Ta Trồng Bắp Cải Ở Hậu Cung

Chương 7




"Ta không phải thích khách."

Thị vệ tiểu ca tin lời.

Tất nhiên, hắn ta tin vì có người phía sau gọi tên ta.

"Hoàng hậu nương nương?"

Ta rất cảm động.

Trong khi cả hoàng cung quên mất có một nương nương từng là hoàng hậu, vẫn có tiểu thị vệ nhận ra ta.

Vì vậy, trong đêm mưa mùa hè, ta dẫn đội thị vệ tham quan một vòng tình trạng tự cung tự cấp hiện nay của Vân Hà Cung, tặng mỗi người một cây bắp cải làm phí giữ miệng.

Ta cũng bất đắc dĩ, cà rốt chưa chín mà.

Đội trưởng thị vệ ghi chép tình trạng hư hỏng của căn nhà, còn ta thì nói việc sửa nhà nhỏ nhặt này không cần phiền đến phòng nội vụ, chỉ cần mang vật liệu đến thôi, ta có thể tự làm.

Thị vệ nhìn ta với ánh mắt đầy cảm xúc ta không hiểu, không nói đồng ý hay không đồng ý, rời đi với cây bắp cải của ta.

Ta coi như hắn đồng ý.

Không biết có phải do cây bắp cải của ta có tác dụng, trong tháng tiếp theo, những thị vệ đêm đó bắt đầu thay phiên mang đồ đến cho ta.

Hôm nay mang một bao đinh, ngày mai mang một cái búa, ngày kia mang vài tấm ván gỗ.

Đinh búa dễ hiểu, còn ván gỗ họ mang vào bằng cách nào ta không rõ.

Theo lời đội trưởng thị vệ: "Nương nương không thích phô trương, huynh đệ cũng không qua phòng nội vụ, mang vật liệu đến đây, chỉ là thị vệ phải ghi chép giờ thay ca, không thể ở lại lâu giúp nương nương sửa nhà, mong nương nương thông cảm."

Cũng được, có vật liệu còn hơn tay không.

Sau khi trở thành hoàng hậu, dân thường, nông dân, đầu bếp, cuối cùng ta cũng phát triển thêm một kỹ năng mới.



Thợ mộc.

Muốn sửa mái nhà, phải trèo lên mái nhà, thị vệ suy nghĩ chu đáo, mang đến nhiều tấm ván, đủ để ta làm một cái thang.

Trương Cố Dương đến khi ta đang nằm trên mái nhà, từng mảnh từng mảnh lợp ngói.

Trương Cố Dương là đội trưởng thị vệ hôm đó, cũng là người đối mặt với ta.

Mang đồ đến Vân Hà Cung thường xuyên nhất là hắn và Lệ Viễn.

Lệ Viễn là người nhận ra ta.

Lệ Viễn nhận ra ta vì ta từng cứu mạng hắn khi còn là hoàng hậu, Trương Cố Dương thường đến chắc chỉ vì hắn là đội trưởng, có thể tự sắp xếp ca làm nhiều hơn.

Ban đầu họ còn kinh ngạc khi thấy hoàng hậu tự tay trồng rau, nấu ăn, dần dần cũng như Thúy Thúy, quen dần.

Cả Vân Hà Cung chỉ có hai người ta và Thúy Thúy, ta không thể để Thúy Thúy làm hết mọi việc.

Hơn nữa nàng ấy còn không giỏi bằng ta!

Trương Cố Dương trèo lên mái nhà lợp ngói cùng ta, vừa lợp vừa cười hỏi: "Nương nương, lần này muốn mang gì?"

Ta nhìn mặt trời nóng bức trên trời, phân vân không biết nên xin kem chống nắng trước hay xin một quả dưa hấu trước.

Trương Cố Dương lén lút lấy ra một thứ vàng vàng từ túi.

"Ta mang cái này cho nương nương."

Ta liếc nhìn tay Trương Cố Dương, ánh mắt nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc.

"Ngươi muốn mang gà cho ta, ít nhất mang một con gà mái, ngươi mang một con gà con còn chết, ta ăn sao?"

Trương Cố Dương: …

Ta có thể hiểu Trương Cố Dương.



Chắc hắn ta muốn mang một con gà con để ta nuôi trong sân, lớn lên vừa có trứng ăn, vừa có thịt.

Nhưng thị vệ muốn mang đồ vào cung không dễ, vừa phải tuần tra vừa phải phòng gà con kêu, rất có thể lúc nhét gà vào túi đã dùng lực quá mạnh.

Dù chú gà con xấu số đó bị c.h.ế.t ngạt, c.h.ế.t ngợp hay bị hắn ta đè chết, cũng không quan trọng.

Điều ta muốn nói là, hắn ta không mang trứng để ta ấp là ta đã rất biết ơn rồi.

Thị vệ tuấn tú mặt đỏ bừng, chưa kịp nói gì đã chạy mất, đến gà cũng không để lại.

Tiếc quá, nếu để lại, ta có thể làm món gà nướng lá sen.

Chân muỗi dù nhỏ cũng là thịt.

Ta và Thúy Thúy nhìn theo bóng dáng Trương Cố Dương, một lúc sau ta vỗ đùi: "Xong rồi, quên bảo hắn lần sau mang kim chỉ và bông."

Ta không biết may vá, nhưng Thúy Thúy biết.

Nàng ấy là nha hoàn nguyên bản thời cổ.

Thúy Thúy liếc ta một cái, mang giỏ đựng ngói chạy sang bàn với Cảnh Thăng về việc mở rộng vườn rau Minh Chỉ Cung.

Ta cảm giác nàng ấy đang ám chỉ ta, nhưng không có chứng cứ.

Nhưng từ khi Trương Cố Dương phát hiện Vân Hà Cung, vấn đề ăn uống được giải quyết.

Mỗi lần tuần tra đến Vân Hà Cung, hắn mang cho ta một túi gạo nhỏ, giờ ta có dư gạo để làm rượu ngọt rồi.

Thị vệ chạy loạn tìm người khắp hoàng cung, nghe nói trong yến tiệc có một nữ thích khách trà trộn vào, nhân lúc đang múa định ám sát hoàng đế, tuy không thành công nhưng cũng chạy thoát, hoàng đế giận dữ, nói rằng sống phải thấy người, c.h.ế.t phải thấy xác, dù phải đào ba thước đất cũng phải lôi ra bằng được.

Nếu chỉ có một thích khách thôi thì cũng đành, nhưng Nguyên Thục Phi và Lý Quý Phi ngay tại chỗ đã cãi nhau về việc ai phải chịu trách nhiệm cho nguồn gốc của thích khách, kết quả là hoàng đế ra lệnh cho người dùng kim bạc thử lại tất cả các món ăn trong yến tiệc, kết quả là ba món canh, năm bát súp và hơn mười món ngọt đều bị phát hiện có chứa độc dược ở mức độ khác nhau.