Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 121: 121: Luyện Thể Lần Một Trăm





Phương Vỹ Huyền vẫn đứng ở trước mặt Tần Lăng Thường, ném lá bùa đang bị bốc cháy hầu như đã không còn ngăn cách xuống đất.

Hiện tại anh đã cắt đứt liên hệ giữa cổ trùng và người nuôi cổ, như thế này thì đối phương sẽ không thể khống chế cổ trùng được nữa, do đó cũng không thể nào uy hiếp được nhà họ Tần.

Nhưng sau khi cắt đứt liên hệ, không có nghĩa là Tần Lăng Thường sẽ được an toàn.

.

Truyện mới cập nhật
Sau khi cổ trùng mất liên hệ với chủ của mình thì sẽ mất khống chế, lúc nào cổ độc cũng có thể phát tán.

Vì vậy để bảo đảm cho sự an toàn của Tần Lăng Thường, vẫn nên mau chóng giết chết cổ trùng đi thì hơn.

Khi Phương Vỹ Huyền còn đang suy nghĩ, hai mắt Tần Lăng Thường nhắm chặt lại, lộ ra vẻ mặt đau khổ.

Xem ra sau khi cổ trùng mất liên hệ với chủ thì đã bắt đầu xao động bất an.

"Chỉ có thể dùng sức mạnh thôi." Trong lòng Phương Vỹ Huyền đã có quyết định.

Anh nhờ người làm của Tần Lăng Thường mang một bộ kim châm tới, bắt đầu châm cứu cho Tần Lăng Thường.

Mục đích của việc châm cứu lần này là tăng cường, mở rộng kinh mạch của Tần Lăng Thường.

Phương Vỹ Huyền đâm kim châm vào những chỗ mấu chốt của huyệt khí môn, mạnh mẽ phá tan sự tắc nghẽn của kinh mạch do cổ độc gây ra, sau đó đem chân khí truyền vào bên trong kinh mạch của Tần Lăng Thường.

Trước giờ Tần Lăng Thường chưa từng tu luyện, kinh mạch khá yếu ớt và nhỏ hẹp, Phương Vỹ Huyền chỉ có thể sử dụng chân khí một cách vô cùng tinh tế, chậm rãi mở rộng kinh mạch của Tần Lăng Thường đang đỏ cả mặt ra, tăng cường thêm nữa...!
Một giờ sau, Phương Vỹ Huyền mới ngừng truyền chân khí.

Lúc này đây, lỗ chân lông trên người Tần Lăng Thường đã thải ra rất nhiều chất bẩn.

Tương đương với việc Phương Vỹ Huyền giúp Tần Lăng Thường luyện thể một lần, hiện giờ kinh mạch của Tần Lăng Thường đã đủ khỏe mạnh để chịu đựng được chân khí mạnh hơn truyền vào.

Phương Vỹ Huyền đặt tay lên bụng của Tần Lăng Thường, trên bàn tay nổi lên một luồng chân khí màu hồng.

Một lát sau, Phương Vỹ Huyền đỡ Tần Lăng Thường dậy, chưởng một cái vào lưng cô ấy.


"Phụt!"
Tần Lăng Thường phun ra một ngụm máu tươi.

Vũng máu tươi bắn tung tóe xuống đất, để lộ ra một bộ dạng đen tuyền.

Ngay bên trong vũng máu có một con con sâu đen đang lúc nhúc.

Đây chính là cổ trùng.

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại, chỉ một ngón tay về hướng cổ trùng.

"Vụt!"
Một tia sáng màu hồng hiện lên, biến cổ trùng trở thành tro tàn.

Một lát sau, Tần Lăng Thường nằm trên giường chậm rãi mở mắt.

Sắc mặt của cô ấy vẫn trắng bệch như cũ, nhưng đôi môi đã chậm rãi hồi phục hồng hào lại như ban đầu.

Nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, ánh mắt của Tần Lăng Thường khẽ thay đổi, yếu ớt hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Cô trúng độc." Phương Vỹ Huyền nói.

Sau đó Tần Lăng Thường chậm rãi hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra trước đó.

"Ý cậu là, người kia bỏ cổ trùng vào cốc nước ấm?" Tần Lăng Thường hỏi.

"Không chắc chắn, có rất nhiều cách để hạ độc, có lẽ là trong lúc nói chuyện, cậu ta đã hạ độc cô." Phương Vỹ Huyền nói.

"Lúc nói chuyện với nhau...." Tần Lăng Thường muốn nhớ lại diện mạo của người phục vụ kia, thế nhưng lại không thể nhớ ra được bất cứ điều gì.

Rõ ràng là cô ấy đã nhìn thẳng vào khuôn mặt của người kia, tại sao lại không nhớ được thứ gì cả?
"Không cần nghĩ tới đâu, sau khi cô trúng độc, anh ta có mười ngàn cách để xóa đi trí nhớ của cô.

