Lúc này Trần Diệc Khang ở cách đó không xa đã nhìn thấy Phương Vỹ Huyền ngồi vào bên trong xe nhưng lại chậm chạp không ra.
“Đạo nhân Bạch, chúng ta phải rời đi ngay bây giờ!” Trần Diệc Khang nói.
Sắc mặt của đạo nhân Bạch khẽ thay đổi, ông ta nói: “Cậu chủ, vậy bản dự thảo đấy…”
“Dự thảo cái rắm, Tần Lăng Thường gặp chuyện không may, làm sao bọn họ có thể quan tâm đến bản dự thảo rởm này nữa!” Trần Diệc Khang lo lắng nói.
“Vậy quyền sở hữu những nham thạch Thiên Đấu đó… cậu chủ, cậu không sợ rằng đại sư Đạo Thiên sẽ tìm đến cậu sao?” Đạo nhân Bạch trầm giọng nói.
“Có gì mà phải sợ? Trở lại Hoài Bắc, nơi đó chính là địa bàn của chúng ta! Đạo Thiên còn có thể làm khó dễ gì được tôi? Nếu ông ta thực sự có gan tới tìm tôi, tôi sẽ khiến ông ta phải trả giá đắt!” Trần Diệc Khang nghiêm nghị nói.
“Cậu chủ, tôi cho rằng làm như vậy không thỏa đáng lắm… Xét về thực lực của đại sư Đạo Thiên, chỉ sợ đã vượt xa cả sức tưởng tượng của chúng ta.” Đạo nhân Bạch khuyên nhủ.
Nhớ lại việc Phương Vỹ Huyền đánh một quyền đấm vào đỉnh đầu lấy nội đan của Thôn Thiên Kình, cả người đạo nhân Bạch vẫn còn cảm thấy sợ hãi.
Có được nội đan Thôn Thiên Kình chính là ngay cả sấm sét đánh xuống cũng không thể nào bị tổn thương!
Nhưng Phương Vỹ Huyền thực sự đã đập ra một lỗ trên đỉnh đầu của nội đan Thôn Thiên Kình chỉ bằng sức mạnh của chính mình!
Còn kinh khủng hơn nữa là, sau khi đánh chết được nội đan Thôn Thiên Kình, vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền vẫn luôn bình thản, dường như không tốn chút sức lực nào.
Điều này cho thấy có lẽ thực lực của Phương Vũ Huyền còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì anh đã thể hiện.
Sự tồn tại như vậy, tuyệt đối không thể nào đắc tội được!
“Chó má! Bất kể ông ta có mạnh đến đâu, một mình ông ta cũng không thể làm gì được? Dòng họ của tôi có tận hai mươi ba vị tông sư, chẳng lẽ không đánh bại nổi một mình ông ta? Đạo nhân Bạch, tôi cảm giác bây giờ ông càng ngày càng nhát gan.
Sau khi trở về, tôi sẽ nói với cha tôi về chuyện này, nói cho ông của tôi nữa, tất nhiên bọn họ sẽ ủng hộ quyết định của tôi.
Chẳng lẽ tôi phải giao những nham thạch Thiên Đấu đấy ra ư? Ông có biết những nham thạch Thiên Đấu đấy trị giá bao nhiêu tiền không? Một đống tiền đó đủ để tôi mời đến vô số sát thủ và đại sư để băm tên Đạo Thiên này ra đến thịt nát xương tan!” Trần Diệc Khang tàn nhẫn nói.1
Vừa nói, anh ta vừa bước nhanh đến xe của mình.
Đạo nhân Bạch thở dài, theo sau lên xe.
…
Phương Vỹ Huyền làm tài xế lái xe, trở về nhà của Tần Lăng Thường.
Hai mắt của Tần Lăng Thường nhắm nghiền, mặt không còn chút máu nào, màu môi đã biến thành màu thâm đen, xem ra tình huống không ổn.
Nhưng nhịp thở của cô ấy vẫn ổn định, tạm thời thì tính mạng vẫn chưa bị đe dọa.
Điều này cho thấy người hạ cổ không muốn trực tiếp lấy đi mạng sống của Tần Lăng Thường, mà muốn lợi dụng cổ độc để uy hiếp nhà họ Tần.
Nghĩ ngợi một hồi, Phương Vỹ Huyền lấy ra di động, gọi điện thoại cho Tần Hải Minh.
“Tiểu Tần, cháu gái của ông bị người ta hạ cổ.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Tôi đã biết, mới vừa rồi có người liên lạc với tôi.” Giọng nói của Tần Hải Minh vẫn rất bình tĩnh, giọng điệu không có chút hoảng loạn nào.
