Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 108: 108: Oan Hồn Của Tu Sĩ Nguyên Anh Kỳ!





Thành công rồi!
Đạo sĩ mừng thầm.

Sức mạnh hồn phách của oan hồn ngàn năm này vô cùng mạnh mẽ, chỉ cần nó chui vào trong cơ thể Phương Vỹ Huyền thì có thể xé toạc hồn phách của anh, sau đó chiếm đoạt thân xác của Phương Vỹ Huyền.

Tiếp đó đạo sĩ lại dùng bí pháp của tộc Huyền Minh hút oan hồn nọ vào mặt nạ! Cứ như vậy, Phương Vỹ Huyền bị trừ khử nhẹ nhàng, còn gã thì hút oan hồn kia vào mặt nạ thành công, một mũi tên trúng hai con nhạn!
Tuy nhiên sau khi oan hồn chui vào trong cơ thể Phương Vỹ Huyền, anh lại không hề đau đớn cực độ giống như dự đoán của đạo sĩ.

Thậm chí biểu cảm của anh cũng không hề thay đổi mà vẫn đứng nguyên tại chỗ.

"Chỉ là một oan hồn mà cũng muốn chiếm đoạt thể xác của tôi sao?" Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh như băng, ánh sáng đỏ dâng trào trong hai mắt.

Anh giơ hai ngón tay phải ra chạm vào trán mình.

Ánh sáng trắng trên đầu ngón tay lóe lên, trong cơ thể Phương Vỹ Huyền lập tức truyền ra những tiếng kêu gào đau đớn, thảm thiết.

Những tiếng kêu đau đớn này không chỉ là một giọng nói riêng lẻ mà là cả một tổ hợp giọng, giống như có cả trăm đứa trẻ sơ sinh và phụ nữ đang cùng gào khóc vậy! Âm thanh chói tai, đánh mạnh vào nội tâm, khiến người ta run sợ!
Lệ Trúc Hiên đứng bên cạnh Phương Vỹ Hiền bị tiếng kêu thảm thiết dọa sợ đến mức hai chân như nhũn cả ra, ngã ngồi trên đất.

"Nếu đã vào rồi thì đừng mơ có thể dễ dàng thoát ra." Phương Vỹ Hiền lạnh lùng nói, ánh sáng trắng trên tay chói mắt dị thường.

Cùng lúc ấy nhưng tiếng kêu đau đớn phát ra trong cơ thể anh càng thêm thảm thiết.

Khung cảnh này không chỉ quỷ dị mà còn người ta sởn cả tóc gáy.

Lúc này, sắc mặt của người nhà họ Kim đứng hai bên đại sảnh cũng tái nhợt, sợ hãi dâng đầy trong hai mắt.

Nhà họ Kim bọn họ...!thực sự có quỷ!
Cùng tiếng thét gào kinh dị, một luồng khói đen chầm chậm bốc lên trên đỉnh đầu Phương Vỹ Huyền.

Khói đen như thể đang cố liều mạng giãy giụa muốn trốn thoát khỏi cơ thể Phương Vỹ Huyền.


Thấy cảnh này, đạo sĩ giật mình hốt hoảng.

Vậy mà Phương Vỹ Huyền trước mặt lại có thể chống lại sự gặm nhấm của oan hồn ngàn năm, thậm chí còn bức ép ngược lại, khiến nó thoát ra khỏi cơ thể sao?
Đây là tài năng gì thế này?
Tuy nhiên đạo sĩ cũng chỉ sửng sốt trong chốc lát rồi rất nhanh đã lấy lại tinh thần.

Nếu oan hồn ngàn năm này không thể trực tiếp xé nát hồn phách của Phương Vỹ Kỳ thì cứ hút sức mạnh của nó vào trong mặt nạ trước đã!
Nghĩ vậy đạo sĩ lập tức nắm chặt cây kiếm gỗ đào vung lên giữa không trung, miệng niệm quyết.

"Sức mạnh Huyền Minh, hồn phách nhanh đến!"
Đạo sĩ quát khẽ một câu, kiếm gỗ đào đã chỉ vào vị trí của Phương Vỹ Huyền.

Trong không gian xuất hiện một sức hút mạnh mẽ, hút mạnh oan hồn ngàn năm trong cơ thể Phương Vỹ Huyền ra ngoài!
Một luồng khói đen bay giữa không trung rồi nhanh chóng nhập vào trong mặt nạ của đạo sĩ!
Tiếng kêu đau đớn không còn nữa!
Phòng khách đột nhiên yên ắng trở lại, chỉ còn nghe được tiếng khóc của mấy người bị dọa sợ.

Phương Vỹ Huyền nhìn đạo sĩ trước mặt với ánh nhìn nghiêm nghị.

