Ta Trồng Bắp Cải Ở Hậu Cung

Chương 40




Trương Cố Dương phải theo hoàng đế đi hành cung, đây cũng là cơ hội.

Ta vội vàng từ biệt nàng.

Tiện thể nói với nàng bên cạnh ta không có tiểu sư muội thanh mai trúc mã, cũng không có nữ hiệp gặp gỡ ngẫu nhiên, càng không động lòng với nữ thích khách mỹ miều.

Ta không thể đối diện với gương mà đàm tình nói yêu chứ.

Đối với chuyện nữ thích khách, nàng vẫn canh cánh trong lòng.

Nếu ta còn có thể trở về, sau khi xuất cung, ta nhất định sẽ nói rõ mọi chuyện với nàng.

Lần này hoàng đế đi hành cung tắm suối, ta dự định phục kích bên suối nước nóng để hành thích, lối đi đều đã thăm dò, có thể men theo con đường nhỏ lẻn vào viện của cung phi bên cạnh, thuận lợi giả làm thái giám, giả vờ tìm thích khách rồi lẻn ra cửa.

Nhưng ta thật không ngờ, phục kích bên suối nước nóng lại không chỉ có mỗi ta là thích khách.

Hoàng đế ôm mỹ nhân có đường cong nóng bỏng xuống suối, còn chưa đợi ta cầm d.a.o găm xông ra, trên cây đã nhảy xuống một hán tử thô kệch la lớn "Hoàng đế khốn nạn ai cũng có thể giết", cung nữ cầm nước bên cạnh nghe thấy liền rút d.a.o găm từ dưới khay trà ra, ngay cả mỹ nhân trong lòng hoàng đế cũng tháo chiếc vòng tay vàng ra lắp ráp thành một dụng cụ g.i.ế.c người hai đầu sắc nhọn.

Ta nấp trong bụi cây bên đường, sờ sờ con d.a.o nhỏ đáng thương trong tay, tượng trưng ném hai phi tiêu vào đám người, nhanh chóng rút lui.

Cả ba đường cùng xuống tay, không thiếu một đao của ta.

Khi ta chạy trốn trong đêm, cả hành cung đã loạn như cám.

Cảm giác lần này hoàng đế đến hành cung, có ý dụ thích khách vào bẫy, nhưng ta nghĩ chắc chắn hoàng đế không ngờ mình có thể dụ ra nhiều người như vậy.

Nhiệm vụ triệt để hoàn thành.

Ban đầu muốn trước khi vào cung tìm thủ lĩnh từ biệt lần nữa, nhưng toàn bộ cơ sở của tổ chức trong kinh thành đã hoàn toàn di dời, khi ta đến chỉ thấy một sân viện trống rỗng, và cơn gió thu quét qua lá rụng nhàm chán trong sân.

Ta cầm đống thẻ bài giả trong lòng, trịnh trọng cúi đầu ba lần trước cửa viện.

Thủ lĩnh không lừa ta, hắn đã giúp ta xử lý hậu sự của Mạnh Nghĩa.

Giang hồ ai ai cũng nói ta bị c.h.ế.t thảm dưới lưỡi đao của cận vệ khốn nạn, bị tra tấn đến mặt mũi biến dạng, xương cốt không còn.

Đến nỗi khi ta tìm Trương Lão Tam làm giấy tờ giả, ông ta nhìn ta như nhìn thấy ma, thậm chí không dám nhận tiền của ta.



Được rồi, ta thừa nhận, thời gian ta tìm ông ta cũng không đúng thật, vì ta đến vào giữa đêm, sau đó để an ủi tâm tình kinh hoàng của ông ta, lúc đi còn cố nhét cho ông ta một nắm tiền giấy.

Trương Lão Tam sợ đến tè ra quần.

Hoàng đế bí mật từ hành cung trở về hoàng cung dưỡng thương, cả hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt hơn nhiều, ta ở trên xà nhà của Minh Chỉ Cung hơn mười ngày, mỗi ngày chăm chỉ nặn thỏ, cuối cùng đã dẫn đến việc cận vệ lục soát cung.

Trương Cố Dương yêu ai yêu cả đường đi lối về, để bảo vệ Cảnh Thăng đã tốn không ít công sức, vừa tìm người vừa nhờ quan hệ, cuối cùng kết luận thỏ không phải là thú cưng, mà là thực phẩm, Cảnh Thăng vì muốn hoàng đế ăn được thịt thỏ tươi ngon mà nghiên cứu chăm chỉ trong cung trống, dùng tiền lương ít ỏi của mình để mưu phúc cho hoàng thượng, mặc dù hành vi không đáng khen, nhưng lòng trung thành với hoàng đế có trời đất chứng giám, vì vậy tất cả thỏ đều thuộc về Ngự Thiện Phòng, còn người thì điều đến Ngự Thú Giám.


Thái giám không giống cung nữ, dù được ân sủng xuất cung dưỡng lão cũng không được rời khỏi kinh thành, ta muốn đưa nàng đi, Thúy Thúy có thể theo cùng, nhưng Cảnh Thăng thì không.

Nàng không còn ở Vân Hà Cung, tiểu thái giám này bầu bạn với nàng một thời gian, cũng phải tìm nơi khác.