Hơn nữa, tôi cũng đã để lại ấn ký bên trong hồn phách của anh ta, bất cứ lúc nào cũng có thể tìm ra anh ta." Phương Vỹ Huyền nói.

"...!Vậy thì tôi phải lập tức báo cho ông nội biết, để ông cử người..." Tần Lăng Thường nói.


"Đừng nóng vội, muốn câu cá lớn phải thả dây câu dài.

Hiện tại chắc chắn người này đang rất sợ hãi, thể nào cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi Hoài Bắc mà trở về căn cứ của anh ta.

Đến lúc đó lại hành động thế là có thể bắt trọn được con cá lớn." Phương Vỹ Huyền nói.

Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền ở ngay trước mặt, ánh mắt lóe lên.

Trải qua khoảng thời gian tiếp xúc cùng với Phương Vỹ Huyền, cô ấy phát hiện ra cái nhìn trước kia của mình dành cho Phương Vỹ Huyền là hoàn toàn sai lầm.

Quả thực Phương Vỹ Huyền đáng để ông nội tin tưởng.

Thực lực và trí tuệ mà anh biểu hiện ra ngoài...!Mọi phương diện đều vượt xa khỏi sự tưởng tượng của Tần Lăng Thường.

Nhưng trông Phương Vỹ Huyền rõ ràng cũng chỉ là một học sinh trung học chưa đến hai mươi tuổi!
"Rốt cuộc cậu là ai?" Tần Lăng Thường nhìn Phương Vỹ Huyền, thầm nghĩ.

Sau khi im lặng một lúc, Tần Lăng Thường ngồi dậy, đột nhiên phát hiện trên người mình chỉ mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng tanh, trên áo còn có một lớp bụi bẩn.

"Để lấy cổ trùng trong cơ thể cô ra, tôi tiện tay luyện thể giúp cô.

Nếu cô muốn, có thể bắt đầu tu luyện, điểm xuất phát của cô cao hơn so với người khác." Phương Vỹ Huyền nói.

Tần Lăng Thường lắc đầu, nói: "Ông nội không cho tôi tu luyện."
Phương Vỹ Huyền sững sờ một lúc, sau đó nhớ tới một chuyện đã xảy ra năm đó.

Đó có lẽ là hối hận lớn nhất trong cuộc đời của Tần Hải Minh, là ký ức đau khổ nhất.

"Xem ra ông vẫn còn oán trách tôi à, Hải Minh." Phương Vỹ Huyền thở dài, thầm nghĩ.

Tần Lăng Thường trông thấy Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm mình lại đột nhiên thở dài, nghi ngờ hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì." Phương Vỹ Huyền nói.

"Vậy tại sao cậu lại thở dài?" Tần Lăng Thường nghi ngờ hỏi.


"Tôi đề nghị cô đi tắm, mùi trên người cô rất nồng...!Với lại, quần áo của cô cũng ướt cả rồi, không được lịch sự cho lắm." Phương Vỹ Huyền nói.

Tần Lăng Thường sửng sốt, cúi đầu nhìn xuống, phát hiện ra đúng như lời Phương Vỹ Huyền nói, bởi vì áo sơ mi trắng của cô ấy đã ướt đẫm mồ hôi, cho nên nội y cũng lộ ra ngoài...!
Hai má của Tần Lăng Thường lập tức trở nên ửng đỏ, vừa ngẩng đầu lại phát hiện ra Phương Vỹ Huyền đã xoay người rời đi.


Rời khỏi nhà của Tần Lăng Thường, Phương Vỹ Huyền cũng không trở lại khu chung cư Lệ Giang mà đến vườn rau.

Sau khi tưới nước qua loa cho vườn rau xong, anh đi tới bên dưới cây đại thụ ngay bên cạnh vườn rau, lấy ra một viên nội đan Thôn Thiên Kình cực lớn.

Viên nội đan Thôn Thiên Kình vẫn một màu vàng sáng rực, tỏa ra từng đợt linh khí tinh khiết.

Phương Vỹ Huyền thật sự không nghĩ rằng linh khí trên trái đất giờ lại mỏng manh đến như vậy, lại còn có đời sau của yêu thú cấp chín tồn tại.

Yêu thú dựa vào linh khí, tương đương với việc con người dựa vào ô xi.

Sau khi linh khí càng trở nên mỏng manh, phần lớn các yêu thú đều không thể thích ứng, rất nhiều rất nhiều con bị diệt sạch.

Yêu khí có cấp độ càng cao thì lại dựa vào linh khí càng nhiều.

Mà Thôn Thiên Kình là một yêu thú cấp chín còn có thể tồn tại đến bây giờ, thật sự rất hiếm.

