Ta Trồng Bắp Cải Ở Hậu Cung

Chương 46: Ngoại truyện hôn lễ




Ta là Hứa Thanh Hoan.

Là một nữ nhân xuyên không không hợp cách, ta đã sống lầm lũi trong lãnh cung hơn hai năm, cuối cùng ta tìm thấy nam chính định mệnh của mình ở năm thứ ba, cùng chàng trốn khỏi hoàng cung.

Thực ra không phải vậy.

Chính xác hơn, là chàng đơn phương dùng đặc quyền nam chính đưa ta ra khỏi hoàng cung.

Theo tình tiết của truyện xuyên không, Từ Thịnh đích thực rất hợp với thiết lập nam chính xuyên không.

Thân hình tốt, dung mạo đẹp, võ nghệ cao cường, không có công việc cụ thể nhưng lại có khoản tiền lớn không phù hợp với cường độ công việc của chàng.

Lúc mới rời cung, ta lo lắng cho tiền đồ của mình, còn chàng thì nằng nặc đòi hỏi nơi định cư cho ta.

Ta biết đi đâu mà ở, vừa xuyên không đến đã ở trong hoàng cung, ở đó hơn hai năm, bên ngoài đông tây nam bắc ta làm sao hiểu được.

Thế là Từ đại gia vung tay hào phóng, dẫn ta và Thúy Thúy bắt đầu hành trình du ngoạn khắp nơi.

Từ cảnh sắc Giang Nam đến vùng biên cương thần bí, từ bãi biển mềm mại đến cảnh sắc biên giới phía bắc, chỉ cần ta nghĩ đến là không có nơi nào chàng không đến được.

Ta và Thúy Thúy đều tò mò không biết số tiền chàng có là bao nhiêu.

Nhưng chàng luôn lấy câu nói trong lễ hội đèn lồng lúc đó nói với ta để chặn họng ta.

"Đời này nàng tiêu xài hết thì tính là bản lĩnh của nàng."

Chàng cứ thổi phồng đi.

Cũng nhờ ta biết điều, đi đâu cũng tiết kiệm không tiêu xài hoang phí, nếu không ta quăng mình vào sạp đồ cổ dăm bữa nửa tháng, xem chàng lấy đâu ra tự tin nói ta không biết tiêu tiền.

Nhưng theo quan sát của ta, trước đây chắc chắn chàng đã làm qua không ít nghề, vừa biết bán hàng, vừa biết nhào bột làm đồ ăn, tính toán giỏi, sửa nhà cừ, trồng trọt thu hoạch đều thành thạo, lúc đầu ta và chàng xưng huynh muội, đến vùng quê nào cũng có người muốn gả con gái, muội muội cho chàng.

Sau này Từ Thịnh học khôn rồi, ở khách điếm thì nói ta là muội muội, ở nhà dân thì nói ta là phu nhân của chàng.

Thế còn được.

Thúy Thúy theo ta, nàng ấy không nhắc đến Lệ Viễn, ta cũng không dám nhắc.

Sau khi chơi khắp nơi hơn nửa năm, ta quyết định an cư ở Hàng Thành.

Từ Thịnh lập tức quyết định mua một ngôi nhà nhỏ hai gian, hai gian cửa hàng mặt phố, rồi ra ngoài thành mua hai mươi mẫu đất, giấy tờ nhà đất giao hết cho ta, sau đó ngượng ngùng hỏi ta những thứ này có đủ làm lễ vật đính hôn không.



Ta lật qua lật lại đống tiêu và khoai tây mang về từ Tây Vực, tính toán sản lượng của hai mươi mẫu đất, miễn cưỡng gật đầu.

Trước khi gật đầu, ta còn đặt thêm một câu hỏi.

Rốt cuộc nữ thích khách đó là ai.

Không phải ta cố tình bám víu không buông, thật sự là chàng quá đáng ghét.


Người ta nói đi du lịch cùng mới thấy bản chất của một người, ta và Từ Thịnh càng đi khắp nơi, càng thấy chàng đúng là gian trá.

Ban đầu chàng nói ra khỏi cung sẽ kể hết mọi chuyện cho ta nghe, nhưng thực tế là mỗi lần ta đều phải năn nỉ dỗ ngọt, chàng mới kể tượng trưng cho ta một chút.