Không thể để hai cung thất bị thiêu rụi một cách không may, như vậy không nói nổi.

Đêm giao thừa Trương Cố Dương bị áp giải về nhà ăn Tết, có vẻ như muốn nhốt hắn ta ở nhà đến khi thành thân thu tâm lại, đây là tin tốt nhất ta nghe được kể từ khi vào cung.

Đồ nàng nấu thật thơm, ăn đến nỗi ta quên mất phải nói với nàng mùa xuân sẽ xuất phát.

Dự tính của Tề Đức phi là sinh vào mùa xuân, phi tử sinh con, trong cung sẽ bận rộn một thời gian, lúc đó tất cả sự chú ý của mọi người cơ bản đều dồn vào Tề Đức phi, sẽ không ai chú ý đến Vân Hà Cung.

Cho dù Vân Hà Cung bị cháy, cung nhân cũng chỉ đợi đến khi Tề Đức phi sinh xong mới báo cáo việc cháy như một tai nạn, dù sao trong cung cũng là nơi báo hỷ không báo ưu, nếu Tề Đức phi sinh con trai thì nàng ấy sẽ là hoàng hậu tương lai, cung nhân điên mới chọn thời điểm này để báo cáo với hoàng đế việc có cung thất bị cháy.

Vì vậy, xét từ góc độ nào, đốt lửa vào ngày đó vẫn là an toàn nhất.

Ta thay một bộ y phục thái giám, mỗi ngày chăm chú quan sát bụng của Tề Đức phi.

Thuận tiện chất đầy cỏ khô và củi khô trong Vân Hà Cung.

Cung nữ mà ta để lại cho nàng và Thúy Thúy đã chuẩn bị từ lâu, luôn giấu trong Minh Chỉ Cung, chỉ đợi Tề Đức phi la sinh, ta sẽ bịt miệng g.i.ế.c c.h.ế.t rồi vác đến.

Nhưng chuyện nhỏ nhặt như vậy không cần nói cho nàng biết.


Tề Đức phi chọn ngày mùng ba tháng ba để sinh.

Nàng cũng chọn đúng ngày đó nói là muốn làm bánh thanh đoàn.

Còn làm bánh thanh đoàn gì nữa, xuất cung muốn làm bao nhiêu chẳng được.

Ta bận rộn đốt lửa ở Vân Hà Cung, tạo cảnh hoàng hậu cũ và cung nữ trung thành bất cẩn bị thiêu c.h.ế.t trong phòng, nàng bận rộn thay quần áo, gọi Thúy Thúy thu dọn hành lý.



Nàng có hành lý gì, là rau quả trong cung, hay là giường chiếu bị tháo rời ra?

Chỉ là một chiếc vòng tay thôi mà, ra ngoài ta cho nàng mười cái.

Hơn nữa, Vân Hà Cung có cái gì Trương Cố Dương không biết?

Thiếu một cái vòng tay thì chắc chắn tên này sẽ nghi ngờ.

Ta bảo Thúy Thúy đặt vòng tay về chỗ cũ.

Quả nhiên đa phần cung nhân đều bận rộn ở Tề Đức phi đó, đến Vân Hà Cung cứu hỏa chỉ có cung nữ thái giám trực ở Ngự Hoa Viên, người ít không nói, cứu hỏa lại càng ít hơn.

Đa phần chỉ đứng khoanh tay bên cạnh hô cứu mạng.

Hoàng cung thật là một nơi thú vị.

Nàng còn sống thì đám người này coi như đã chết, nàng sắp c.h.ế.t thì đám người này ngược lại coi như nàng còn sống.

Ta dẫn nàng và Thúy Thúy đi theo lối ra khỏi cung lần trước, suốt đường thuận lợi vô cùng.

Sau khi ra khỏi hoàng cung, ta mới nhận ra tiểu nha đầu Thuý Thúy này cũng là một tinh linh, không chỉ đợi ra ngoài mới nói với ta mình không mang theo vòng tay, mà còn gọi ta là "công tử" khiến lòng ta nở hoa.

Nàng mặt mày ủ dột than thở ở hoàng cung một trận lại rơi vào cảnh tay trắng ra đi, may mà ta mang theo hai chiếc vòng tay dự phòng, mỗi bên tay đeo một chiếc, sau này trong cung có gì ta đều cho nàng gấp đôi, tránh để nàng nói ta không giữ lời, không giống một đại trượng phu.

Sau vụ ám sát trong cung, sóng gió của thích khách đã lắng xuống, cổng thành khôi phục lại việc đi lại bình thường, chỉ có một sự cố nhỏ là, không biết Trương Cố Dương nghe được tin hoả hoạn trong cung từ đâu, cưỡi ngựa lao thẳng về phía hoàng cung.

Suýt chút nữa đã đụng mặt nàng.

Ta vội kéo nàng vào bên cạnh che mặt.

Nhưng dường như Thuý Thúy đã nhìn thấy.

Tiểu nha đầu nhìn theo bóng lưng Trương Cố Dương lao đi, rồi nhìn ta đang kéo nàng để chuyển hướng chú ý, đột nhiên cười với ta.

"Công tử, giờ chúng ta đi đâu?"