“Đối phương đưa ra điều kiện gì?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Là điều kiện không thể chấp nhận được.” Tần Hải Minh trầm giọng nói.
Phương Vỹ Huyền thở dài nói: “Nói cách khác, lại muốn ném chuyện này cho tôi sao?”
“Làm phiền cậu rồi.” Tần Hải Minh ho khan một tiếng, nói.
“Lâu lắm rồi tôi chưa giải cổ độc, không chắc có thể cứu được cháu gái của ông.” Phương Vỹ Huyền nói.
“Chỉ cần cậu muốn cứu, chắc chắn cậu có thể cứu được.” Tần Hải Minh dừng một lúc, rồi nói: “Đối phương cho tôi ba ngày để suy nghĩ, nếu quá thời gian, cổ độc sẽ bùng phát.”
“Được rồi, để tôi thử xem.
Nếu thất bại, coi như ông mất đi một đứa cháu gái tốt.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tần Hải Minh cười hai tiếng, hỏi: “Cậu thấy Lăng Thường như thế nào?”
Phương Vỹ Huyền nhìn thoáng qua Tần Lăng Thường đang hôn mê nói: “Tính tình ổn, cũng không ngốc, tôi không có ý kiến xấu gì với cô ấy.”
“Đánh giá cao như vậy sao? Tôi nhớ lúc trước cậu đánh giá đứa con trai út của tôi không hề lưu tình chút nào.” Tần Hải Minh cười nói.
“Đối với đứa con út của ông, hiện tại tôi vẫn giữ y quan điểm cũ… Đúng rồi, Tần Lăng Thường là con gái của đứa con út ông à?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đúng vậy, xem ra trí nhớ của cậu không tốt lắm, có phải cậu thật sự đã già rồi không?” Tần Hải Minh trêu chọc nói.
“Thật ra tôi hy vọng có thể già đi, ít nhất là không phải mang khuôn mặt tuổi mười tám tuổi này mãi mãi.
Thật đáng xấu hổ.” Phương Vỹ Huyền nói.
Tần Hải Minh cười ha hả.
….
Nhà Tần Lăng Thường ở khu biệt thự Thiên Hà, cách thành phố Giang Hải rất xa.
Sau khi về đến nhà, Phương Vỹ Huyền bèn đặt cô ấy trên một chiếc giường.
Phương pháp giải cổ có đến mấy loại trong ký ức của anh.
Trong đó cách đơn giản thô bạo nhất chính là phá vỡ những nơi kinh mạch bị tắc nghẽn do cổ độc gây nên, sau đó dùng chân khí giết chết cổ trùng ở trong cơ thể.
Nhưng phương thức này, người có thể chất bình thường không thể chịu được, đặc biệt là Tần Lăng Thường là người phàm chưa từng tu luyện.
Hơn nữa, lúc giải cổ rất có thể sẽ bị người hạ cổ phát hiện, từ đó mà làm cổ độc phát tác trước thời hạn.
Những phương thức còn lại cũng tương tự như vậy, phương thức chủ yếu là giết chết cổ độc trong cơ thể rồi mới giải trừ cổ độc.
Những phương thức này đều không thích hợp đối với Tần Lăng Thường, nguy hiểm rất lớn.
Phương Vỹ Huyền nghĩ trước tính sau, cuối cùng vẫn không nghĩ được phương thức vẹn toàn.
Dù gì Tần Lăng Thường cũng là cháu gái của Tần Hải Minh, Phương Vỹ Huyền vẫn nên cẩn thận một chút, không thể làm người ta chết thật.
Chân mày Phương Vỹ Huyền chau lại, đột nhiên nhớ ra hôm nay ở trên đảo nhỏ, cảnh sử dụng phù đệ đưa Thiên Lôi đến của đạo nhân Bạch.
phù đệ.
Đôi mắt Phưng Vỹ Huyền sáng lên.
Giữa cổ trùng và người hạ cổ dựa vào liên hệ gì?
Nhất định là có liên quan đến sức mạnh linh hồn!
Chỉ cần cắt đứt mối liên hệ của hai bên, vậy thì đối phương không thể điều khiển cổ trùng được nữa.
Nhu vậy thì cần một tấm phù ngăn cách.
Đối với nghiên cứu thuật phù pháp, Phương Vỹ Huyền được xem là tinh thông.
Các loại phù đệ, anh có thể tạo ra rất nhẹ nhàng.
Phương Vỹ Huyền để cho người hầu của Tần Lăng Thường mua một ít nguyên liệu chế tạo phù đệ về, sau đó bắt đầu ra tay chế tạo.
Mười phút sau, Phương Vỹ Huyền đã chế tạo ra một tấm phù ngăn cách và một tấm phù truy hồn.
