Ngày hôm sau, trời trong quang đãng.
Tiến Bảo sáng sớm đánh một cái ngáp dài, chuẩn bị bữa sáng cho Tiết Yến, đang đi bộ về dọc theo hành lang thì tình cờ gặp Tô Tiểu Thiến đến phục mệnh.
"Thế nào rồi?" Tiến Bảo hỏi.
Tô Tiểu Thiến nói "Bẩm công công, các vật dụng trong phòng của thế tử điện hạ đều được bảo quản tốt, mái ngói hư hại cũng tạm thời lợp lại. Lát nữa mời vài người thợ tới, hôm nay có thể sửa xong."
Giọng nói du dương, như tiếng vàng anh.
Tiến Bảo nheo mắt liếc nhìn vào phòng.
"Hôm nay có thể sửa xong?" hắn hỏi.
Tô Tiểu Thiến gật đầu.
Tiến Bảo lại nói "Hai ngày nữa mới sửa xong, có được không?"
Tô Tiểu Thiến sửng sốt "Hai ngày nữa?"
Thấy Tiến Bảo nhìn nàng, ánh mắt chuyển động rồi nhìn về hướng phòng chính với vẻ hơi mờ ám, lại như chẳng có gì xảy ra thu ánh mắt về.
Tô Tiểu Thiến sững sờ một hồi, sau đó mới tỉnh táo lại.
Nàng che môi cười "Đương nhiên có thể, vậy thợ thủ công này cần nô tỳ đích thân đi mời."
Tiến Bảo nhìn nàng với ánh mắt tán thưởng "Vậy thì làm đi."
Tô Tiểu Thiến nhún người hành lễ với hắn, xoay người đi ra ngoài. Vòng eo kia mảnh khảnh như hàng liễu, dù không cố ý lắc lư nhưng trong lúc đi lại vẫn thướt tha yểu điệu.
"Tương tư bừng tỉnh không tỏ, hóa ra vì đã khắc cốt. Tình không biết từ đâu ..." sau khi đi xa, Tô Tiểu Thiến tự mình ngâm nga một bài hát.
Trong cái nắng đầu hạ chói chang, nghe thật vui tai.
Dù Tiến Bảo nghe không hiểu lắm, nhưng tâm trạng rất tươi sáng. Hắn nhanh chóng vào phòng, hầu hạ Tiết Yến rời giường rồi sai người hầu dọn bữa sáng ở gian ngoài cho hai người.
Quân Hoài Lang không mấy hiểu biết chuyện này, nghe Tiến Bảo nói, y không khỏi nhíu mày "Phiền như vậy sao?"
Tiết Yến liếc nhìn Tiến Bảo, chỉ thấy vẻ mặt hắn gian xảo, vừa nhìn đã biết là đang bịa đặt.
Tiết Yến thu hồi tầm mắt, xem như không phát hiện.
Quân Hoài Lang bị thương ở tay phải, cầm đũa hơi khó nên phải cần Phất Y gắp thức ăn vào bát, sau đó tay trái cầm thìa đưa thức ăn vào miệng.
Trong nhà Quân Hoài Lang có quy tắc nghiêm ngặt từ khi còn nhỏ, lúc ăn không được nói nhiều. Phất Y gắp món gì, y sẽ im lặng ăn, không kén chọn.
Quân Hoài Lang cũng không nói nhiều.
Tiết Yến thu hồi ánh mắt, cầm lấy đôi đũa mới bên cạnh, gắp một miếng thịt lớn ở bụng cá, bỏ vào trong bát của mình, sau đó lựa xương cá "Vậy thì ở đây thêm hai ngày."
Quân Hoài Lang nói "Cũng không thể để người ngày ngày ngủ gian ngoài."
Tiết Yến cụp mắt nói "Không sao, ngươi cứ ở đi."
Đúng lúc này, Tô Tiểu Thiến vội vàng đi vào.
Tiến Bảo nhìn lên, thấy vẻ hoảng sợ hiếm thấy trên khuôn mặt nàng, nàng cứ nhìn mình nhưng ấp úng không nói nên lời.
