“Chuyện gì?” Phương Vỹ Huyền cắn một miếng đùi gà, hỏi.
Lệ Trúc Hiên thuật lại lời cầu xin giúp đỡ của Kim Minh Quý cho Phương Vỹ Huyền nghe.
Ô Hạc Đức đã trở lại? Còn muốn giết sạch nhà họ Kim?
Phương Vỹ Huyền chau mày, rõ ràng anh đã phế bỏ tu vi Ô Hạc Đức, lấy túi trữ vật của ông ta.
Nhưng tại sao chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, Ô Hạc Đức lại có dám quay lại nhà họ Kim, còn tuyên bố muốn giết sạch nhà họ Kim?
Ông ta lấy đâu ra thực lực và sự tự tin này?
Nhưng cho dù thế nào thì mục tiêu của Ô Hạc Đức là Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền không muốn vì mình mà khiến cho nhà họ Kim bị chết sạch
Vì thế, anh nói với Lệ Trúc Hiên: “Bây giờ cô lái xe đến đây đón tôi đi.”
…
Nhà họ Kim.
Ô Hạc Đức khinh thường nhìn Kim Minh Quý, nói: “Thế nào, cái tên Phương Vỹ Huyền kia dám đến không?”
Sắc mặt Kim Minh Quý biến đổi, nói: “Đại sư Ô, vừa rồi cô Lệ đã nhận điện thoại, cô ấy nói sẽ nhanh chóng đưa đại sư Phương lại đây… Nhưng để họ chạy tới thì cần phải có thời gian.
Đại sư Ô, nhà họ Kim chúng tôi chỉ là một dòng họ nho nhỏ, vẫn mong đại sư Ô tha cho chúng tôi một đường sống…”
“Đây là chuyện của ông, tôi cần nhìn thấy Phương Vỹ Huyền xuất hiện ở trước mặt tôi.
Nếu tôi không gặp được, người nhà ông cứ chôn cùng Phương Vỹ Huyền đi.” Ô Hạc Đức cười lạnh nói.
Khuôn mặt Kim Minh Quý trắng bệch, ông ta không biết phải làm thế nào mới được.
Lúc này, ông ta đột nhiên nghĩ đến, hiệp hội võ đạo Giang Nam cách nhà họ Kim rất gần!
Ô Hạc Đức dẫn theo một con quái vật đến giết người trong dòng tộc, hiển nhiên đã làm trái với quy định của hiệp hội võ đạo!
Nghĩ đến đây, trong mắt Kim Minh Quý lóe lên tia sáng, di động ông ta còn có dãy số của Giang Nam thư ký Kha Thời Phát của hiệp hội võ đạo.
Ông ta lập tức gọi đến, hạ giọng nhờ vả Kha Thời Phát đến đây giúp đỡ.
Bởi vì hai bên có giao tình, Kha Thời Phát lập tức đồng ý ngay, hơn nữa còn đảm bảo sẽ lập tức dẫn người đến.
Sau khi cúp điện thoại, Kim Minh Quý thở phào một hơi.
Chỉ cần người của hiệp hội võ đạo tới, người nhà họ Kim sẽ được cứu.
Ô Hạc Đức nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Tôi cho ông nửa tiếng đồng hồ, nếu đến lúc đó Phương Vỹ Huyền không đến, một phút tôi sẽ giết một người.”
Trong phòng khách nhà họ Kim vang vọng tiếng khóc ai oán.
Nửa tiếng trôi qua rất nhanh.
Ô Hạc Đức nhìn thoáng qua đồng hồ, nói: “Đã đến giờ.”
Kim Minh Quý lập tức quỳ xuống dập đầu khóc lóc van Ô Hạc Đức: “Đại sư Ô, cầu xin ông đừng giết người nhà họ Kim chúng tôi…”
Ô Hạc Đức chẳng hề không để ý tới Kim Minh Quý, chỉ nói với con quái vật: “Bắt đầu ăn đi, bạn của tôi.”
Quái vật lập tức há cái miệng rộng, máu tươi trên răng nanh nhỏ giọt xuống sàn nhà.
Nó đi đến trước mặt một người phụ nữ, há cái miệng rộng ra.
Người phụ nữ đã sợ đến mức xụi lơ trên mặt đất, không có sức để né tránh.
“Thu Hương!” Khóe mắt Kim Minh Quý muốn nứt ra, đau đớn gào lên.
Người phụ nữ này chính là em gái ruột của ông ta!
Ranh nanh của con quái vật đâm xuyên qua cơ thể người phụ nữ, nhấc cả người bà ta lên.
