy? Với cả tác phẩm gốc của Hoàng Tùng Bách giờ chỉ còn lại ba bức.

Hai bức nằm trong tay các nhà sưu tầm nước ngoài, một bức nằm trong tay nhà sưu tập số một hiện nay...!Cậu có thể ngừng nói mấy câu vô nghĩa kiểu đó được không? Tôi cũng không phải nữ sinh trung học ngây thơ, tôi sẽ không bị lừa bởi mấy câu nói của cậu đâu." Tần Lăng Thường tức giận nói.

Phương Vỹ Huyền không nói thêm nữa.

Lúc này, một đôi nam nữ bước vào phòng triển lãm,
Người đàn ông mặc vest, đi giày da, trông chưa đến ba mươi tuổi, để râu, trông có vẻ từng trải, vẻ ngoài điển trai.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy dạ hội màu đen, trang điểm nhẹ, khuôn mặt xinh đẹp, dáng người chuẩn.

Tuy nhiên sắc mặt của người phụ nữ không tốt lắm, trông có vẻ không vui.

Vừa bước vào phòng triển lãm, người phụ nữ nhìn thấy Phương Vỹ Huyền đang đứng cách đó không xa nói chuyện với Tần Lăng Thường.

Phương Vỹ Huyền?
Trong mắt người phụ nữ lóe lên một tia sáng.

Cô ấy chợt nghĩ cách để thoát khỏi người đàn ông!
Vì vậy, khuôn mặt cô ấy bỗng trở nên vui vẻ, định bước về phía trước.

Lúc này, người đàn ông kéo tay cô ấy lại.

"Thanh Trúc, cô đi đâu vậy?" Người đàn ông mỉm cười hỏi.


"Chu Hưng Thịnh! Tôi đã nói tôi và anh không thân đến mức đó! Đừng gọi tôi là Thanh Trúc nữa!" Đinh Thanh Trúc trừng mắt nhìn người đàn ông, nói.

Chu Hưng Thịnh hơi nheo mắt, nói: "Nếu cô muốn thu hút sự chú ý của nhiều người có mặt ở đây thì cứ hét lên tiếp đi."
Đinh Thanh Trúc hơi thay đổi sắc mặt, liếc mắt nhìn Phương Vỹ Huyền nói: "Tôi nhìn thấy một người bạn, muốn qua trò chuyện mấy câu!"
"Đi đi." Chu Hưng Thịnh mỉm cười, buông tay Đinh Thanh Trúc ra.

Đinh Thanh Trúc nhanh chóng đi về phía Phương Vỹ Huyền.

Vẻ mặt Chu Hưng Thịnh lập tức trầm xuống, hai tay đút túi quần, dùng ánh mắt lạnh lùng quan sát mọi hành động của Đinh Thanh Trúc.

"Phương Vỹ Huyền, sao em lại ở đây?" Đinh Thanh Trúc đi tới, vỗ vai Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền quay đầu lại, nhìn thấy Đinh Thanh Trúc thì khẽ nhíu mày.

"Hai chúng ta đúng là rất có duyên, đi đâu cũng gặp." Đinh Thanh Trúc khẽ cười, nói.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, ngược lại Tần Lăng Thường bên cạnh lên tiếng hỏi: "Phương Vỹ Huyền, đây là bạn cậu à?"
Lúc này Đinh Thanh Trúc mới chú ý đến Tần Lăng Thường, trong mắt ánh lên vẻ ngạc nhiên.

Đúng là một người phụ nữ xinh đẹp....!
Đinh Thanh Trúc luôn tự tin vào vẻ đẹp của mình, nhưng khi nhìn thấy Tần Lăng Thường, cô ấy cảm thấy mình không thể so sánh đối phương.

Dù là khí chất hay ngoại hình...!
Làm sao Phương Vỹ Huyền lại quen biết với một người phụ nữ như vậy?
Trong lúc nhất thời, trong lòng Đinh Thanh Trúc nổi lên sự đố kị không giải thích được.

"Cô ấy là giáo viên tiếng Anh ở lớp của tôi." Phương Vỹ Huyền nói.

Đinh Thanh Trúc mỉm cười với Tần Lăng Thường, cũng không nói gì, quay sang nói nhỏ bên tai Phương Vỹ Huyền: "Phương Vỹ Huyền, em có thể cùng tôi đến một chỗ vắng người được không, tôi có chuyện muốn nhờ em giúp.".