"Sao vậy?" Tiến Bảo vội vàng hỏi.
Ánh mắt của Tô Tiểu Thiến đảo qua khuôn mặt của Quân Hoài Lang và Tiết Yến, thấy họ ngẩng đầu lên, nàng nhanh chóng giấu đi vẻ mặt hoảng sợ.
"Thế tử điện hạ, công tử Thẩm gia đến rồi." nàng nhìn Tiến Bảo rồi vội vàng nói với Quân Hoài Lang "Công tử ... nghe nói mái ngói trong phòng thế tử điện hạ hư hại, liền đưa một nhóm thợ thủ công đến, nói là muốn giúp sửa lại mái ngói cho điện hạ ..."
Nói đến đây, nàng không nói tiếp được nữa.
Lúc Tiết Yến nghe thấy, bàn tay đang lựa xương cá dừng lại.
Tiến Bảo lộ ra nét mặt không thể nhìn thẳng.
Tên ngu ngốc Thẩm gia này ... đúng là gây loạn thêm mà.
Mọi người trong phòng, Quân Hoài Lang là người duy nhất không phát giác được gì, trên mặt lộ ra ý cười với sự nhiệt tình của Thẩm Lưu Phong, khẽ cười nói "Lưu Phong cũng thật là ... ta đi xem thử."
Nói xong, y đặt đũa xuống, định ra ngoài xem thử.
Người ta chạy đến nhà mình sửa mái ngói, cũng không thể để người ta tự bận tới bận lui. Dù gì cũng phải đi cảm ơn, chí ít phải mời người ta uống tách trà nóng ...
Đột nhiên, một miếng thịt cá trắng như tuyết được gắp vào bát của Quân Hoài Lang.
Một miếng thịt cá lớn vô cùng phẳng, xương cá đã được lựa sạch.
Quân Hoài Lang nhìn Tiết Yến, thấy hắn không ngẩng đầu, an tĩnh ngồi đó, lại gắp một miếng thịt cá khác bỏ vào chén của mình, tiếp tục lựa xương.
Cảm nhận được ánh mắt của Quân Hoài Lang, Tiết Yến ngẩng đầu, khẽ liếc nhẹ y, ánh mắt bình tĩnh không dao động, lại mang theo vài phần chắc chắn.
"Ăn cơm trước." hắn nói.
Vì thế Quân Hoài Lang bị nhét đầy một bụng thịt cá, y ăn hết một nửa con cá mới được Tiết Yến thả ra.
May là cá rô thanh đạm rất ngon, y đã ngạc nhiên ngay từ miếng đầu tiên. Ăn nhiều cũng không ngán, mà lại có cảm giác thỏa mãn khó giải thích.
Lúc đặt đũa xuống, Quân Hoài Lang đứng dậy muốn cáo từ thì Tiết Yến đột nhiên lên tiếng.
"Nếu chỉ muốn đọc sách thì không cần phải đến thư viện." hắn ngước nhìn Quân Hoài Lang "Chỗ ta có vài quyển mà ngươi có thể đọc, cứ ở trong phủ đọc. Tên thiếu gia Thẩm gia kia suốt ngày chỉ biết du sơn ngoạn thủy, sẽ ảnh hưởng đến ngươi."
Nói rồi, hắn nhìn sang Tiến Bảo "Không phải vừa hay mang theo một ít sao? Lát nữa sắp xếp, gửi đến phòng của thế tử."
Tiến Bảo âm thầm bĩu môi.
Vừa hay mang theo một ít? Vị tổ tông đòi đánh đòi gϊếŧ này, sao có thể vừa hay mang theo một ít tứ thư ngũ kinh chứ.
Còn không phải do mấy ngày qua hắn chạy khắp các hiệu sách trong thành Kim Lăng, mới gom về được một đống.
Còn gì mà 'vừa hay mang theo một ít'? Kiểu bịa đặt này chỉ có thể lừa gạt vị Bồ Tát tốt bụng này thôi.
Tiến Bảo trong lòng oán than, nhưng nét mặt lại cẩn thận tỉ mỉ, cười nói "Tuân lệnh, lát nữa nô tài sẽ sắp xếp, gửi đến cho thế tử điện hạ."
