Ta bàn bạc với hắn về khả năng nhảy giếng.
Bị Từ Thịnh từ chối ngay lập tức.
Lý do rất đơn giản, một người nhảy giếng là tai nạn, hai người nhảy giếng là điên.
Thêm vào đó ý tưởng này Trương Cố Dương đã nghĩ ra, muốn vớt trong giếng mà vớt được hai người, không đảm bảo hắn sẽ không nghĩ nhiều.
Nghĩ nhiều sẽ điều tra, điều tra sẽ có sự cố, có sự cố rất có thể sẽ lần ra manh mối.
Ta nghĩ đến cảnh ta đang hưởng thụ tự do bên ngoài, đột nhiên Trương Cố Dương xuất hiện, nhìn ta u oán gọi nương nương, liền rùng mình.
Trời lạnh, vẫn là đốt lửa, ít nhất còn ấm áp.
Thúy Thúy mạnh mẽ đòi đi theo ta.
Điều này Từ Thịnh đáp ứng rất sảng khoái, còn nói lúc đó không cần chúng ta lo thi thể, hắn tuyệt đối lo liệu đâu vào đấy.
Ta nghi ngờ tên này vốn dĩ đã có ý định mang luôn cả Thúy Thúy đi cùng.
Lần này Từ Thịnh không nhắc đến việc lén xuất cung vào Tết đèn lồng nữa, thật ra là ta cũng không biết dạo này hắn bận gì, dù sao cũng thấy hắn ra vào Vân Hà Cung, còn không biết từ đâu lôi về được bộ y phục hoạn quan, mặc vào trông cũng ra dáng lắm.
Tất nhiên lời này ta không dám nói với hắn.
Bất cứ nam nhân nào, ngươi nói hắn giống hoạn quan, chắc chắn hắn sẽ không vui...
Trương Cố Dương cũng đã ghé thăm vài lần, ngoài mang đồ đến cho ta còn báo một tin chẳng biết là tốt hay xấu.
Có lẽ Tề Đức Phi sắp sinh vào đầu xuân, mấy vị thái y xem đều nói là con trai.
Ta không ngờ Nguyên Thục Phi và Lý Quý Phi tranh giành mãi, cuối cùng lại để cho Tề Đức Phi hưởng lợi.
Ta vốn tưởng việc Tề Đức Phi sinh con không liên quan gì đến ta, nhưng sau này mới biết, ta đã sai rồi, thực sự sai rồi.
Nếu biết trước việc nàng ấy sinh con có liên quan lớn đến ta, ta nhất định sẽ đốt nhang cầu khấn nàng ấy chọn ngày tốt mà sinh.
Thực tế, nàng ấy chọn ngày rất tốt.
Mùng ba tháng ba, lễ Thượng Tị.
Tại sao ta nói ngày đó rất tốt? Bởi vì ta cũng chọn một ngày xuân tươi đẹp như thế, xắn tay áo lên, chuẩn bị thử làm bánh thanh đoàn.
Khi ta đã chuẩn bị xong mọi thứ, định đem bánh thanh đoàn lên xửng hấp, Từ Thịnh đột nhiên ném một cái bao vải từ ngoài tường vào.
Tiếp theo lại ném vào một cái nữa.
Rồi hắn như thần binh từ trên trời đáp xuống, nhảy từ tường xuống, một cước đá lật nồi hấp của ta.
Bánh thanh đoàn đáng thương của ta.
Bánh thanh đoàn mập mạp bọc thịt và đậu phụ ngũ vị của ta.
Cứ thế từng cái lăn vào đất dính đầy bụi.
Nhưng Từ Thịnh không hiểu nỗi đau của ta đối với đồ ăn, hắn không chỉ đá lật nồi hấp của ta, còn rút từ đống củi của ta ra cây củi cháy mạnh nhất, rồi cướp đi một hũ dầu mà ta khó khăn lắm mới giữ lại được.
Khi ta kịp phản ứng, Từ Thịnh đã đốt cháy một gian phòng rồi.
“Thay đồ nhanh đi, hôm nay có người sinh con, cả cung đều đến đó hầu hạ rồi.”
Thúy Thúy thét lên, nhảy dựng lên để thu dọn hành lý.
“Ngươi ngốc à, đã sắp c.h.ế.t rồi còn mang theo gì, lấy vòng tay rồi đi là được.”
Thúy Thúy như bừng tỉnh, lao vào phòng lục vòng tay.
Ta nhanh chóng thay bộ y phục cung nữ mà Từ Thịnh mang đến, Thúy Thúy giúp ta búi tóc theo kiểu tóc đôi của cung nữ thường thấy.
Từ Thịnh đã chuẩn bị xong căn phòng.
Có lẽ Tề Đức Phi sinh con khá khó khăn, vì Vân Hà Cung đã cháy nửa ngày, người trong cung dập lửa mới chậm chạp đến.
Quan trọng nhất là, người đứng xem nhiều, người dập lửa ít, phần lớn đều khoanh tay đứng đó, miệng hô cứu người vang vọng, thực ra chỉ là chạy loạn, tay không cầm chậu, cứu cái quái gì chứ.