Ví dụ như trước khi gặp ta chàng là một thích khách, thích khách kiếm được nhiều tiền, g.i.ế.c người không chớp mắt là lừa bịp, không có công việc và không có tiền thì chàng lười g.i.ế.c người, v.v., đều là ta trong vô số đêm trăng ngồi trên mái nhà, mới moi ra được từ miệng chàng.

Còn về nữ thích khách luôn nhắm vào hoàng đế, ta hỏi thế nào chàng cũng không chịu nói, làm ta tức đến mấy ngày ăn không ngon.

Giờ cuối cùng cũng đến lượt chàng cầu ta, nếu không nói ra người đó là ai, ta không muốn cùng chàng sống cả đời.

Ai muốn sống thì sống.

Từ Thịnh do dự nửa ngày, còn đuổi Thúy Thúy ra ngoài, mới hạ quyết tâm.

"Nàng thật sự muốn biết?"

"Thật sự."

"Biết rồi không hối hận?"

"Ta không biết mới hối hận."

"Nàng chắc chắn muốn biết?"

"Chàng nói hay không, không nói ta đi tìm thư sinh nhà bên cũng được."


Từ Thịnh nghiến răng.

"Là ta."

Cái gì?

Nữ thích khách là chàng?



Ta cưới phải một lão yêu quái hay đại lão nữ giả nam?

Ánh mắt nghi ngờ của ta không chút che giấu lướt qua hạ bộ của Từ Thịnh.

Mặt Từ Thịnh xanh xao.

"Ta không có vấn đề gì, nữ thích khách đó là ta giả trang."

Ta lắc đầu đến chóng mặt.

"Ta không tin, không thể nào, trừ khi chàng có thể chứng minh."

Từ Thịnh nghiến răng hỏi ta chứng minh thế nào.

Ta nheo mắt nói với chàng, cứ chờ đấy, ta nhất định cho chàng một bất ngờ.

Thế là đợi hàng xóm náo nhiệt rồi động phòng, Từ Thịnh uống rượu xong trở về chuẩn bị uống rượu giao bôi, khi mở khăn trùm đầu, nhìn thấy là ta mặc đồ tươm tất, cùng một bộ trang phục tân nương khác do Thúy Thúy cẩn thận chuẩn bị.

Ta cười tươi mời chàng qua đổi y phục, còn nhiệt tình hỏi có cần Thúy Thúy trang điểm giúp chàng không.

Từ Thịnh không chút do dự lần nữa đuổi Thúy Thúy ra ngoài.

Lần trước còn dùng miệng đuổi, lần này trực tiếp xách cổ áo người ta ra ngoài.

Ta nghi ngờ nếu không phải ta còn ngồi đây, có thể chàng sẽ dùng chân đá.

Ta nằm nghiêng trên gối nhìn Từ Thịnh thành thạo cởi y phục tân lang, thay y phục tân nương, sau đó thành thạo thoa phấn, vẽ mày, đánh son, cả bộ trang sức cùng búi tóc, quả thực là mây trôi nước chảy, một hơi làm xong.

Thúy Thúy còn không lanh lẹ bằng chàng.

Nhưng khi Từ Thịnh quay mặt lại, nụ cười trên mặt ta hoàn toàn biến mất.

Người ta nói nữ nhân mặc hôn phục là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời, vấn đề là, tân lang của ta lại trang điểm xong còn đẹp hơn tân nương là ta.

Thế này sống sao được!

Từ Thịnh mặc nữ trang nhẹ nhàng uyển chuyển bước đến trước mặt ta, cười còn rạng rỡ hơn nữ nhân là ta.

Đêm tân hôn của ta và Từ Thịnh, không có cảnh nhấc khăn trùm đầu ngạc nhiên lẫn nhau, cũng không có cảnh uống rượu giao bôi tình cảm thắm thiết, khi Từ Thịnh mặc nữ trang bước về phía ta, trong lòng ta bị đè nén bởi vẻ đẹp của chàng, tất cả hóa thành một tiếng gào thét: "Hôn lễ này ta không làm nữa, chàng tự ôm gương đi mà làm!"