Tác dụng của phù ngăn cách là cắt đứt mối quan hệ giữa hai bên, còn tác dụng của phù truy hồn lại là lần theo tung tích cổ trùng để tìm ra vị trí của người hạ cổ.
Đối với Phương Vỹ Huyền, độ khó chế tạo hai loại phù đệ này không hề lớn, nhưng hiện ở thế giới này người có thể chế tạo hai loại phù này ít ỏi không được mấy người.
“Để tôi xem thử anh đang ở đâu.” Phương Vỹ Huyền đứng bên cạnh Tần Lăng Thường, trong tay cầm một tấm phù đệ.
Anh niệm quyết, phù đệ trong tay phát ra một ánh sáng màu trắng.
Sau đó, anh đưa tay ra, phù đệ bay đến chỗ Tần Lăng Thường, ngừng lại trên trán Tần Lăng Thường.
Sau khi đến gần Tần Lăng Thường, tấm phù đệ này phát ra ánh sáng chói mắt hơn, sau đó đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa.
Lúc này, Phương Vỹ Huyền nhắm mắt lại, thần trí bay ra ngoài đi theo phù đệ.
……
Lúc này, trong một căn phòng thiếu ánh sáng của một tòa nhà dân cư nào đó ở trung tâm Hoài Bắc.
Một người đàn ông đang ngồi thiền trên mặt đất, đôi mắt nhắm chặt.
Trước mặt anh ta bày ra hai cái bình màu đen và một cây gậy gỗ nhỏ.
Sắc mặt người đàn ông bình tĩnh, dường như đang cảm nhận gì đó.
Nhưng một giây sau, sắc mặt anh ta thay đổi hoàn toàn, hưng dữ mở mắt.
Anh ta vốn dĩ đang cảm nhận cổ trùng trong cơ thể của Tần Lăng Thường, nhưng đột nhiên anh ta lại cảm nhận được một sức mạnh linh hồn khác tập kích ngược lại!
Anh ta muốn lập tức cắt đứt quan hệ với cổ trùng, từ đó ngăn chặn sức mạnh linh hồn kỳ lạ này.
Nhưng tốc độ của sức mạnh linh hồn này thật sự quá nhanh, dường như trong chớp mắt, đã từ bên phía cổ trùng chui đến bên anh ta rồi.
“Chính là anh à, vậy mà có thể hạ cổ dưới mắt của tôi, không tệ.”
Bên tai người đàn ông vang lên một giọng nói điềm nhiên nhưng lại mang theo ý lạnh.
Người đàn ông lập tức đứng lên, sắc mặt khó coi nói: “Anh là ai? Tại sao anh…”
“Không cần hỏi, tôi sẽ đến tìm anh rất nhanh thôi, đến lúc đó anh sẽ biết tôi là ai.”
Sau khi nói xong câu này, giọng nói biến mất không thấy đâu nữa.
Trên trán người đàn ông đổ đầy mồ hôi lạnh, nhìn xung quanh
Anh ta nghi ngờ đối phương đã tìm đến cửa rồi.
Đối với bất kỳ người tu luyện cổ thuật nào, che giấu thân phận và vị trí đều xếp đầu tiên.
Một khi lộ ra sẽ dẫn đến nguy hiểm.
Người đàn ông nhìn xung quanh lại không phát hiện ra được gì.
“Không được, thời gian ba ngày là quá dài đối với nhà họ Tần, họ có cách tìm thấy mình! Mình phải cho họ một lời cảnh cáo rồi!” Sắc mặt người đàn ông thay đổi, ánh mắt tàn nhẫn.
An ta ngồi thiền lần nữa cầm cây gậy gỗ nhỏ lên, đánh vào hai chiếc bình.
“Dong dong dong…”
Trong phòng vang lại âm thanh gõ vào bình.
Người đàn ông càng gõ, biểu hiện trên mặt càng ngạc nhiên, mồ hôi trên trán đổ càng ngày càng dày đặc.
Anh ta… không cảm nhận được sự tồn tại của cổ trùng!
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Đôi mắt người đàn ông nhắm chặt, ép bản thân mình bình tĩnh lại, tiếp tục gõ vào bình.
Mười mấy giây trôi qua, người đàn ông mở mắt lần nữa, trong ánh mắt hiện lên sự sợ hãi!
Quan hệ giữa anh ta và cố trùng bị cắt đứt hoàn toàn rồi!
Đối phương là ai? Làm sao anh làm được vậy?
Người đàn ông tu luyện cổ thuật nhiều năm chưa từng gặp phải tình huống như vậy! Càng chưa từng thấy thủ đoạn như thế!.