Sau khi Phương Vũ rời đi, Đường Minh Đức nhìn Đường Tiểu Nhu với ánh mắt kỳ quái.
Đứa con gái này của ông ta lớn lên rất xinh đẹp, luôn có rất nhiều người theo đuổi.
Nhưng tại sao ở chỗ Phương Vũ thì lại một mức tránh xa?
“Ôi, nhất định là Tiểu Nhu con quá lạnh lùng rồi, khiến cho Phương thần y phiền chán...” Đường Minh Đức thở dài một hơi nói.
“Con mới không có! Là Phương Vũ không thích chuốc lấy phiền phức, vì thế mới...” Đường Tiểu Nhu tức đến bốc khói nói.
Đường Minh Đức nhìn ra ngoài cửa cảm thán: “Đã rất lâu rồi chưa từng gặp người trẻ nào xuất sắc như vậy, không kiêu căng ngạo mạn, điềm đạm an tĩnh, tài năng vô hạn.”
“Quan trọng nhất là, nó có một trái tim không coi trọng danh lợi.
Vừa rồi lúc bố đưa cho nó tấm chi phiếu, nó tỏ ra hờ hững và bình tĩnh, điều này vượt quá xa so với độ tuổi của nó.”
“Rốt cuộc là người nhà như thế nào mới có thể dạy ra được một đứa trẻ như thế này? Nếu có cơ hội, bố thật sự muốn gặp mặt bố mẹ của nó.”
Đường Minh Đức nói xong liền quay người lại nhìn Đường Tiểu Nhu, lắc đầu: “Cho dù là con hay là Phong Nhi, so với vị Phương thần y này thì đều cách biệt quá lớn, hai anh em các con vẫn còn phải tiếp tức cố gắng đó.”
Đường Tiểu Nhu chưa từng thấy bố có nhiều lợi khen ngợi một người trẻ nào nhiều đến vậy.
Phương Vũ này, thật sự ưu tú vậy sao! Hừ!
Đường Tiểu Nhu có chút không phục.1
“Bố thấy Phương Vũ cũng không chán ghét con, con phải giao lưu với nó thật nhiều, tranh thủ kết bạn luôn, cậu con trai này tuyệt đối không phải đứa không có tham vọng và bằng lòng với hiện tại!” Đường Minh Đức lại nhắc nhở một lần nữa.1
...!
Phương Vũ trở về vườn rau, muốn hái một ít rau cầm về nhà.
Trong lúc đi tới vườn rau còn cách khoảng một mét thì anh phát hiện dưới đất có dấu giày.
Tuy rằng đường núi khô cứng, dấu chân rất mờ, nhưng Phương Vũ vẫn có thể nhìn ra ít nhất có sáu loại dấu giày khác nhau.
Như vậy có thể thấy khoảng một tiếng trước có sáu người đã đi đến vườn rau.
Đây là điều không bình thường, ngày thường căn bản sẽ không có người đến ngọn núi nhỏ này.
Được thôi, không phải là đến trộm rau đấy chứ?
Phương Vũ nghĩ vậy liền bước nhanh chân hơn.
Vừa đến trước vườn rau, một vài bóng đen từ bên cạnh lướt qua, trong nháy mắt đã bao vây Phương Vũ.
Sáu họng súng của sáu khẩu súng ngắm chuẩn vào Phương Vũ.
Một người mặc đồ đen trong số đó bước ra, mỉm cười nói: “Này cậu, tôi chỉ muốn hỏi cậu vài câu, hy vọng cậu sẽ thành thật trả lời.”
“Được, anh hỏi đi.” Vẻ mặt Phương Vũ không chút hoảng loạn.
“Vườn rau này là của cậu sao?” Ngươi mặc đồ đen hỏi.
“Là của tôi.”
“Vậy vào thời gian này chiều hôm qua, có phải cậu cũng ở gần vườn rau này không?” Người mặc đồ đen tiếp tục hỏi.
“Không sai.” Đến lúc này thì Phương Vũ đã biết đám người này đến vì cái gì.
“Vậy chiều hôm qua, cậu có gặp một người phụ nữ không?” Người mặc đồ đen nheo mắt.
“Có gặp.” Phương Vũ trả lời.
Mấy người mặc đồ đen nhìn nhau, trong mắt tỏa ra sát khí.
“Vậy...!có phải cậu đã cứu người phụ nữ đó rồi không?” Ngón tay người mặc đồ đen giữ chặt phần bóp cò, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ súng.
