Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 114: 114: Có Chơi Có Chịu





Phương Vỹ Huyền nhìn Trần Diệc Khang một cái, lúc này trên mặt Trần Diệc Khang mang nụ cười thản nhiên, trông có vẻ rất tự tin.

"Tôi không thể đảm bảo, cái mà đánh bạc cần là vận may, tôi chỉ có thể cố gắng hết sức để cô thắng." Phương Vỹ Huyền nói.

Nghe Phương Vỹ Huyền nói như vậy, trong lòng Tần Lăng Thường không chắc chắn, nhất thời có chút do dự.

"Cô Tần, chỉ chơi một chút thôi mà, không cần nghiêm túc như vậy.

Nếu như thực sự sợ thua, vậy thì không chơi nữa.

Đánh bạc ấy à, chủ yếu là vì vui vẻ, nếu không vui thì chi bằng không cược nữa." Trần Diệc Khang mỉm cười nói.

Nhìn thấy dáng vẻ như đã liệu trước mọi việc của anh ta, lòng háo thắng của Tần Lăng Thường đã bị kích thích.

"Được, bắt đầu đi." Tần Lăng Thường nhìn Trần Diệc Khang, nói.

"Cô chắc chắn?" Lông mày Trần Diệc Khang nhíu lại, mắt mang ý cười.

"Ừm." Tần Lăng Thường gật đầu.

"Được, ở đây có nhiều người làm chứng như vậy, ai thua ai thắng, đều nhất định phải thực hiện lời hứa." Ý cười trong mắt Trần Diệc Khang ngày càng rõ ràng.

Anh ta từng học nghề với một bậc thầy đánh bạc, hiểu biết rất nhiều kỹ thuật trong sòng bạc.

Nhất là đổ xúc xắc, anh ta muốn lắc ra bao nhiêu điểm thì sẽ lắc được bấy nhiêu điểm.

Nếu như Tần Lăng Thường đoán trúng, một bán bộ tông sư như anh ta chỉ cần sử dụng một chút xíu kình lực ngầm là có thể lật mặt xúc xắc, từ đó thay đổi lớn nhỏ.

Đương nhiên, cách làm này của anh ta nhất định sẽ bị người có tu vi cao hơn anh ta nhìn ra.

Chỉ có điều, trên chiếc du thuyền này hầu hết đều là người của anh ta, anh ta vốn không hề sợ có người vạch trần anh ta.

Còn bên phía Tần Lăng Thường, bản thân Tần Lăng Thường không tu võ, mà người đi theo cô ấy chỉ là một võ giả Tiên Thiên bậc bảy, vốn không thể nào phát hiện được trong không khí có chân khí dịch chuyển.

Vậy nên, ván đánh cược này, Trần Diệc Khang tất thắng.

Một tay của Trần Diệc Khang cầm cốc lắc xúc xắc lên, bắt đầu lắc.


"Lách cách lách cách..."
Xúc xắc ở trong cốc lúc lắc va chạm.

Sau đó là "Cốp" một tiếng, Trần Diệc Khang đặt cốc lên mặt bàn đánh bạc.

"Cô Tần, là lớn hay là nhỏ?" Trần Diệc Khang mỉm cười, hỏi.

Trong cốc có tổng cộng ba viên xúc xắc, tổng điểm của ba viên xúc xắc từ một đến mười là nhỏ, mười một đến mười tám là lớn.

Tần Lăng Thường quay đầu lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, Phương Vỹ Huyền dùng khẩu hình nói một chữ Lớn.

"Lớn!" Tần Lăng Thường kiên quyết nói.

Ánh mắt của Trần Diệc Khang hơi lấp lóe, bởi vì anh ta biết Tần Lăng Thường đoán đúng.

Nhưng đoán đúng cũng vô ích.

Bây giờ anh ta có thể dùng kình lực ngầm, trở mặt xúc xắc trong cốc một cách thần không biết quỷ không hay.

Trong lúc nghĩ như vậy, anh ta đã bắt đầu làm.

Anh ta duỗi một ngón trỏ ra, trên bàn bị gõ nhẹ nhàng, đồng thời nói với Tần Lăng Thường: "Cô Tần, cô chắc chắn đoán lớn?"
"Chắc chắn." Tần Lăng Thường gật đầu nói.

Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền chú ý tới động tác nhỏ của Trần Diệc Khang.

Muốn dùng kình lực ngầm từ ngón tay để gõ mặt bàn, từ đó thay đổi số điểm lớn nhỏ của xúc xắc trong cốc?
Chơi một ván đoán lớn nhỏ còn phải sử dụng lực ngầm để gian lận, thằng nhóc này quá không có tiền đồ rồi đó?
Trong mắt Phương Vỹ Huyền hiện lên vẻ khinh thường, cùng lúc đó, anh cũng duỗi một ngón tay ra, chạm đến bên mép bàn đánh bạc.

