Ô Nhược đưa thư đầu hàng, nói đại binh phát ra chỉ do một mình tam hoàng tử của Ô Nhược chỉ huy, không phải ý chỉ chính thức của hoàng gia Ô Nhược.
Tam hoàng tử giờ đã chết trong chiến loạn, Ô Nhược hy vọng có thể cùng hoà giải với Đại Chu, sẵn sàng cống nạp hàng ngàn ngựa tốt và gia vị các loại để cầu hoà.
Hoàng đế Đại Chu bệnh nặng không thể xử lí, thái tử Đại Chu nhân từ đức độ, đương nhiên đứng ra đồng ý.
Mạnh tướng quân rút quân ở phía tây trở về kinh thành.
Dường như lại trở về cảnh quốc thái dân an.
Tạ Lăng gần như chuyển vào trong cung ở, ta cũng từ phủ thái tử chuyển vào cung.
Ngày qua ngày, vết thương ở lòng bàn tay Tạ Lăng cũng dần lành lại.
Ta là thái tử phi hiền lương thục đức của triều đình Đại Chu, cùng Tạ Lăng tương thân tương ái, là chuyện tốt của chốn cung đình.
Nhưng khi chỉ có hai người với nhau, nhiều tháng liền ta cũng chẳng nói với hắn một lời nào.
Ta đã thành một cái xác biết đi, nếu không phải lo cho tính mạng của mẹ ta, ta đã tìm chết từ lâu.
Sự kiên nhẫn trong mắt Tạ Lăng cũng dần mòn đi.
Hắn cau mày, vuốt cằm, nhìn ta trầm ngâm.
“Có phải ta đã yêu chiều nàng quá không?”
Quá đáng đến mức ta gần như bật cười thành tiếng.
Sự “yêu chiều” to lớn như vậy, ta thật sự không có phúc hưởng.
Ta ghê sợ liếc hắn, tránh đi ánh mắt như thiêu đốt của hắn.