Lúc này, cặp mắt màu lam âm u trên chiếc mặt nạ quỷ ban đầu đã trào dâng ánh sáng đen!
Một luồng khí với sức mạnh to lớn toát ra từ cơ thể đạo sĩ!
"Ầm!"
Bàn ghế bên cạnh đã bị luồng khí đó đánh bay ra ngoài, người nhà họ Kim đứng hai bên đại sảnh đều ngã văng ra đất.

"Đại sư Ô..." Gia chủ nhà họ Kim, Kim Minh Quý nhìn đạo sĩ đã bị luồng khí đen quấn quanh cơ thể đang đứng giữa đại sảnh với gương mặt sợ hãi.

Ông ta không tiếc bỏ ra số tiền lớn mời đại sư Ô đến đây để đại sư Ô dọn dẹp hồn ma ở nhà họ Kim.

Nhưng bây giờ, đại sư Ô lại bị âm khí bám ngược vào người, trông còn giống hồn ma hơn!
Nhất là chiếc mặt nạ quỷ trên mặt đại sư Ô trông thật đáng sợ!
"Nào ngờ Ô Hạc Đức tôi còn có thể gặp được một oan hồn mạnh mẽ như vậy ở cái nơi nhỏ bé này! Đúng là trời cũng giúp tôi rồi! Ha ha ha..." Đạo sĩ ngửa mặt lên trời cười to, lúc này giọng nói của gã đã thay đổi.


Ngoại trừ giọng nói vốn thuộc về gã, còn có cả một giọng nói khàn khàn khác hòa quyện, nghe quỷ dị vô cùng.

Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt nhìn Ô Hạc Đức.

Luồng khí toát ra từ cơ thể Ô Hạc Đức bấy giờ dường như lẫn cả sức mạnh của Nguyên Anh Kỳ.

Rất rõ ràng, oan hồn bị gã hút vào trong mặt nạ, ít nhất có một tu sĩ lúc còn sống đã đạt đến ngưỡng Nguyên Anh Kỳ, hơn nữa còn rất có thể là một kẻ tà tu.

Oan hồn tà tu Nguyên Anh Kỳ từ hơn ngàn năm trước...!Thú vị đấy.

Thế nhưng Phương Vỹ Huyền hiểu rất rõ, dù Ô Hạc Đức có dùng thuật pháp gì thì gã cũng không thể phát huy toàn bộ sức mạnh của oan hồn này được.

"Nhóc, tên mày là gì?" Ô Hạc Đức nhìn Phương Vỹ Huyền, ánh sáng đen trong đôi mắt trên mặt nạ chuyển động nhẹ nhàng.

Phương Vỹ Huyền hờ hững nhìn đáp: "Tộc nhân của ông là do tôi giết, còn tên của tôi thì ông không cần phải biết."
"Chết đến nơi rồi mà còn kiêu căng? Vừa hay có thể dùng mày để thử sức mạnh của oan hồn này!" Ô Hạc Đức trầm giọng đáp.

Trong lúc nói chuyện, gã gầm nhẹ một tiếng, đánh một chưởng về phía Phương Vỹ Huyền.

Trong không gian vang lên một tiếng nổ lớn, một cỗ lực khổng lồ lao đến tấn công Phương Vỹ Huyền!
Nét mặt Phương Vỹ Huyền bình tĩnh, nâng tay phải lên ra chưởng chắn trước người.

"Ầm!"
Một tiếng động lớn khiến cả phòng khách cũng rung lắc kịch liệt theo!
Đèn treo trên trần nhà lắc lư mạnh rồi rớt xuống!
Bên dưới nó chính là Lệ Trúc Hiên đã sợ đến ngơ ngác, hai chân mềm nhũn.

Phương Vỹ Huyền giơ chân lên, đá về phía trên Lệ Trúc Hiên đã ngã ngồi bên cạnh.

Một cước nhẹ nhàng đã đẩy Lệ Trúc Hiên vào một vị trí an toàn trong góc phòng khách.


Lúc này Ô Hạc Đức thấp giọng gầm lên, vung tay về trước.

Một lớp sương dày đặc lập tức tấn công Phương Vỹ Huyền.

Phía trên màn sương là những gương mặt quỷ, có đàn ông, có đàn bà, có cả trẻ sơ sinh, biểu cảm của những gương mặt này đều méo mó vô cùng, ánh mắt thù hận, miệng mở to lộ ra răng nanh nhọn hoắt như thể muốn cắn vào từng miếng thịt trên cơ thể Phương Vỹ Huyền.

"Sau khi hấp thụ oan hồn có thể dùng thuật pháp của oan hồn à?" Phương Vỹ Huyền nheo nheo mắt, lòng càng thêm tò mò với bí pháp mượn hồn của tộc Huyền Minh.

Lớp sương mù dày đặc đã nuốt chửng Phương Vỹ Huyền trong nháy mắt.

"Cảm nhận từ từ mùi vị bị vạn quỷ xâm chiếm máu thịt từng chút một đi!" Ô Hạc Đức ha hả cười to.