“Răng rắc, răng rắc…”
Trước mặt đông đảo thành viên nhà họ Kim, cơ thể người phụ nữ bị cắn nhai từng miếng từng miếng, máu tươi văng ra.
Hai mắt Kim Minh Quý đỏ bừng, trán nổi đầy gân xanh.
Kim Hồng Ngọc năm nay mới sáu tuổi khóc ré lên, gọi: “Cô ơi…”
Nhìn thấy cảnh tượng người nhà họ Kim khóc lóc thảm thiết như vậy, Ô Hạc Đức không chỉ không cảm thấy chút bất an nào, mà trong lòng còn dâng lên một cảm giác sung sướng lạ thường.
Những người này càng thể hiện họ sợ hãi và đau đớn, Ô Hạc Đức càng có cảm giác thành tựu.
Lúc này, trong lòng ông ta cảm ơn tổ tông tộc Huyền Minh đã để lại một trận pháp mạnh như vậy.
Sau khi có được Sinh Linh Địa Để, cho dù ông ta không có mặt nạ, tu vi bị phế thì có sao?
Có được một con Sinh Linh Địa Để làm tùy tùng, ông ta không cần sợ bất kỳ ai!
Bây giờ ông ta rất mong mỏi được gặp Phương Vỹ Huyền, muốn nhìn thấy Sinh Linh Địa Để từ từ xé nát Phương Vỹ Huyền, không cho anh chết nhanh như vậy.
Ông ta muốn cho Phương Vỹ Huyền từ từ cảm nhận được cái chết của mình! Làm anh cảm nhận được nỗi đau đớn cùng cực!
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Rất nhanh, một phút lại qua đi, lại có thêm một thành viên nhà họ Kim bị quái vật nuốt.
Kim Minh Quý đã chết lặng, bây giờ ông ta chỉ hy vọng người của hiệp hội võ đạo có thể đến thật nhanh.
Cuối cùng, sau khi có liên tục năm sáu thành viên nhà họ Kim mất mạng, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân.
Bốn gã Võ Giả mặc áo bào màu trắng vọt vào trong phòng.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng máu tươi trong phòng khách nhà họ Kim, bốn gã võ giã đến từ hiệp hội võ đạo đã tái mặt.
Mà khi nhìn thấy Sinh Linh Địa Để, vẻ mặt bốn gã võ giả lại càng lộ vẽ sợ hãi!
“Thư ký Kha, cuối cùng ông cũng tới! Cuối cùng ông cũng tới!” Kim Minh Quý nhìn thấy bốn người này, trên mặt hiện ra sự vui mừng.
Kha Thời Phát nhìn quái vật trước mặt, sắc mặt hơi tái nhợt.
Vốn ông ta nghĩ rằng Kim Minh Quý chỉ gặp phải tên võ giả nào đó tập kích, không ngờ thế mà lại liên quan đến con quái vật này!
Ba võ giả phía sau Kha Thời Phát đều có tu vi Bán Bộ Tông Sư, lúc này nét mặt cũng đầy sợ hãi.
“Kim Minh Quý, lá gan ông đúng là to thật, thế mà còn dám gọi cứu viện?” Ô Hạc Đức nhìn về phía Kim Minh Quý, ánh mắt lạnh băng.
“Tên to gan lớn mật! Dám mang theo một con vật hung tàn như vậy tàn sát người bình thường, vi phạm pháp luật và làm trái quy định nặng! Tội danh của ông đủ để nhốt vào thiên lao, mãi mãi không được thả ra!” Lúc này, Kha Thời Phát lấy lại tinh thần, quát lớn.
Cho dù con quái vật này là cái gì, nếu bọn họ đã tới thì phải xử lý nó.
Hơn nữa ông ta còn có tổng cộng bốn gã Bán Bộ Tông Sư, mà trên người Ô Hạc Đức không có hơi thở của tu vi, họ chỉ cần đối phó con quái vật đó là được.
“Thiên lao? Cũng được, nếu các người chủ động nạp mạng, tôi cũng muốn thử thực lực của nó mạnh tới mức nào.” Trên mặt Ô Hạc Đức lộ ra nụ cười dữ tợn.
“Xông lên cùng tôi, đầu tiên bắt lấy con quái vật này!” Kha Thời Phát nói với ba gã Bán Bộ Tông Sư phía sau.
Ba người gật đầu, từng người lấy vũ khí ra vọt về phía con Sinh Linh Địa Để kia.
“Giết sạch bọn họ.” Ô Hạc Đức lạnh lùng ra lệnh.
