Lễ trung nguyên, Tạ Lăng mở tiệc, quần thần đến dự, ta nhìn một lượt từ trên xuống dưới, xin đi nghỉ trước.
Tạ Lăng bưng đôi mắt nặng nề quét qua, hơi cau mày.
Hắn đang phải diễn ra dáng vẻ tình cảm với ta, ta biết.
Quả nhiên, hắn không nói lời nào, coi như đồng ý rồi kêu A Thuận hộ tống ta về.
Giám sát ta.
Ta cười lạnh, đứng dậy bỏ đi.
Đi ngang qua hồ Vị Ương, ta sửng sốt.
Mặt hồ điểm xuyết những ngọn đèn lồng hoa sen, soi bóng mặt hồ nhỏ như mơ như ảo.
Ta vẫn nhớ năm đó, vào lễ hoa đăng, khi ta và Sở Cửu ngắm một hồ đầy đèn hoa sen, hơi thở của huynh ấy nhẹ nhàng mà nóng ấm vẩn vương cạnh ta.
Nhìn thấy những hình ảnh quá khứ, tim ta lại rung lên đau đớn.
A Thuận đích thân khoá cửa cung điện của ta.
Ta kêu tất cả cung nhân lui ra ngoài, ngồi một mình trong hành lang tối tăm.
Ta như được nhìn thấy lại đôi mắt sâu thẳm ấy.
Bên trong là sự lạnh nhạt và lãnh đạm như núi băng tựa đồng tuyết, và chỉ khi người đó nhìn thấy ta, mới lộ ra một chút dịu dàng.
Sở Cửu.
Ta để tờ giấy gần ngọn nến đốt cháy nó, rồi nhẹ nhàng ném nó vào lư hương.
Người ẩn trong bóng tối hình như có chút mỉm cười, nói cẩn thận đốt cả nhà đấy.
Ta cũng cười theo.
Ta lại ném một nắm giấy vào trong lò than.
Ta nói với bóng người trong phòng.
“Thì đốt luôn, làm sao chứ? Chàng ngăn được ta chắc?”
Người đó lại im lặng.
Ta đưa tay ra định chạm vào.
Không có gì để chạm vào.
Bóng dáng huynh ấy xa dần.
Ta quỳ xuống đất, mắt dán chặt vào ngọn lửa đang dần thiêu đốt đôi mắt ta.
“… Chàng nói ta chờ chàng, ta chờ chàng lâu quá rồi, không muốn chờ nữa…”
Ta lẩm bẩm, đổ vò rượu vào trong ngọn lửa.
Ngọn lửa bốc cao đến mức ta thậm chí còn có thể ngửi thấy mùi tóc cháy của chính mình.
Ta đi về phía ngọn lửa toả sáng rực rỡ nhất, đó mới chính là tổ ấm duy nhất.