Kình lực ngầm mà Trần Diệc Khang truyền vào bàn đều bị Phương Vỹ Huyền làm tan biến hết.

Nhưng Trần Diệc Khang cũng không phát hiện được điểm này, anh ta cho rằng mình đã trở mặt xúc xắc thành công.

"Cô Tần, hy vọng cô đừng nuốt lời nha." Trên mặt Trần Diệc Khang nở nụ cười tự tin, cầm nắp cốc lắc xúc xắc lên.

Bốn, ba, năm! Cộng lại là mười hai.


Lớn!
Vốn dĩ những người xung quanh đã chuẩn bị reo hò, lúc nhìn thấy kết quả này thì trợn tròn mắt.

Nụ cười của Trần Diệc Khang cứng đờ ở trên mặt.

Anh ta biết, đây chính là điểm số mà lúc đầu anh ta lắc ra được.

Thế này là thế nào? Tại sao vẫn mở ra mười hai?
Rõ ràng anh ta đã dùng kình lực ngầm trở mặt xúc xắc ở trong cốc!
Rốt cuộc đã xảy ra sai sót ở chỗ nào?
Ông lão sau lưng Trần Diệc Khang khẽ nhíu mày, trong mắt lóe lên vẻ ghi ngờ.

Ông ta nhìn về phía Tần Lăng Thường, lại nhìn Phương Vỹ Huyền một cái, nhưng không nhìn ra điều gì.

Hai người này một người là người thường, một người khác chỉ có tu vi Tiên Thiên bậc bảy, hai người này không thể nào động tay động chân ở ngay dưới mí mắt ông ta.

Đối phương không động tay động chân, lý do duy nhất chính là lúc Trần Diệc Khang sử dụng kình lực ngầm đã xảy ra sai sót.

"Anh Trần, tôi thắng rồi." Khóe miệng Tần Lăng Thường hơi nhếch lên, nói.

Sắc mặt Trần Diệc Khang chỉ cứng ngắc một lát, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, cười nói: "Không hổ là cô Tần, đúng là phượng giữa loài người, vận may trên người đã hoàn toàn đè ép tôi."
"Có chơi có chịu?" Tần Lăng Thường hơi híp mắt lại, nhìn Trần Diệc Khang.

"Đương nhiên, cô Tần cứ việc nói yêu cầu, tôi tuyệt đối sẽ không nuốt lời." Trên mặt Trần Diệc Khang khôi phục lại vẻ bình tĩnh, nói.

Tần Lăng Thường lại quay đầu nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, hỏi: "Cậu muốn đưa ra yêu cầu gì?"
Phương Vỹ Huyền hơi nhíu mày nói: "Tại sao lại để tôi đưa ra yêu cầu?"
"Ván này xem như cậu giúp tôi thắng, đương nhiên thành quả thuộc về cậu." Tần Lăng Thường nói.

"Được thôi, vậy thì hãy để Trần Diệc Khang nhảy cóc một trăm cái đi." Phương Vỹ Huyền cười nói.

Trần Diệc Khang ngồi ở phía đối diện bàn đánh cược, nhìn thấy Tần Lăng Thường có chuyện gì cũng quay đầu hỏi ý Phương Vỹ Huyền, trong lòng không khỏi có chút nghen tỵ và nghi ngờ.

Đạo Thiên này có tu vi thấp như vậy, lại có thể trở thành người đi theo bên cạnh Tần Lăng Thường.

Hơn nữa, dường như Tần Lăng Thường còn rất tin tưởng anh, thậm chí còn hơi thân thiết với anh, đây là chuyện thế nào?

Nghe thấy yêu cầu của Phương Vỹ Huyền, Tần Lăng Thường không nhịn được mà bật cười, quay đầu nói với Trần Diệc Khang: "Anh Trần, anh đã nói là yêu cầu gì cũng được đúng không?"
"Đương nhiên, có nhiều người ở đây như vây, tôi cũng không đến mức đổi ý chứ." Trần Diệc Khang mỉm cười khoanh tay nói.

"Vậy thì tốt, anh nhảy cóc một trăm cái đi." Tần Lăng Thường nói.

"...!Nhảy cóc?" Trần Diệc Khang sửng sốt một lát, hỏi.

"Đúng vậy, đúng là nhảy cóc, chắc không có vấn đề gì chứ." Trong mắt Tần Lăng Thường chứa ý cười, nói.

"...!Đương nhiên là không thành vấn đề." Sắc mặt Trần Diệc Khang hơi cứng ngắc, nhưng vẫn đồng ý.

Sau đó, dưới cái nhìn kỳ lạ của mọi người, Trần Diệc Khang bắt đầu nhảy cóc.

