Thân thể mẹ không khoẻ, kể từ đó cũng không có thêm đứa con nào nữa.
Hầu phủ chỉ có một đứa trẻ, ta từ trước đến giờ cũng không vì thế mà cảm thấy cô đơn bao giờ.
Dù sao thì cũng luôn có Tạ Lăng chơi với ta.
Kể cả đến lúc hắn đến tuổi đến học đường, cũng xin hoàng thượng cho ta đến học cùng.
Ta mới không thèm đi á.
Học đường giờ Mão* đã vào tiết, nếu ta muốn từ hầu phủ đến học đường, hàng ngày trời còn chưa sáng đã phải dậy rồi…
*giờ Mão: từ 5 đến 7 giờ sáng
Nên ta không đi đâu!
Ta từ trên giường la hán xuống, phải vào cung để nói lí với Tạ Lăng một phen.
Ta không tin hắn ép được ta.
Thế nhưng mẹ lại nhẹ nhàng mà khuyên ta, nói rằng hoàng đế bệ hạ đã mở lời vàng ngọc, ta không thể không đi.
Ta bĩu môi, không chịu khuất phục nhìn mẹ ta: “Nhưng mà Tạ Lăng còn chưa hỏi ý con nữa mà.”
Mẹ thở dài một hơi, ôm ta vào lòng, thật nghiêm túc nhìn ta.
“Đường nhi, con nói thật cho ta nghe, con… thích Vinh vương được mấy phần?”
Thích?
Ta đương nhiên là thích rồi.
Từ nhỏ đến giờ ngoài mẹ ta ra, chỉ có hắn là đối tốt với ta nhất, sao mà ta lại không thích hắn cơ chứ?
Ta bĩu môi ngẩng đầu nói.
Mẹ sờ tóc ta, nhẹ nói.
“Tất cả sẽ tốt thôi…”
Mẹ hơi cau mày, cẩn trọng nhìn ta: “Đường nhi nếu như một ngày, mẹ nói là nếu như…. con không thích Vinh thân vương nữa, vậy phải nói ngay cho ta biết, nếu không… nếu không sẽ không kịp nữa…”
Gì mà không kịp với cả kịp.
Làm sao mà ta lại không thích Tạ Lăng được cơ chứ?
Lời này của mẹ, kì quái quá đi.