Nán lại ở chỗ Tiết Yến nửa ngày, khi Quân Hoài Lang quay về sân nhỏ của mình, mái ngói gần như đã được sửa xong.
Những người thợ thủ công trên mái đang nhanh chóng dọn dẹp lần cuối. Thẩm Lưu Phong đang ngồi gác chân trên chiếc ghế thái sư trong sân, vừa uống trà, vừa giám sát.
Quân Hoài Lang không khỏi thắc mắc, hóa ra Thẩm Lưu Phong giàu có như vậy? Thợ ở nhà thuê phải sửa mất hai ngày, vậy mà người huynh ấy đưa tới chỉ làm xong trong thời gian một bữa cơm?
Thấy Quân Hoài Lang đang đi tới, Thẩm Lưu Phong giơ tay chào "Đến rồi à, Hoài Lang!"
Quân Hoài Lang bước tới, trước tiên nói lời cảm ơn "Đã làm phiền huynh quá, chỉ là mái ngói hư hại, làm huynh phải cất công đến đây một chuyến."
Thẩm Lưu Phong xua tay "Ta vốn muốn tới chơi với ngươi, nghe nói mái ngói phòng ngươi bị hư, nhân tiện mang theo một ít người tới sửa, Long Tỉnh của ngươi đắng quá, ta vừa gọi người đi lấy Đại Hồng Bào mới phơi năm nay rồi."
Quân Hoài Lang có chút dở khóc dở cười.
"Vậy hôm nay huynh đến, là vì chuyện gì?" Quân Hoài Lang sợ Thẩm Lưu Phong lại phát hiện mình có chỗ nào không ổn, lại gửi thêm một đống đồ tới, nên nhanh chóng chuyển hướng chú ý của hắn, nói.
Quả nhiên, khi Thẩm Lưu Phong nghe xong, hắn lập tức quên mất chuyện trà nước kia. Hắn nói "Ta chỉ muốn hỏi đệ, đệ có muốn đến Dương Châu đạp thanh không?"
Quân Hoài Lang nghe vậy khó hiểu nói "Đến Dương Châu làm gì?"
Thẩm Lưu Phong nói "Vốn Dương Châu vào hạ trông rất đẹp. Ta muốn đến Tây Hồ ngắm liễu rũ. Mấy ngày trước, vừa hay ta nghe nói có một vị thần y ẩn cư ở vùng núi ngoại ô Dương Châu, năm đó rất oai phong trên giang hồ! Ta chưa gặp thần y bao giờ, nên muốn đi xem thử, ông ấy dáng vẻ ra sao."
Quân Hoài Lang nghe vậy, bất chợt nghĩ đến những gì Tiết Yến vừa nói.
Y chưa từng nghe Tiết Yến nói xấu ai, nhưng đây là lần đầu tiên y nghe thấy. Nhưng y chưa từng nghĩ Tiết Yến vừa nói xong Thẩm Lưu Phong 'suốt ngày du sơn ngoạn thủy' thì Thẩm Lưu Phong liền mời y ra ngoài chơi.
Quân Hoài Lang không thể nhịn cười.
"Đệ đang cười gì vậy?" Thẩm Lưu Phong khó hiểu.
Quân Hoài Lang nghe vậy nghiêm túc nói "Ta đang nghĩ, vị thần y đó nếu đã là ngoại thế cao nhân, sao có thể để người khác dễ dàng tìm thấy?"
Thẩm Lưu Phong nói "Thế nên mới phải đi tìm đó! Ta đã dò hỏi cũng đại khái rồi, chỉ đang chờ đến Dương Châu tìm!"
Quân Hoài Lang nghe vậy cũng thấy thú vị, nhưng trước mắt đã vào hạ, trận lụt kiếp trước sắp xảy ra. Đến nơi khác tìm thần y, là chuyện không xác định được ngày về, huống chi Quân Hoài Lang cũng không dám có tâm trạng nhàn nhã như vậy.