“Nghiêm túc mà nói, tôi không cứu người phụ nữ đó.
Là bạn của các người muốn giết tôi, sau đó tôi ra tay tự vệ, giết ngược lại bọn họ mà thôi.” Phương Vũ khẽ cười nói.
“Cảm ơn sự thành thật của cậu, tạm biệt.” Người mặc đồ đen trước mặt cười lạnh, bóp cò.
‘Pằng!’
Tiếng súng vang lên, một viên đạn bay thẳng tới trán Phương Vũ.
Người mặc đồ đen cách Phương Vũ không quá mười mét, khoảng cách gần như vậy, chỉ cần là loài người thì sẽ không thể trách được!
Nhưng Phương Vũ chỉ cần hơi nghiêng nhẹ đầu, đã có thể tránh được viên đạn này!
“Ơ, tôi đã nói là bởi vì bạn của các người muốn giết tôi nhưng lại bị tôi giết, tại sao các người lại động tay rồi?” Giọng nói của Phương Vũ giống như ma quỷ, bay đến mỗi tai của những người mặc đồ đen.
Tâm lý của sáu người mặc đồ đen trở lên hỗn loạn, quay đầu lại muốn tìm Phương Vũ, nhưng lại không thấy người đâu.
‘Pằng!’
Một giây sau đó, một người mặc đồ đen kêu lên một tiếng thảm thiết, bay ra ngoài.
“Nó ở bên này!” Một người mặc áo đen khác hét lớn, đồng thời bóp cò.
‘Pằng!’
Tiếng súng vang lên hỗn loạn, đi kèm với đó là một trận kêu thảm thiết.
Chỉ vỏn vẹn ba mươi giây, năm người trong sáu người mặc đồ đen đã ngã xuống đất, mất đi tiếng nói.
Người còn lại chính là người mặc đồ đen vừa đã hỏi Phương Vũ.
Sau khi chứng kiến thân thủ quái dị của Phương Vũ, người mặc đồ đen này mặt cắt không còn một giọt máu, toàn thân phát run.
Anh ta đã gặp phải quái vật!
Chạy! Nhất định phải chạy! Nếu không sẽ không còn mạng để sống!
Người mặc đồ đen xoay người muốn chạy, nhưng lại nhìn thấy Phương Vũ ở trước mặt.
“A!”
Người mặc đồ đen hét lên một tiếng, giơ súng lên muốn bắn Phương Vũ đang ở gần trong gang tấc.
‘Răng rắc!’
Nhưng lập tức tay phải đang cầm súng của anh ta đã bị Phương Vũ dùng tay sống bẻ gãy!1
Người mặc đồ đen đau đớn kêu ngồi xuống đất, con mắt mở lớn, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Cần cầu cứu chi viện! Cần nói cho cô chủ Dương, người này là quái vật!
Người mặc đồ đen dùng tay trái móc trong túi ra một chiếc điện thoại kiểu xưa, gọi cho một dãy số.
Phương Vũ yên lặng nhìn anh ta.
Ba giây sau, đầu bên kia nhận điện thoại.
Người mặc đồ đen đang định nói thì Phương Vũ cướp lấy điện thoại.
“Alo.”
Đối phương trầm mặc một lúc.
“Người cô phái tới đã bị tôi giải quyết hết rồi.
Tôi rất ghét phiền phức, vì thế tôi hy vọng đây là lần cuối cùng.” Phương Vũ nói.
“Cô chủ Dương, người này không phải là người bình thường, cô phải phái đại ca Bạch...!a!” Người mặc đồ đen hét lớn, nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị Phương Vũ dùng chân đạp vào ngực, kêu một tiếng thảm thiết, trực tiếp đứt khí mà chết.
“Toàn bộ tên của cô là gì?” Phương Vũ hỏi qua điện thoại.
Đối Phương vẫn trầm mặc như trước.
“Được rồi, không nói thì thôi, nhớ lời tôi nói, đừng có đến làm phiền tôi nữa.” Nói xong, Phương Vũ tắt điện thoại.
Nhìn mặt đất đầy máu và xác chết, Phương Vũ xoa huyệt thái dương.
Mấy ngày gần đây rốt cuộc là làm sao? Gặp phiền phức còn nhiều hơn cách đây mười năm trước!
...!
Nhà họ Dương.
Dương Âm Trúc đặt điện thoại xuống, bàn tay mảnh khảnh trắng như ngọc khẽ run.
