Ta Trồng Bắp Cải Ở Hậu Cung

Chương 25




Đợi ta bò ra khỏi hầm lấy nước về, hắn lại nói toàn thân vô lực không ngồi dậy được, ta chỉ có thể vừa đỡ vừa ôm để hắn dựa vào ta uống.

Khó khăn lắm mới cho hắn uống xong nước, làm sạch vết thương xong, ta dựa vào thắt lưng mệt mỏi định nghỉ ngơi thì hắn lại kêu lạnh.

Ta lấy thêm chăn của Thúy Thúy đắp cho hắn, còn tìm thêm áo bông đè lên.

Đợi hoàn thành tất cả những việc này, ta cũng gần như mệt như chó.

Thôi đi cái chuyện chăm sóc bệnh nhân tăng thêm tình cảm.

Ta cả đêm không ngủ, tóc tai bù xù, quầng thâm mắt và bọng mắt gần như rủ xuống cằm, nói chuyện tình cảm cái gì chứ!

Người ta nói nghệ thuật là sự gia công của cuộc sống, ngươi bảo Lương Sơn Bá đi bến tàu vác bao cát một ngày, sau đó quay về nói chuyện yêu đương với Chúc Anh Đài dọn dẹp vệ sinh cả ngày thử xem.

Họ ngoài bàn về nghèo khó, đảm bảo chẳng thể bàn nổi cái gì.

Có lẽ tinh thần Từ Thịnh thật sự không tốt, làm khổ ta xong lại ngủ tiếp.

Ta không dám động đậy, cố gắng ngồi bên cạnh hắn chợp mắt.

Trong lúc đó Thúy Thúy đến gõ cửa hỏi ta có cần thay tay không, bị ta đuổi đi ngủ.

Tiểu nha đầu còn muốn gả cho Lệ Viễn, bây giờ cho nàng ấy lau cơ thể nam nhân trần truồng là có ý gì?

Từ Thịnh ngủ không yên.

Chẳng phải là nói nhảm, chỉ là lúc thì kêu lạnh lúc thì kêu nóng, ta đã lau người cho hắn ba lần, thay hai chiếc nệm, cuối cùng vẫn phải cởi quần hắn ra.



Thật không phải ta muốn chiếm tiện nghi của hắn, hoàn toàn là vì ta không thành thạo công việc, khi lau người cho hắn làm ướt quần đùi.

Ta không thể trơ mắt nhìn hắn bị cảm lạnh thêm.

Vậy nên, khi Từ Thịnh tỉnh lại vào ngày hôm sau, đối diện với hắn là bản thân trần truồng cuộn trong chăn, một vị hoàng hậu cũ ôm chậu nước ủ rũ nhìn hắn.

Chăm sóc một nam nhân bị bệnh sốt cao đúng thật không phải là công việc của con người, Từ Thịnh ngủ suốt cả ngày, còn ta đáng thương không chợp mắt suốt một ngày một đêm, lại phải chạy lên chạy xuống, bưng nước, đút nước, lau người, cởi quần áo, mỗi việc đều là việc tốn sức.

Thường là khi ta vừa chợp mắt một chút, Từ Thịnh lại bắt đầu rên rỉ không thoải mái chỗ này chỗ kia.

May thay, ta bị đời sống điền viên trong lãnh cung mài dũa đến không còn tính cáu gắt khi thức dậy, nếu không ta đã đánh c.h.ế.t cái tên phá đám giấc ngủ của ta rồi.

Nhưng không biết có phải là ảo giác của ta hay không, ta luôn cảm thấy Từ Thịnh như nhớ lại chuyện gì đó, rồi quyết đoán nói với ta câu đầu tiên khi tỉnh dậy lần thứ ba: "Nương nương đã xem hết thân thể của ta rồi, định khi nào chịu trách nhiệm với ta đây?"

Ta sững sờ.

Câu này vốn nên là câu xuất hiện thường xuyên, thường xuất hiện sau khi nam chính võ công cao cường lại tuấn tú cứu một nữ nhân ra khỏi tình huống nguy hiểm, nữ nhân đó e thẹn nói ra.

Tất nhiên, nếu là nam phụ hoặc người qua đường không tuấn tú nói câu này, câu kèm theo thường là "Tiểu nữ kiếp sau có cỏ cây cũng sẽ báo đáp đại ân đại đức của anh hùng."

Tinh hoa của câu này là nữ nhân nói với nam nhân.

Ta cũng không biết tại sao ở đây lại có sự cố thế này, tóm lại cảnh tượng hiện giờ là: Trên đất nệm rối ren, quần áo chất đống ở góc tường, nam nhân trần truồng, lấy chăn che ngực, lộ ra vai trần, rồi e thẹn nói với ta: "Dẫu sao người cũng đã thấy hết rồi, hãy chịu trách nhiệm với ta đi."

Ta cảm thấy mình muốn châm một điếu thuốc sau chuyện này, biểu cảm trên mặt chắc là "Lão tử đã làm xong rồi, ngươi có khóc cũng vô ích, hãy theo ta sống qua ngày đi..."

Thật là lộn xộn mà.



Thúy Thúy ló đầu ra từ hầm ngầm, vốn định hỏi ta có muốn thay người trông nom không, không ngờ nhìn thấy cảnh tiểu thư nhà mình bắt nạt nam nhân, còn nam nhân trẻ mếu máo sau khi bị chiếm tiện nghi, lập tức phát ra tiếng hét chói tai của cô nương mê CP sau khi thấy được cặp đôi yêu thích.

"Tiểu thư cứ tiếp tục, Thúy Thúy không biết gì cả."

Ngươi đúng là không biết gì cả.

Không biết ta sẽ bảo cho ngươi, sao ngươi lại chạy đi…

Ta thực sự muốn đuổi theo Thúy Thúy kéo lại để minh oan, nhưng Từ Thịnh lúc này lại giống như hồn Trương Cố Dương nhập vào, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta không buông.

"Nương nương định bỏ rơi ta sau khi đã làm loạn sao?"

Ta biết Từ Thịnh luôn dám làm dám chịu hơn Trương Cố Dương, nhưng không ngờ hắn lại dám đến mức này.

Nói như thể ta thực sự làm loạn với hắn vậy.

Ngươi có tin năm tới ta sẽ trồng dưa leo không.

Dưa leo có hoa ta sẽ làm loạn với ngươi.

Từ Thịnh nghiện diễn kịch, che mặt trong chăn mà rên rỉ.

"Nương nương, ta là trai nhà lành trong sáng, từ nay về sau ta là người của nương nương rồi."

Đúng đúng, sao ngươi không nói ngươi là đại lão gia trinh tiết, không phải ngươi đi dạo thanh lâu vào lễ đèn lồng sao?