"Ta lười chạy khắp nơi lắm, nên là thôi đi." Quân Hoài Lang nhẹ giọng từ chối.
Thẩm Lưu Phong nghe vậy chỉ cảm thấy hơi tiếc, nhưng cũng không ép y nữa, chỉ nói mình sẽ đi trước, lúc về có tiến triển gì sẽ nói cho Quân Hoài Lang nghe.
Quân Hoài Lang gật đầu cười.
Vì vậy đợi sửa xong mái ngói, Thẩm Lưu Phong đã dẫn những người thợ thủ công trở về. Quân Hoài Lang trở về phòng, những người hầu khiêng mấy chiếc rương dời tạm sang sương phòng đêm qua trở về.
Đúng lúc này, có tiếng ồn ào khác ở lối vào sân nhỏ của Quân Hoài Lang.
Quân Hoài Lang nhìn ra ngoài, thấy một đám tiểu tư khiêng đống to đống nhỏ, hùng hổ đi về phía phòng của mình.
Chuyện này ... Thẩm Lưu Phong lại làm gì nữa vậy?
Nhưng sau đó, Quân Hoài Lang nhìn thấy bóng người đi theo phía sau.
Là Tiến Bảo.
Tiến Bảo chỉ huy đám tiểu tư, chuyển các vật dụng trong nhà đến sân nhỏ của Quân Hoài Lang. Vật dụng được chạm khắc từ gỗ lim dát vàng, hoa văn trang nhã, thủ công tinh xảo. Nhóm tiểu tư cẩn thận đặt những thứ này dưới hành lang của Quân Hoài Lang, rồi vào phòng dọn đồ đạc cũ.
Những đồ đạc cũ này đã có sẵn trong phủ Tuần phủ. Phụ tử Quân Hoài Lang chỉ ở đây hai năm nên mọi thứ đều được giữ rất đơn giản, về cơ bản không có gì thay đổi.
"Đây là ..." thấy Tiến Bảo bước vào, Quân Hoài Lang vội vàng bước tới hỏi.
Thấy Tiến Bảo cười toe toét "Thế tử điện hạ, vương gia nói lo lắng đồ đạc trong phòng người bị nước mưa làm hỏng, nên dứt hoát đổi hết một lượt."
Vừa nói, hắn vừa chỉ huy đám tiểu tư ra ra vào vào dọn đồ đạc.
Quân Hoài Lang vội ngăn lại "Không có hư hỏng gì hết, đừng bận rộn nữa."
Sao mà được chứ? Tiến Bảo biết, chủ tử nhà hắn có dụng ý khác. Thiếu gia Thẩm gia sửa mái ngói cho Quân Hoài Lang, ngài ấy không cam lòng chịu thua người khác, liền đổi hết vật dụng trong phòng Quân Hoài Lang, như thể đã lấn át được đối phương.
Cũng giống như giống đực trong tự nhiên, để thu hút bạn tình, chúng luôn phơi ra lông đuôi và bộ lông của mình, đồng thời cũng đánh nhau với những giống đực khác để thể hiện sức mạnh của mình.
Hẳn là sự tranh giành háo thắng này đã cắm rễ trong xương máu của giống đực, đặc biệt là ở trước mặt người mình thích, rất ấu trĩ.
Tiến Bảo cười nói "Thế tử điện hạ nhận lấy đi, là tấm lòng của chủ tử! Những vật phẩm này đều mang đến từ vương phủ ở Trường An, vốn là để vương gia dùng. Nếu vương gia đã dặn dò, đổi hết những thứ cũ này cũng là chuyện tốt, thế tử điện hạ an tâm."
Quân Hoài Lang vẫn còn khó hiểu "Rõ ràng là không cần thiết ..."
Còn Phất Y đứng sau thì thẫn thờ nhìn mọi người ra vào phòng, mỗi bàn ghế được chuyển vào, đều có thể đổi được một căn nhà.
"Sao cứ như đang tranh sủng vậy ..."
Phất Y lẩm bẩm một mình.
---------
- Tình không biết từ đâu, mà cứ mãi đậm sâu, là câu hát Tiểu Thiến vẫn chưa hát hết :v