Mùng bảy, ta vui vẻ dẫn Sở Cửu đến trường đua ngựa, Tạ Lăng đã chuẩn bị sẵn một bộ yên ngựa.
Vũ tỷ tỷ đích thân chọn ra một con ngựa khoẻ đẹp nhất, nghênh ngang đi đến, một người một ngựa như mũi tên bắn ra.
Sở Cửu khẽ nhíu mày, theo sát phía sau.
Tạ Lăng thong thả đi bên cạnh ta.
Mấy ngày không gặp, hắn nhìn có vẻ như gầy đi không ít, ánh mắt cũng không còn trong trẻo như mọi khi, lộ vẻ ưu tư.
“Không phải do Vũ tỷ tỷ nhìn trúng tam ca ca, nên huynh buồn chứ?”
Ta nhìn bóng lưng kiêu ngạo vênh vang của Vũ tỷ tỷ ở phía trước, thấp giọng trêu hắn.
Tạ Lăng thu liễm cười: “Việc hôn sự của công chúa, còn chưa rõ.”
Cái gì mà không rõ chứ, chính Vũ tỷ tỷ nói cho ta biết, tam hoàng tử thân là đích tử duy nhất của hoàng thượng, được hoàng hậu nương nương nuôi dạy lớn lên ôn nhuận như ngọc, phong lưu phóng đãng, rất hợp với sở thích của tỷ ấy, lẽ nào còn không phải là thật?
“Tiếc quá nha…” - Ta than nhẹ - “Vũ tỷ tỷ tốt như vậy cơ mà.”
Tạ Lăng cười như không cười nhìn ta, “Nàng ta tốt ở đâu?”
“Cái gì chẳng tốt! - Ta bấm ngón tay kể cho hắn nghe - “Tỷ ấy xinh đẹp, tốt bụng, thông minh, cưỡi ngựa rồi đánh bóng rồi nhảy múa đều giỏi, thơ ca Trung Nguyên vừa mới học vài tháng mà đã tốt hơn ta bao nhiêu…”
“Nàng ta tốt ở chỗ nàng ta là công chúa của Ô Nhược!” - Tạ Lăng ngắt lời ta, bình tĩnh nói - “Chỉ có thái tử xứng với nàng ta.”
Tim ta lỡ một nhịp, vội ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Sườn mặt dần mất đi vẻ non trẻ của hắn sắc nét rõ ràng, ánh mắt ghim chặt vào bóng lưng của Vũ tỷ tỷ, có ý tứ nặng nề khiến người ta nhìn vào khó mà hít thở, còn có một cảm giác nguy hiểm như đang săn bắt con mồi.
Hắn đột nhiên cao giọng phi ngựa, khiến ta giật mình một chập.
Không biết từ lúc nào mà dây cương của Vũ tỷ tỷ lại tự dưng bị đứt.
Nhìn tỷ ấy mất đi phương hướng, người lơ lửng trong không trung, ta sợ hãi hét lớn.