"Chẳng lẽ Thôn Thiên Kình không cần sống dựa vào linh khí? Hay là nó có cách sinh tồn đặc biệt nào khác?" Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm vào nội đan trước mắt, trong lòng thầm nghĩ.

Một lát sau, Phương Vỹ Huyền thôi không nghĩ nhiều nữa, làm chuyện chính vẫn quan trọng hơn.

Một viên nội đan lớn như vậy, đương nhiên là không thể nuốt một lần xuống được.

Phương Vỹ Huyền chỉ có thể luyện hóa nó từ từ, hấp thụ vào bên trong đan điền.

Một luồng linh khí tinh khiết vô cùng trào vào bên trong đan điền của Phương Vỹ Huyền.

Tu vi của Phương Vỹ Huyền liên tục tăng lên.

Một tầng, hai tầng, ba tầng, bốn tầng, năm tầng...!
Mười tầng!
Một lần Phương Vỹ Huyền đột phá lên tầng 9870 Luyện Khí Kỳ!
Không chỉ đơn thuần là cảnh giới tăng lên.

Lúc Phương Vỹ Huyền đang hấp thụ viên nội đan Thôn Thiên Kình này, anh cảm giác như kinh mạch trong cơ thể trở nên khô nóng.


Dần dần, thậm chí Phương Vỹ Huyền còn cảm thấy cơ thể có hơi tê liệt.

"Sao lại thế này? Chẳng lẽ nuốt nội đan Thôn Thiên Kình thì không thể trực tiếp luyện hóa? Mình trúng độc?" Sắc mặt Phương Vỹ Huyền nghiêm túc, cúi đầu xuống nhìn đôi tay của mình.

Kinh mạch trong cơ thể anh vẫn đang ấm lên, anh còn cảm nhận được máu của mình như sắp bốc cháy!
Anh bắt đầu cảm thấy đau đớn!
"Cảm giác này… Chẳng lẽ…" Sắc mặt Phương Vỹ Huyền hơi thay đổi, ánh mắt tỏa sáng.

Đây là cảm giác của luyện thể!
Chẳng lẽ, anh lại phải luyện thể một lần?
Trong hai ngàn năm trước khi Phương Vỹ Huyền bước vào con đường tu luyện, Phương Vỹ Huyền đã trải qua tổng cộng chín mươi chín lần luyện thể.

Sau đó cơ thể của anh đạt tới giới hạn, không thể luyện thể được nữa.

Trong lúc Phương Vỹ Huyền tiến hành luyện thể lần thứ bốn mươi, thầy cũng đã từng cảnh cáo anh, không thể luyện thể một cách mù quáng như vậy được.

Bình thường các tu sĩ luyện thể nhiều nhất là một lần, mà cơ thể của tu sĩ có chút chuyên môn cũng luyện thể có năm sáu lần, nhiều nhất không quá mười lần.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lúc ấy đã luyện thể bốn mươi mấy lần, giống hệt như đang làm mấy chuyện điên rồ, không dừng được.

"Còn tiếp tục luyện thể vượt quá giới hạn như vậy, sớm muộn gì cơ thể của con cũng sẽ bị phá hủy." Thầy cảnh cáo Phương Vỹ Huyền.

Nhưng lúc đó Phương Vỹ Huyền cũng không dừng lại, bởi vì sau mỗi lần anh luyện thể, luôn có cảm giác cơ thể chưa đạt tới giới hạn.

Cứ như vậy, anh vẫn luôn đi trên con đường tu luyện cơ thể này, rốt cuộc luyện thể đến lần thứ chín mươi chín mới dừng lại.

Anh không thể luyện thể được nữa, cảm giác như cơ thể đã đạt tới giới hạn.

Nhưng hôm nay, sau khi nuốt viên nội đan Thôn Thiên Kình xuống, cơ thể của anh lại chủ động luyện thể thêm lần nữa.

Luyện thể lần thứ một trăm!
Mặc dù cơ thể truyền đến cơn đau tột cùng, nhưng trên mặt của Phương Vỹ Huyền vẫn mừng như điên!
Dựa vào một ít lý luận của năng lực tu thể, mỗi một lần luyện thể, có thể làm cho cơ thể mạnh gấp đôi so với trước đó.

Như vậy thì sau khi tiến hành luyện thể lần thứ một trăm, cơ thể của Phương Vỹ Huyền sẽ đạt tới mức độ nào?
Cho dù là Phương Vỹ Huyền, chính anh cũng không thể tưởng tượng được.

Cơ thể của anh vẫn đang nóng lên, lỗ chân lông trên người hoàn toàn mở ra, tỏa ra từng đợt khí trắng.

Một lát sau, cơ thể của Phương Vỹ Huyền phát ra một luồng ánh sáng vàng rực đến chói mắt!.