Quái vật há to cái miệng phát ra tiếng hét chói tai, sát khí trên người nó phóng ra ầm ầm, uy thế vô cùng kinh người!
Bốn gã Bán Bộ Tông Sư bị uy thế này làm cho sợ hãi, dừng bước.
Lúc này, quái vật đột nhiên phi lên! Nhằm vào một người trong đó!
Chỉ trong một giây nó đã phóng đến trước mặt người đó, vươn móng vuốt sắc bén cào phần đầu tên Bán Bộ Tông Sư này!
“Bịch!”
Tên Bán Bộ Tông Sư này còn chưa kịp phản ứng thì phần đầu đã bị đập nát, chỉ còn cơ thể đứng ngây như tượng.
Còn ba người khác vừa thấy cảnh tượng này, sắc mặt đã tái mét!
Nhất là Kha Thời Phát, ông ta không ngờ rằng con quái vật này lại khủng khiếp như vậy!
Thậm chí lúc này ông ta còn cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng mà con quái vật vẫn chưa dừng lại, nó đảo mắt nhìn về phía ba gã Tông Sư còn lại.
Nó bước về trước một bước, vươn móng vuốt ra!
Tốc độ của nó thật sự quá nhanh, hai gã Bán Bộ Tông Sư khác cũng chưa kịp phản ứng đã bị móng vuốt con quái vật này vồ trúng.
Trong đó có một người đã bị chia năm xẻ bảy, một người khác vì né tránh kịp nên chỉ bị vồ một nửa người, nhưng lại mất đi tay phải, kêu la thảm thiết.
Căn bản là không thể nào chống lại nó!
Thực lực của con quái vật này đã vượt xa dự đoán của họ!
Kim Minh Quý ở bên cạnh thấy cảnh tượng này cũng tuyệt vọng.
Ban đầu ông ta cho rằng đã được cứu giúp, nhưng không ngờ rằng trước con quái vật này bốn gã Bán Bộ Tông Sư cũng chẳng đáng giá nhắc tới!
“Chạy mau, nhất định phải chạy mau!”
Lúc này, Kha Thời Phát đã không rảnh quản chuyện nhà họ Kim nữa rồi
Thậm chí ông ta còn cực kỳ hối hận vì đã đồng ý lời cầu xin giúp đỡ của Kim Minh Quý, bước vào nhà họ Kim!
“Chẳng phải vừa rồi phách lối lắm sao, nói muốn nhốt tôi vào thiên lao sao? Sao lại muốn bỏ trốn nhanh vậy?” Ô Hạc Đức cười lạnh, nói.
Con quái vật kia phóng một chân đạp bẹp tên Bán Bộ Tông Sư còn chưa chết, quay đầu nhìn chằm chằm Kha Thời Phát đang chạy trốn, đảo mắt vọt quá đó.
Chỉ trong chớp mắt nó đã chạy tới phía sau Kha Thời Phát, lập tức vươn một đốt ngón tay đâm xuyên qua Kha Thời Phát.
Rồi sau đó nó nhét thi thể Kha Thời Phát chết không nhắm mắt vào trong miệng.
“Tôi nhớ ngày đó Phương Vỹ Huyền nói con nhãi này rất có thiên phú võ đạo đúng không? Nói không chừng bạn tôi thích bộ xương nhỏ bé này lắm.” Lúc này, Ô Hạc Đức đứng dậy, nhìn về phía Kim Hồng Ngọc nói.
Trong lúc ông ta nói chuyện, con quái vật kia xoay người nhìn Kim Hồng Ngọc đang ngồi trên ghế không ngừng khóc thút thít.
“Xin ông, đừng giết con bé…” Kim Minh Quý mở to hai mắt, dập đầu thật mạnh với Ô Hạc Đức, sàn nhà đã bị ông ta đập đến mức rung lên.
“Tôi không kiên nhẫn, ông muốn trách thì trách Phương Vỹ Huyền tới quá chậm đi.” Ô Hạc Đức cười khẩy, nói.
Quái vật lết đến trước mặt Kim Hồng Ngọc, há cái miệng to đầy máu, dưới ánh đèn cái răng nanh sắc bén trông đặc biệt đáng sợ.
Kim Minh Quý khóc kêu lên, nhắm hai mắt lại.
Ông ta biết, giây tiếp theo con gái cưng của mình sẽ bị con quái vật này nuốt chửng!
“Ầm!”
Nhưng vào lúc này, một luồng sáng màu đỏ lóe lên.
Con quái vật đang muốn khép răng nanh lại nhưng bị luồng sáng đỏ này đánh trúng, đột nhiên ngã xuống!.