“Chuyện này là vấn đề của cô, cô phải tự nghĩ cách.
Nếu như lần sau, trước khi tôi bị đám sát thủ kia tập kích mà cô không đưa thông tin về thân phận và vị trí của họ cho tôi, thì cô sẽ phải chịu một xíu trừng phạt đấy." Phương Vỹ Huyền nhàn nhạt nói.
Cả cơ thể Liễu Tiên San run lên, liên tục nói đồng ý: "Không được! Chắc chắn tôi sẽ dốc hết toàn lực để điều tra..."
"Ừm.
Đúng rồi, tu vi của thầy cô đạt cảnh giới nào?"
Đột nhiên Phương Vỹ Huyền hỏi.
Liễu Tiên San hơi bất ngờ, nhưng cũng trả lời: "Thầy tôi đã đột phá đến cảnh giới võ tôn mười năm trước rồi..."
"Võ tôn..." Phương Vũ Huyền trầm ngâm một lát, lại hỏi: "Có phải tóc thầy cô bẩm sinh đã có màu xanh đúng không?"
Vẻ mặt của Liễu Tiên San thay đổi một chút, trả lời: "Vâng, đúng thế."
"...!Đúng là cô ấy.
Được rồi, cô nhớ làm tốt chuyện tôi đã giao cho." Phương Vỹ Huyền nói xong, giọng nói của anh cũng biến mất tăm.
Xung quanh lại trở về trạng thái yên tĩnh của nó.
Sắc mặt của Liễu Tiên San tái nhợt, cơ thể mềm mại của cô ta không ngừng run lên.
Tuy cô ta vẫn còn ngâm mình trong nước nóng tại bồn tắm lớn, nhưng toàn thân vẫn cảm thấy phát lạnh!
...!
Ở quân khu Giang Nam, tại trụ sở lớn của bộ đội.
Sau khi Hạ Vi Vãn trở về đến nhà thì lại rơi vào trạng thái ngây ngẩn, sắc mặt của cô ta vẫn khó ở như thế.
Vừa vào đại sảnh, cô ta đã có suy nghĩ nên về căn phòng trên lầu trước để tránh bị ông nội và chị gái nhìn thấy vẻ mặt không thích hợp của mình, rồi họ lại truy hỏi chuyện gì đã xảy ra với cô ta.
Trong lòng cô ta vẫn còn nhớ rõ lời cảnh cáo của Phương Vỹ Huyền, thảm trạng của hai tên sát thủ kia cũng vẫn còn rõ ràng ở trước mắt.
Cô ta biết, chắc chắn cô ta sẽ phải gặp ác mộng trong một thời gian rất dài!
Nhưng khi Hạ Vi Vãn vừa mới bước lên thang máy, trước mặt cô ta lại đụng tới Hạ Tư Không và Hạ Tuyết Nhan.
"Vi Vãn, sao hôm nay em về muộn như vậy?" Hạ Tuyết Nhan hỏi.
Hạ Vi Vãn cúi đầu, nói: "Em, em đi dạo phố với bạn học một lát..."
Dù sao chị em ruột mười mấy năm trời, Hạ Tuyết Nhan vừa liếc mắt đã nhìn ra Hạ Vi Vãn không thích hợp.
"Vi Vãn, sắc mặt của em không ổn lắm! Cuối cùng chuyện gì đã xảy ra vậy em?" Hạ Tuyết Nhan dựng thẳng mày kiếm lên, hỏi.
Hạ Vi Vãn ngửa đầu lên, trong lòng vẫn còn do dự không biết có nên nói chuyện vừa rồi cho họ biết không.
Nhưng khi cô ta vừa nghĩ tới lời cảnh cáo của Phương Vỹ Huyền, một cơn sợ hãi lại nổi lên.
"Em...!Chỉ là em có chút khó chịu, nghỉ ngơi một xíu là khỏe." Hạ Vi Vãn nhỏ giọng, muốn đi lên lầu.