Là một bán bộ tông sư, đương nhiên nhảy cóc một trăm cái không phải chuyện lớn gì, thậm chí còn có thể nói là rất dễ dàng.

Chỉ là, khung cảnh vô cùng buồn cười.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Trần, vậy mà lại nhảy cóc ở trong sòng bạc trên du thuyền!
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài, chắc chắn Trần Diệc Khang sẽ bị chê cười.

Có điều, Trần Diệc Khang cũng không còn cách nào khác, đánh cược là do anh ta đề xuất, nội dung cũng là anh ta đưa ra, thật sự là anh ta không thể nuốt lời.

Trần Diệc Khang nhanh chóng nhảy xong một trăm cái nhảy cóc.

"Còn một giờ nữa mới có thể đến hòn đảo nhỏ kia, tiếp theo đây chúng ta chơi mấy ván bài thực sự nhé." Trần Diệc Khang nhìn đồng hồ một cái, nói.

Tần Lăng Thường hơi nhíu mày nói: "Tôi không biết chơi bài cho lắm."
"Cô biết chơi loại nào, chúng ta sẽ chơi loại đó, không sao, thử một lần xem." Trần Diệc Khang khuyên nhủ.

Sau khi gặp phải sự thất bại lúc nãy, bây giờ anh ta tiếp tục tìm lại thể diện.

Anh ta tin rằng vừa rồi lúc đổ xúc xắc là do chính anh ta có sai lầm, nếu không không có cách nào giải thích được.

Dù như thế nào, hôm nay anh ta cũng phải thắng Tần Lăng Thường một ván một ngàn hoặc mấy triệu, như vậy mới có thể thắng lại thể diện.

"Vậy thì chơi trò đơn giản nhất, rút bài so lớn nhỏ đi." Tần Lăng Thường đáp.

Trần Diệc Khang hơi sững sờ, anh ta vốn định chơi một số ván bài hơi cao cấp một chút, nhưng xem ra là không có cơ hội rồi.

Có điều, so lớn nhỏ, đối với Trần Diệc Khang mà nói cũng rất dễ thắng, bởi vì anh ta từng luyện phương pháp nhớ bài có liên quan.

"Được, vậy thì chơi ván một triệu nhé? Thế nào? Không có tiền đặt cược thì chơi không vui đâu." Trần Diệc Khang nói.


"Không thành vấn đề." Tần Lăng Thường gật đầu.

Bây giờ cô ấy tin tưởng Phương Vỹ Huyền vô điều kiện, thắng được thì thắng, không thắng được thì chấp nhận.

Dù sao đối với cô ấy mà nói, một triệu cũng không tính là gì.

Thế là sau đó, Trần Diệc Khang gọi một người chia bài tới, để anh ta xào bài.

Lúc người chia bài xào bài, Trần Diệc Khang nhìn chằm chằm vào bàn tay xào bài của người đó.

Mà Phương Vỹ Huyền cũng đang nhìn người xào bài.

Sau đó, người chia bài xếp bài đã xào xong lên trên bàn, để Trần Diệc Khang và Tần Lăng Thường rút.

"Cô Tần, ưu tiên phụ nữ, mời." Trần Diệc Khang nói.

"Lá thứ mười ba từ bên tay trái." Phương Vỹ Huyền nhỏ giọng nói vào bên tai Tần Lăng Thường.

Tần Lăng Thường khẽ gật đầu, nghe theo lời Phương Vỹ Huyền nói, rút bài vào trong tay.

Nhìn thấy lá bài mà Tần Lăng Thường rút đi, sắc mặt Trần Diệc Khang thay đổi lớn!
Anh ta biết, lá bài mà Tần Lăng Thường rút chính là quân K bích lớn nhất!
Bây giờ anh ta rút quân gì cũng vô dụng, đều không thể lớn hơn lá bài trong tay Tần Lăng Thường!
Anh ta thua rồi!
Nhưng cũng đành chịu, anh ta vẫn phải rút một lá bài.

Sau khi lật bài, xung quanh vang lên một trận trầm trồ.

Trong tay Tần Lăng Thường quả nhiên là lá bài K bích lớn nhất, còn Trần Diệc Khang là Q bích.

Trần Diệc Khang thua một triệu.

Ván thứ hai.

"Lần này vẫn để tôi rút trước à?" Tần Lăng Thường hỏi.

"Đương nhiên, ưu tiên phụ nữ mà." Trần Diệc Khang không tin tà ma, anh ta không tin số của Tần Lăng Thường thật sự đỏ đến như vậy!
"Lá thứ sáu từ phải sang." Phương Vỹ Huyền nhắc nhở Tần Lăng Thường lần nữa.

Tần Lăng Thường làm theo.

Sắc mặt của Trần Diệc Khang đột ngột thay đổi!
K bích lại bị Tần Lăng Thường rút đi!.