Nhưng tiếng cười của gã còn chưa kéo dài được hai giây đã tắt lịm.

Chỉ thấy đám khói đen đang ôm lấy Phương Vỹ Huyền đột nhiên bốc ra khói trắng với tiếng gào khóc đau đớn vọng lại từng đợt.

Những gương mặt quỷ trên lớp sương mù dày đặc cũng mở to hai mắt vô cùng khiếp sợ.

"Chuyện gì thế?" Ô Hạc Đức chấn động.

Khói trắng bốc lên trên lớp sương mù ngày một nhiều hơn, nhưng tiếng gào khóc từ những gương mặt quỷ lại ít dần.

Chẳng mấy chốc sương mù đã dần tan ra!
Phương Vỹ Huyền đứng ngay đó, quanh người vẫn còn chân khí màu đỏ nhạt!
Chân khí này giống như ngọn lửa, vừa chạm vào lớp sương mù dày đặc sẽ bốc cháy lập tức, khói trắng theo đó bốc lên, đến tận khi đốt sạch cả lớp sương mù!
Nhưng oan hồn kia hoàn toàn không chạm đến được cơ thể Phương Vỹ Huyền!
"Sao có thể?"
Nhìn vẻ lạnh lùng của Phương Vỹ Huyền trước mặt, trong lòng Ô Hạc Đức dâng trào nỗi bất an.

"Xem ra ông cũng chỉ có thể phát huy được khoảng một nửa sức mạnh thực sự của oan hồn thôi nhỉ." Phương Vỹ Huyền nói.

Ô Hạc Đức tức giận gầm lên, chân dùng sức, cơ thể biến mất tại chỗ.

"Một nửa sức mạnh cũng đủ giết chết mày rồi, báo thù cho tộc nhân Minh Chử!" Ô Hạc Đức vừa nói vừa lao nhanh đến trước mặt Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nhìn Ô Hạc Đức trước mặt, miệng khẽ nhếch lên, nở nụ cười khinh thường nói: "Nếu như ông cứ đứng xa xa đấy thì còn có thể chơi thêm được một lúc, nhưng nếu ông đã chủ động tiến sát lại rồi thì đúng là thực sự muốn chết."
Ô Hạc Đức nhìn nụ cười trên mặt Phương Vỹ Huyền chẳng biết tại sao tự dưng lại thấy trái tim mình run rẩy.


Nhưng nếu đã xông lên rồi thì cũng chẳng thể lùi bước nữa.

Gã gầm lên, sức mạnh toàn thân bộc phát, tay phải ngưng tụ chân khí cực đại, đánh Phương Vỹ Huyền một quyền.

Phương Vỹ Huyền mặt không đổi sắc, đưa tay phải ra, chặn đứng một quyền này của Ô Hạc Đức.

Ô Hạc Đức đã dốc hết sức mạnh toàn thân vào quyền này.

Nhưng khoảnh khắc quyền này chạm vào tay phải của Phương Vỹ Huyền lại chẳng để lại bất cứ thương tích gì.

"Phụt!"
Ngược lại Ô Hạc Đức còn bị chân khí mạnh mẽ đánh ngược, phun ra một ngụm máu tươi.

Phương Vỹ Huyền nắm chặt tay phải của Ô Hạc Đức, ra sức lắc một cái!
"Rắc rắc!"
Cổ tay của Ô Hạc Đức lập tức vỡ vụn!
"A..."
Ô Hạc Đức gào lên đau đớn nhưng vẫn còn muốn phản kích lại Phương Vỹ Huyền.

Mà lúc này, Phương Vỹ Huyền đã vung tay trái ra quyền! Mục tiêu nhắm thẳng đến mặt nạ quỷ trên mặt Ô Hạc Đức!
"Ầm!"
Mặt nạ quỷ trên mặt xuất hiện vô số đường rạn nứt rồi vỡ nát!
Mặt nạ rơi xuống để lộ ra gương mặt tái mét, đầy khiếp đảm của Ô Hạc Đức.

Đối với gã mà nói, người trẻ tuổi trước mặt này đúng thật là ma quỷ!
Sao có thể mạnh như thế được?
Mặt nạ của gã được chế tạo từ Cửu Thiên Hàn Thiết, còn có chân khí ngưng tụ trên đó, có tác dụng bảo vệ.

Nhưng Phương Vỹ Huyền chỉ đánh nhẹ một cái đã khiến mặt nạ vỡ nát, đồng thời cũng khiến tâm huyết và sự nỗ lực suốt mười mấy năm của gã đổ sông đổ bể.

"Rốt cuộc...!mày..." Ô Hạc Đức nhìn Phương Vỹ Huyền muốn nói thêm.

Nhưng Phương Vỹ Huyền lại nhấc chân lên, đạp một phát vào bụng gã.

"Ầm!"
Ô Hạc Đức bay ra cách đó mười mấy mét, va mạnh vào tường, bức tường bị đập vào xuất hiện cả vết nứt..