Hạ Tư Không nhìn thấy dáng vẻ của Hạ Vi Vãn như hồn bay phách lạc như thế, ông ta cau mày gặng hỏi: "Vi Vãn, có phải Phương Vỹ Huyền xảy ra chuyện gì không?"
Hạ Vi Vãn đang muốn lên đầu, vừa nghe lời của ông ta nói cả người run lên, bước chân cũng dừng lại.
"Cậu ta đã xảy ra chuyện gì thế? Vi Vãn, chúng ta đều là người nhà của cháu, cháu nên nói ra đi, cháu không nói cho mọi người trong nhà nghe thì cháu còn có thể nói được với ai nữa?" Lần đầu tiên Hạ Tư Không thấy Hạ Vi Vãn như thế, vẻ mặt ông ta nghiêm túc dần, giọng nói cũng trầm xuống.
Hạ Vi Vãn cúi đầu, cắn môi, trong lòng vẫn còn do dự.
Nhưng cô ta khôi phục lại lý trí rất nhanh, cô ta phải nói chuyện này cho Hạ Tư Không biết.
Dù sao mục đích của cô ta theo dõi Phương Vỹ Huyền cũng vì muốn biết có phải chính Phương Vỹ Huyền đã phế bỏ Dương Thiếu Xương ở trường trung
học Giang Hải hay không.
Hạ Vi Vãn ngửa đầu lên, nói hết toàn bộ mọi chuyện vào xế chiều hôm nay cho hai người biết, đồng thời cô ta cũng nói luôn việc Phương Vỹ Huyền cảnh cáo mình thế nào.
Hạ Tư Không nghe xong mọi chuyện Hạ Vi Vãn kể lại, vẻ mặt ông cũng nghiêm nghị, vuốt râu mép ở cằm và hỏi: "Vi Vãn, con thật sự chắc chắn hơi thở trên người của hai tên sát thủ kia là hơi thở võ đạo tông sư sao?"
"Vâng...!Hơi thở trên người của hai kẻ đó không thua anh Hi Hưng..." Hạ Vi Vãn nhẹ giọng đáp.
Lúc này, sắc mặt Hạ Tuyết Nhan đã tức giận đến trắng bệch, hai tay nắm thành quyền, tức giận nói: "Vi Vãn, tên Phương Vỹ Huyền kia dám uy hiếp em à! Tên đó dám làm cho em sợ đến như vậy! Bây giờ chị sẽ đi tìm anh Hi Hưng rồi bắt tên khốn kiếp đó tới quân khu, chị thật sự muốn xem tên đó ghê gớm đến cỡ nào!"
Hạ Vi Vãn thấy Hạ Tuyết Nhan kích động như thế, sắc mặt của cô ta cũng thay đổi, đang muốn mở lời khuyên.
"Tuyết Nhan, cháu bình tĩnh đã." Lúc này Hạ Tư Không lại hạ giọng, khuyên trước.
Hạ Tuyết Nhan dừng bước, quay đầu nhìn Hạ Tư Không, tức giận nói: "Ông nội, tên Phương Vỹ Huyền được đà làm tới, tên đó dám dùng cái chết để uy hiếp Vi Vãn, chúng ta không trị tên đó một lần thì có ngày Vi Vãn cũng sẽ gặp chuyện..."
Hạ Tư Không lắc đầu, giải thích: "Cấp bậc cường giả như cậu ta cũng không thật sự muốn giết Vi Vãn đến mức đó, sở dĩ cậu ta nói như thế là chỉ muốn cảnh cáo người nhà họ Hạ chúng ta không nên trêu chọc vào cậu ta nữa thôi."
"Vậy thì tên đó càng đáng chết hơn! Ngay cả người nhà họ Hạ của chúng ta, tên đó cũng dám uy hiếp! Ông nội, làm sao chúng ta có thể nuốt trôi cục tức này! Ông cứ để con đi tìm anh Hi Hưng..." Hạ Tuyết Nhan tức giận nói.
Hạ Tư Không lắc đầu, tiếp tục giải thích: "Hi Hưng...!Không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền đâu."