Quả nhiên nhân duyên của hoàng hậu cũ không tốt.
Từ Thịnh dẫn ta và Thúy Thúy đi đường tắt, chui qua lỗ chó trèo tường, rẽ trái rẽ phải vòng vèo cả nửa canh giờ, ta mới đứng trên phố ngoài hoàng cung kinh thành một lần nữa.
Thúy Thúy kéo tay áo ta, ta cảm thấy nàng ấy run rẩy cả người.
“Tiểu thư... chúng ta thực sự ra ngoài rồi?”
Ta cúi đầu chạy về phía trước, đến khi đi vào đám đông mới dừng lại, ngoảnh đầu nhìn về hướng hoàng cung.
Tường đỏ ngói xanh che khuất bầu trời hoàng cung, ta thậm chí không thấy khói đen từ Vân Hà Cung bị cháy.
Cổng cung đóng chặt khiến toàn bộ hoàng cung trở nên đặc biệt trang nghiêm và yên tĩnh.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y Thúy Thúy, giọng nói mang theo chút run rẩy mình cũng không nhận ra.
“Thúy Thúy, tìm chỗ nào đó, bán cái vòng này, chúng ta lấy tiền đi thôi.”
Thúy Thúy nhìn ta vẻ mặt ngơ ngác.
“Tiểu thư, ta không mang vòng tay ra ngoài.”
Ta cảm thấy như bị sét đánh trúng, niềm vui vừa mới thoát ra ngoài biến mất hoàn toàn.
Trong Vân Hà Cung ta đã tưởng tượng biết bao lần, đợi khi ta ra ngoài, sẽ lấy cái vòng đó làm một khoản tiền, coi như là phí chia tay với cẩu hoàng đế, rồi dùng số vốn khởi nghiệp này ra ngoài thuê nhà tìm cửa hàng, mở quán lẩu, bắt đầu cuộc sống dụ dỗ đại gia, trở thành bà chủ, bước lên đỉnh cao cuộc đời.
Nhưng ta không ngờ, người ra được, vốn khởi nghiệp lại không ra được.
Thế này thì hỏng bét rồi?
Thúy Thúy vô tội đ.â.m thêm vào tim ta một nhát.
“Từ công tử nói rồi, đợi lửa tắt Trương đại nhân nhất định sẽ đến Vân Hà Cung tìm, nếu không thấy vòng tay chắc chắn sẽ nghi ngờ, đến lúc đó sẽ không tốt, nên ta để vòng tay lại, ta thấy Từ công tử nói có lý.”
Ta hận không thể tát Thúy Thúy cho nàng ấy tỉnh ra.
“Ta là tiểu thư của ngươi hay hắn là tiểu thư của ngươi, ngươi nghe lời ai?”
Thúy Thúy nhìn ta, lại nhìn Từ Thịnh bên cạnh ta, không do dự bán đứng ta.
“Nghe lời tiểu thư và nghe lời công tử có khác gì nhau?”
Ta nghiến răng nghiến lợi.
Từ Thịnh nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta, ngăn lại tay ta định đánh vào đầu Thúy Thúy.
Rồi hắn đeo vào tay ta một chiếc vòng.
“Ta đã nói rồi, trong cung nàng có gì, ta nhất định sẽ cho nàng gấp đôi, ta nói là làm, quyết không nuốt lời.”
Ta còn chưa hết giận, tức giận quay đầu trừng Từ Thịnh.
“Chàng nói?”
Từ Thịnh nắm tay ta kéo đi ra khỏi thành.
“Ta nói, sau này đều tính.”
Năm thứ ba ta ở lãnh cung, không chỉ thực hiện được việc ăn no, mà còn thành công trốn thoát, thành công tái giá.
Không biết Từ Thịnh kiếm được lệnh bài từ đâu, trên đó ghi tên ta thời còn con gái.
Khi thị vệ kiểm tra lệnh bài, một con ngựa phóng qua ta, may mà Từ Thịnh kéo ta một cái, ta mới không bị đụng ngã.
“Có chuyện gì cấp bách mà chạy nhanh vậy?”
Từ Thịnh kéo ta sang một bên, ngoảnh đầu nhìn kỵ sĩ đã chạy xa.
Thị vệ vừa lật xem lệnh bài của Thúy Thúy, vừa liếc theo ánh mắt của Từ Thịnh nhìn một cái.
“Không phải tin khẩn, chắc là có việc gấp, người vừa rồi nhìn y phục là thị vệ trong cung, cầm lệnh bài cũng là của thị vệ.”
Đến khi ra khỏi thành, Thúy Thúy mới lén rúc vào bên cạnh ta.
“Tiểu thư, người vừa rồi hình như là Trương đại nhân.”
Ta liếc nhìn Từ Thịnh vẫn đang mặc cả với phu xe, lặng lẽ ra hiệu cho Thúy Thúy im lặng.
Thật ra có nhiều chuyện, thực sự không cần nói ra.