Cô ta, còn có nhà họ Dương, trước giờ chưa từng bị uy hiếp như vậy!
“Rốt cuộc anh là ai?” Đôi môi Dương Âm Trúc đỏ rực như lửa cháy, đôi mắt đen trắng rõ ràng, tỏa ra sát khí ngút trời.
Hôm nay cô ta đã phái đi sáu người tinh nhuệ của gia tộc, không ngờ toàn bộ đã bị tiêu diệt.
Đây là chuyện mà cô đến cả mơ cũng không ngờ đến.
Trong hai ngày, cô ta đã liên tục tổn thất tám người tinh nhuệ.
Nhớ lại âm thanh cuối cùng của thủ hạ kia trong cuộc gọi vừa rồi, Dương Âm Trúc lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
“Bảo Bạch Chiến đến tìm tôi.”
...!
Bệnh viện nhỏ ở thành phố Giang Hải, trong phòng bệnh vip.
Cơ Như My tỉnh dậy sau cơn mê, nhìn thấy mẹ đang ngồi trên giường bệnh bên cạnh.
Cơ Đông Sơn nhìn thấy Cơ Như My đã tỉnh dậy, tảng đá treo trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống: “Như My, cuối cùng con cũng tỉnh rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Người mẹ Vi Linh ở bên cận cũng vô cùng căng thẳng.
“Bố, mẹ, con không sao.” Cơ Như My trả lời.
Sau khi xác nhận cơ thể của Cơ Như My không có gì nghiêm trọng, sắc mặt Cơ Đông Sơn càng âm u hơn, nói: “Như My, chuyện này, con khẳng định là nhà họ Dương làm chứ?”
“Con khẳng định.
Lúc đó hai sát thủ cho rằng con chết chắc, lên đã tiết lộ Dương Âm Trúc.” Cơ Như My khẽ cau mày nói.
“Nhà họ Dương! Đáng chết! Trận đấu trước kia đều đã đặt xuống dưới gầm bàn, bây giờ lại cư nhiên động tay, còn muốn mạng bảo bối của bố! Thù này không báo,
Cơ Đông Sơn tôi không xứng làm bố!” Cơ Đông Sơn phẫn nộ nói.
Một lúc sau, tâm trạng của Cơ Đông Sơn từ từ dịu lại, hỏi: “Như My, con còn nhớ là ai cứu con không? Đây chính là đại ân nhân của nhà họ Cơ chúng ta, chúng ta nhất định phải báo đáp cậu ấy.”
Nhớ đến thân thủ của Phương Vũ, Cơ Như My vẫn cảm thấy kinh hồn bạt vía.
“Con, con không biết tên của cậu ấy… Nhưng trông cậu ta rất trẻ, hơn nữa thân thủ rất mạnh.
Trong tay của hai sát thủ đó có súng, về sau đến cả cơ hội bóp cò cũng không có…” Cơ Như My trả lời.
“Còn có thần thánh như vậy? So với chú Vu của con còn mạnh hơn sao?” Cơ Đông Sơn nói.
Vu Minh là anh em kết nghĩa của Cơ Đông Sơn, là một võ sĩ bẩm sinh bậc chín, sức mạnh siêu phàm.
Cơ Như My lắc đầu nói: “Con không biết, nhưng người kia thực sự vô cùng lợi hại.”
“Ừ… cho dù thế nào, cậu ta chính là ân nhân của chúng ta, chúng ta nhất định phải tìm được cậu ta, trả lại ơn cứu mạng.” Cơ Đông Sơn nói.
…
Ngày hôm sau đi học, Phương Vũ ngồi chỗ của mình nhìn Đường Tiểu Nhu.
“Này, không phải cậu nên thực hiện lời hứa của mình sao?” Phương Vũ hỏi.
“Đợi tan học rồi đi, vội cái gì!” Đường Tiểu Nhu bất mãn nói.
Cô cũng có tự tôn của chính mình, bị một thằng con trai chê như vậy, rất làm tổn thương trái tim cô.
Sau khi tan học, Đường Tiểu Nhu tức đến thở phì phò rời khỏi chỗ ngồi, đi đến phòng làm việc.
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi trọng tâm của chủ đề, không chịu sự chú ý của người khác.
Phương Vũ thở dài một hơi.
Năm phút sau, Đường Tiểu Nhu quay lại, bộ mặt không vui ngồi bên cạnh Phương Vũ.
“Chủ nhiệm không cho đổi, tôi còn bị phê bình một trận!”.