Hai chị em nghe xong câu của ông nội, sắc mặt của họ cũng thay đổi.
Hoàng Hi Hưng là người tài giỏi và trẻ tuổi nhất ở quân khu Giang Nam, anh ta chưa tới ba mươi tuổi đã đạt quân hàm đến Trung tướng, còn tu vi đã bước vào cảnh giới tông sư, dù so sánh với cả Hoa Hạ thì anh ta vẫn thuộc vào hàng thiên tài.
Khi trước Hạ Tư Không vẫn rất xem trọng Hoàng Hi Hưng, thậm chí ông ta còn bồi dưỡng Hoàng Hi Hưng thành người nối nghiệp mình.
Nhưng hôm nay Hạ Tư Không lại nói rằng, Hoàng Hi Hưng không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền sao?
Rõ ràng Phương Vỹ Huyền chỉ là một tên học sinh trung học chưa hai mươi tuổi mà thôi, hơn nữa tu vi của anh cũng chỉ mới đạt tới võ giả Tiên Thiên đó!
"Ông nội, con sẽ không bao giờ tin Phương Vỹ Huyền có thể sánh được với anh Hi Hưng! Trên bảng xếp hạng của quân đội Hoa Hạ năm ngoái, anh Hi Hưng cũng đã xếp thứ hai mươi! Làm sao Phương Vỹ Huyền có thể mạnh hơn anh ấy được chứ?" Hạ Tuyết Nhan tức đến hai gò má đỏ lên, quát lớn.
Cô ấy rất sùng bái Hoàng Hi Hưng, thậm chí cô ấy còn cảm thấy Hoàng Hi Hưng là người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi hiện nay.
Nhưng ông nội nói thần tượng của cô ấy không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền là sao?
Cô ấy không thể tiếp nhận được thông tin này!
Hạ Tư Không không để ý đến Hạ Tuyết Nhan nữa, sắc mặt ông ta cũng nghiêm túc lại, nghĩ thầm: "Chắc chắn Phương Vỹ Huyền là một nhân tài… Nếu cậu ta làm việc cho mình thì quá tốt.”
“Nếu như cậu ta đại diện cho quân khu Giang Nam tham gia vào thi đấu năm nay...!Thậm chí chúng ta còn có hy vọng tranh được vị trí top ba đầu bảng!”
“Nhưng mà cường giả như cậu ta sẽ kiêu căng tự phụ, không giao du với quân đội của chúng ta...”
“Mình phải làm sao đây?"
Hạ Tư Không cau mày, suy nghĩ.
...!
Phương Vỹ Huyền ở trần đứng trước gương trong phòng tắm tại phòng riêng, anh đang xem nửa thân trên của mình.
Sau khi luyện thể lần thứ một trăm xong thì làn da của anh cũng càng trắng trẻo hơn, trắng đến mức làm cho phụ nữ ghen tỵ.1
Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng để Phương Vỹ Huyền chú ý tới, chuyện anh để ý nhất là xương cốt trong cơ thể anh đã hiện ra ánh sáng vàng.
Anh không biết ý nghĩa của chuyện này là sao.
Anh chỉ biết sau khi mình luyện thể lần thứ một trăm xong, cơ thể của anh đã mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được.
Bây giờ, người có thể gây tổn thương anh trên thế giới này chỉ có thể là chính bản thân anh thôi.
"Lẽ nào đây chính là cực hạn của cơ thể sao?" Phương Vỹ Huyền híp mắt nhìn bản thân trong gương.
Nói thật, bây giờ anh thật sự rất muốn đi tìm một đối thủ có thể đem đến cho anh một chút áp lực để anh có thể thử nghiệm cường độ của cơ thể này mạnh đến mức nào.
Nhưng thực sự không có cường giả như vậy, nếu có chỉ sợ đã đi ở ẩn.
"Haiz." Phương Vỹ Huyền thở dài, xoay người đi ra khỏi phòng tắm.
...!
Khu vực Giang Nam, ở một vùng núi hẻo lánh.
