Tạ Trường Lưu

Chương 8




Nói xong, ngẩng đầu uống liền ba chén, đặt chiếc chén xuống bàn thật mạnh, đi thẳng.

Mặt Trầm Giang hơi đỏ. Ta nhịn không được cười ha ha—— nơi núi rừng xa xôi, nhưng cũng không thiếu cao nhân, nói vậy cũng là bởi thường ngày chẳng mấy lúc thương tâm, giờ này mới biết khi thương tâm thì khó nhất là tìm được 1 chút an bình.

Tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, càng ngày càng gần, toàn bộ trấn nhỏ đều bị tiếng vó ngựa làm rung động. Ta thu lại nụ cười ——biết rằng hắn nhất định không buông tha ta.

Mấy trăm người ngựa bao quanh vây xung quanh. Tất cả đều mặc trang phục của cấm vệ quân. Trọng Hoa một thân nguyệt sắc cẩm bào đi từ giữa đoàn người, ta nheo mắt, nhịn không được mà nhìn đến nhập thần: nam tử ấy, khí phách hiên ngang, anh tuấn cao ngất, sặc sỡ loá mắt! —— Hắn, đã từng, là “của ta” …

Trầm Giang lấy làm kinh hãi, theo trực giác che phía trước ta: “Tiểu Hầu gia, có chuyện gì?”

Trọng Hoa nhìn ta: “Y đã không còn là tiểu Hầu gia!”

Lời ít mà ý nhiều.

Ta cười nhạt: “Náo loạn như vậy, không biết hoàng thượng có lý do gì?”

Hắn không đáp lời, khuôn mặt âm nghiêm xoay người xuống ngựa, đi tới, một cái tát giáng trên mặt Trầm Giang, cũng không quay đầu lại mà phân phó: “Lôi đi!”

“Ai dám!” Ta hét lớn một tiếng, xông về phía trước.

“Ai dám?” Hắn tiến lên phía trước, nắm tay ta, ánh mắt tràn ngập tức giận mà nhìn thẳng vào ta: “Trẫm là thiên tử, xử trí một thị vệ nho nhỏ chẳng lẽ còn cần ngươi đồng ý? Người đâu! Lôi đi!”

Nhìn Trầm Giang quỳ bên cạnh, ta tức giận: “Ngươi muốn thế nào?”

“Ngươi nói sao?” Hắn gia tăng lực đạo bàn tay: “Vừa nghĩ đến ngươi cư nhiên cùng nam nhân khác chạy trốn, ta đã hận không thể băm thây gã thành vạn đoạn!”

Ta không khỏi bật cười: “Trầm Giang là 1 nam nhi tốt, Trường Lưu vì gì mà có thể? Tự thấy bản thân không xứng đáng.” Ta gạt tay hắn, lui hai bước, quỳ xuống: “Tạ Trường Lưu tự biết tội tại không thể tha, nguyện ý để bệ hạ xử trí, nhưng lần này tất cả đều là chủ ý của 1 mình ta, Trầm Giang không có quan hệ, hoàng thượng nếu còn nhớ nửa phân tình cảm xưa kia, xin hãy thả Trầm Giang, đừng làm khó gã.”

Chẳng hiểu vì sao, thanh âm củaTrọng Hoa có chút bất ổn: “Đứng lên! Không được dùng loại ngữ khí này nói chuyện với ta!!”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, cười sầu thảm: “Trường Lưu làm sao dám? Chỉ là xưa khác nay, không phải tại người.”

Hắn vươn tay giữ lấy cánh tay ta giữa không trung, hồi lâu, tưa như muốn đem ngũ tạng phế phủ móc hết ra, thở dài một tiếng: “Trường Lưu… Trường Lưu… Ta nên bắt ngươi làm sao bây giờ…”

Ta kích động ngẩng đầu, Mê Tân quán có tật phong “Bá” lướt qua, hỗn loạn cuốn cát bụi khiến những đóa hải đường chìm trong mờ ảo. Một đôi tay mang theo nhiệt độ quen thuộc đặt lên vai ta, không để ý sự phản kháng của ta, cố chấp mà đem ta kéo về.”Trở về đi.” Hắn nói, hướng về nơi kia, bên cạnh đã sớm có người mang dây cương đến, cung kinh đặt trên tay.

Tâm tình có chút đổi thay —— người kiêu ngạo như vậy, đến tột cùng là vì cái gì, bóng lưng kia, cô đơn biết mấy.

“Hoàng thượng…” Một tham tướng cẩn thận hỏi: “Trầm thị vệ làm sao bây giờ?”

“Thả gã ra.” Hắn dừng lại một chút: “Thăng cấp tứ phẩm, ngay hôm đó cử đến Tây Khương làm Ngự sử… Không càn báo với binh lính bên kia, cứ thế mà đi thôi.”

Ta thả lòng, xoay người, Trầm Giang mê ly nhìn chăm chú vào ta. Ta ôm vò rượu trên bàn, bước tới nhét vào tay gã 1 chén rượu —— tựa như nửa bầu trời kia đều biến thành sắc hồng trong men rượu ——: “Lại đây, uống nào!”

Gã đột nhiên đỏ viền mắt: “Tiểu Hầu gia, sau này, Trầm Giang sợ là không thể cùng ngài uống rượu nữa…”

Ta khẽ cắn môi, ngửa đầu từng ngụm từng ngụm uống hết bình rượu Hoa Điêu, hương rượu lành lạnh theo chất lỏng chảy xuống, để lại một vò rượu trống không. Gã nâng chén rượu hung hăng uống cạn, ta cười vỗ vai gã: “Nam tử Hán đại trượng phu, không phải cứ gặp chuyện buồn là nhăn nhó! Tương lai ngươi trở thành danh tướng lừng lẫy 1 phương, ta sẽ tới thăm ngươi, chúng ta lại cùng nhau uống rượu! Chẳng lẽ không phải là 1 điều thú vị?!”

Trầm Giang gật đầu, có chút nghẹn ngào, nhưng chỉ cười: “Đúng! Trầm Giang thụ giáo! Tiểu Hầu gia, sau này, ngài hãy bảo trọng!”

Ta có chút buồn vô cớ, quay đầu lại, Trọng Hoa ở trên ngựa chờ ta. Chuyện trước kia khi đã xảy ra không có cách nào cứu vãn, yêu lầm người, đã từng thương tâm, ai có thể quay về ngày ấy mà bù đắp? Ai có năng lực ấy? Bất quá thả ngươi tự sinh tự diệt, ba năm sau gặp lại, hay là lại xa xôi như trời cao biển rộng…