Nửa mê nửa tỉnh, ta nghe thấy tiếng động bên ngoài, hình như có ai đó đang xông vào phòng.
Cửa bị mở tung ra, ánh trăng bên ngoài chiếu lên khuôn mặt đang đưa mắt tìm kiếm.
Ta cố gắng mở mắt nhìn.
Bóng nến chợp chờn, ba người phai thành hai người, rồi cuối cùng rõ lại thành một người.
Thì ra là Sở Cửu.
Huynh ấy bước vào, sắc mặt nghiêm nghị, mồ hôi còn lấm tấm đọng trên trán, ánh mắt như muốn giết người.
“Động tĩnh lớn thật.” - Người bên cạnh ta nhàn nhạt nói - “Sở thiếu gia không công không chuyện lại tự tiện xông vào phủ thái tử, nên tính tội gì?”
Ta hoang mang, lảo đảo tự đứng dậy, cảm thấy tay chân bủn rủn, ngã vào người Tạ Lăng, quay sang nói với hắn.
“Đừng giận, là ta bảo huynh ấy đến đón ta.”
Tạ Lăng đỡ lấy ta, ta không biết nhiệt độ trên cơ thể hắn lại cao đến như thế, đốt lây sang người ta khiến ta khó chịu.
Ta đưa tay lên sờ trán hắn đo nhiệt.
“Huynh ốm rồi sao?”
Tạ Lăng nắm lấy tay ta, siết chặt nó trong lòng bàn tay nóng bỏng của hắn. Hắn ôm lấy ta, nửa người ta gần như nằm gọn trong lòng hắn.
Hắn ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Sở Cửu.
“Điện hạ, hầu phủ phu nhân đã làm bánh hoa quế, đang đợi quận chúa về dùng.”
Sở Cửu không khiêm nhường cũng không kiêu ngạo, nhàn nhạt cất tiếng.
Hai người giương cung bạt kiếm với nhau một lúc lâu.
Cuối cùng, Tạ Lăng bế ta lên, từng bước từng bước đi đến thả ta vào vòng tay của Sở Cửu.
Giọng nói của hắn mang theo tia sắc lạnh.
“Nàng ấy uống hơi nhiều, cẩn thận đừng để nàng trúng gió.”
Đôi tay của Sở Cửu cứng rắn như sắt thép, ép ta đến đau, ta cuộn tròn trong lòng huynh ấy, cả đường kêu khó chịu.
Lòng ta bồn chồn không thôi, toàn thân như đang bốc cháy.
Ta nghe thấy giọng nói run run của Tiểu Loan, hỏi Sở Cửu rằng cần gọi thái y đến xem cho ta không.
Ta muốn nói ta chỉ là uống quá nhiều thôi, không cần phải gọi thái y, uống hai bát canh giải rượu là được, nhưng môi ta như bị treo nặng ngàn cân, không cách nào mở ra nói được một lời.
Sở Cửu hình như đang giải thích điều gì, ta đã cố hết sức lắng nghe, nhưng vẫn không nghe ra được huynh ấy nói gì, chỉ có thể dần thả mình vào bóng tối.
Ngày hôm sau tỉnh dậy, ta đã thân trần nằm trong bồn tắm, ngâm mình trong nước ấm, đầu đau như búa bổ.
Tiểu Loan kiệt sức nói tiểu thư sau này đừng uống rượu nữa, tối qua tiểu thư trở về phát sốt, sốt hết cả nửa đêm, ai cũng sợ, làm Sở thiếu gia trông chừng cả một đêm không ngủ.
“Sở Cửu?”
Ta giống như tỉnh lại một nửa.
Ta lập tức dứng dậy khỏi nước khiến nước trong bồn bắn tung toé ra xung quanh, vội quá ngã khuỵa, đầu gối đập vào thành bồn gỗ khiến ta phải rít lên một tiếng đau đớn.
Ta nhìn thấy một góc áo màu đen phấp phơ bay qua đằng sau bức bình phong rồi biến mất.
“Khoẻ lên nhiều chưa?”
Giọng của Sở Cửu vang lên, rõ ràng là lo lắng, nhưng lại kiềm chế hạ giọng xuống.
Ta không ngờ huynh ấy lại đứng canh ở ngay phía sau bình phong, lập tức đỏ mặt, vội vàng chui lại vào trong thùng gỗ an toàn.
“Ta không sao…”
Ta lí nhí nói.
Ta thấy có chút có lỗi.
Ta nói ta sai rồi, từ giờ sẽ không uống rượu nữa.
Ta nói ta vốn là không muốn uống nó, nhưng đó là rượu do Vũ tỷ tỷ tự tay ủ, nên ta mới uống thử một chút.
Ta nói không ngờ rượu của tỷ ấy lại mạnh như vậy, ta mới uống được có hai ly mà đã say thành như vậy.
Sở Cửu im lặng rất lâu.
Lâu đến mức ta sắp buồn ngủ đến nơi, huynh ấy mới mở miệng, giọng nói mấy phần khô rang.
“Chúng ta sớm ngày thành thân đi.”