Mẹ ta lo lắng, lệnh cho một đám gia nhân lén từ xa theo chân chúng ta.
Ta bực mình, kéo tay Sở Cửu len vào đám đông.
Sở Cửu bị ta kéo loạng choạng chạy mấy bước, cau mày nhìn ta.
Ta ngượng nghịu cười nói.
“Ta không muốn bọn họ đi theo.”
Sở Cửu cụp mắt, quay đầu nhìn đám người hầu âm thầm theo sau.
Rồi huynh ấy lần đầu tiên chủ động nắm tay ta, dẫn ta len qua dám đông rất nhanh.
Tốc độ rất nhanh, ta cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy loá cả mắt.
Mấy người gia nhân đằng sau, bị bọn ta bỏ lại rất xa phía sau, đến hình bóng cũng không nhìn thấy nữa.
Cuối cùng huynh ấy cũng dừng lại, ta khó khăn lắm mới đứng vững, thở hổn hển.
Hít vào một hơi.
Ngẩng lên một cái, ta choáng cả đầu.
Huynh ấy dẫn ta đến bên sông hoa, cả một dòng sông đầy ắp đèn lồng hoa sen, giống như một dải tinh hà.
“Đẹp thật”, ta thốt lên, “giống hệt đom đóm mùa hè.”
Sở Cửu thì lại im lặng một lúc, cũng cất lời, nhưng giọng nói lại như ngọn gió tây bắc se se lạnh phảng phất từ xa.
“… Giống như đứng trên lầu cao nhìn chiến hoả, những đốm lửa chấm điểm, là điềm có người đang chết.”
Ta ngơ luôn, lần đầu tiên trong đời cảm nhận được đau khổ là như thế nào.
Ta nắm lấy tay huynh ấy, tay huynh ấy rất lạnh, còn như đang run.
Bàn tay mềm mại ấm áp của ta ôm chặt lấy tay huynh ấy.
Huynh ấy yên lặng nhìn ta hồi lâu, đôi mắt đen láy như thể bên trong có đèn chiếu rọi.
Trên đường trở về, tóc của ta dính vào kẹo hồ lô, không gỡ ra được.
Không biết có phải do bộ dạng tay chân chật vật của ta rất buồn cười hay không, dưới bóng hoa ánh đèn, ta dường như nhìn thấy Sở Cửu khoé miệng nhếch lên.
Ta bị nụ cười ấy làm cho loá mắt, tim như lỡ mất một nhịp.
Cuối cùng cũng coi như làm huynh ấy cười được rồi, ta một chuyến này náo loạn chạy trốn thật là có hiệu quả.