Có một người đàn ông trung niên đứng trên không trung, hai tay của gã chắp vào nhau, hai mắt cũng nhắm nghiền, trong miệng liên tục lẩm bẩm pháp quyết.
Một trận pháp được bày ra trước mặt gã, nếu như Phương Vỹ Huyền ở đây chắc chắn anh có thể nhận ra trận pháp này.
Trận pháp này chính là trận pháp được ghi trên tấm da dê trong túi chứa đồ của Ô Hạc Đức bị Phương Vỹ Huyền phát hiện lúc trước.
Mà người đàn ông trung niên đang đứng trước trận pháp kia chính là Ô Hạc Đức!
Trận pháp này được lưu truyền từ tổ tiên người tộc Huyền Minh đến nay, nó có tác dụng triệu hồi sinh linh đã chết đi từ rất lâu.
Bởi vì tác dụng của trận pháp này rất đáng sợ nên mấy trăm năm trước, nó đã sớm bị tộc trưởng tộc Huyền Minh liệt vào hàng cấm thuật! Không cho phép bất cứ kẻ nào trong tộc sử dụng đến trận pháp này!
Nhưng Ô Hạc Đức bị Phương Vỹ Huyền phế bỏ tu vi, nên sau khi gã bị lấy đi túi trữ vật cũng mất lý trí hoàn toàn.
Bây giờ, gã chỉ muốn báo thù!
Không cần quan tâm đến mấy quy định ràng buộc kia, gã chỉ muốn Phương Vỹ Huyền chết!
Lúc còn nhỏ, Ô Hạc Đức đã rất hứng thú với trận pháp triệu hồi sinh linh.
Trải qua mấy chục năm, gã vẫn đang len lén nghiên cứu cách bố trí của trận pháp này, mãi cho tới tận hai năm trước, rốt cuộc gã mới hoàn chỉnh được cách bố trí của trận pháp này!
Nhưng cũng do lệnh cấm trong tộc, nên gã không dám sử dụng trận pháp.
Nhưng bây giờ, gã đã không thèm quan tâm tới nữa!
Gã âm thầm liên tục niệm Pháp Quyết, gã niệm chừng nửa tiếng.
Lúc này, trận pháp đã được bài trí tốt ở trước mặt hiện lên màu đỏ rực.
"Tiếp theo nhỏ một ít máu tươi của mình xuống thì mình đã có thể ký khế ước máu với một sinh linh rồi!" Hai mắt Ô Hạc Đức phát sáng, gã lấy cây dao ngắn từ trong túi ra rồi khứa vào đầu ngón tay.
Sau đó gã đi lên phía trước đưa ngón tay lên trên vị trí trung tâm của trận pháp nhỏ một giọt máu.
Máu vừa nhỏ xuống trên trận pháp, trận pháp lập tức nổi lên một ánh sáng hồng rực chói mắt!
Sau đó, một luồng hơi thở khủng khiếp tỏa tứ hướng từ phía trung tâm của trận pháp!
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang dưới nền đất phát ra, mặt đất cũng bị rung động!
Ô Hạc Đức lùi về phía sau mười bước, mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào trận pháp.
"Ầm ầm!"
Lại một trận rung động nữa phát ra dưới nền đất!
"Đùng!"
Sau đó trong trung tâm trận pháp lại có một móng vuốt màu xanh duỗi ra nhô lên!
Một luồng hơi thở cực kỳ khủng bố bao quanh lấy khu vực lân cận.
Sắc mặt của Ô Hạc Đức tái nhợt đi, gã bị uy thế chèn ép trên mặt đất.
"Ầm!"
Lại một tiếng vang thật lớn nữa nổ ra, một móng vuốt nữa nhô ra từ trên mặt đất!
Sau đó có một bóng dáng chậm rãi bò từ dưới đáy lên, hiện ra gương mặt thật của mình.
Nhìn thấy con quái vật trước mắt này, sắc mặt của Ô Hạc Đức cũng trắng bệch, tim đập mạnh!.