Quân Hoài Lang chỉ nói Tiết Yến sẽ dọn vào phủ, nhưng không ngờ lại sớm như vậy.
Sáng hôm sau y báo với phụ thân, phái người đến sân nhỏ đối điện dọn dẹp sạch sẽ. Y trước giờ không thạo mấy chuyện vặt này, cũng không biết phải làm gì, y dạo một vòng trong sân, phát hiện không biết nên bắt tay làm từ đâu, đành giao chuyện này cho Phất Y sắp xếp.
Mà y được rảnh rỗi liền đến thư viện Lâm Giang, lượn một vòng trước con đê.
Đúng như Thẩm Lưu Phong đã nói, con đê này được xây rất kiên cố, dọc theo dòng sông, còn mở một cửa xả để tưới tiêu cho những cánh đồng màu mỡ, làm nước sông có chỗ để khai thông, cho thấy Thẩm tri phủ tốn không ít công sức.
Thế nên dù năm nay lượng mưa có nhiều, nhưng mực nước sông vẫn nằm trong ngưỡng an toàn, không tràn qua con đê.
Gần đến trưa, Quân Hoài Lang về phủ.
Vốn dĩ y muốn về xem Phất Y dọn dẹp sân nhỏ đối diện thế nào rồi, nhưng vừa đến cửa lớn phủ Tuần phủ, đã hết hồn với cảnh tượng náo nhiệt bên trong.
Mấy gia đinh khiêng rương to rương nhỏ ra ra vào vào cửa phủ. Người đứng trước cửa chỉ huy bọn họ khiêng đồ, là Tiến Bảo.
Quân Hoài Lang vội vàng bước lên trước.
"Tiến Bảo công công?" y kinh ngạc nói.
Dù Tiến Bảo bây giờ là tâm phúc hàng đầu bên cạnh Quảng Lăng vương quát gió gọi mây, nhưng nào dám nhận một tiếng 'công công' của Quân Hoài Lang?
Hắn vội cúi người hành lễ với Quân Hoài Lang, cưới toe toét híp cả mắt "Thế tử điện hạ. Vương gia hôm nay xuống thuyền, lúc này đang uống rượu với mấy vị đại nhân."
Tiến Bảo thầm nghĩ, còn có Đoạn Thập Tứ kìa, hắn đi theo hay không thì liên quan gì đâu, dù sao thì cũng không ai đụng được sợi tóc nào của chủ tử.
Hắn cười tít mắt nói "Trong yến tiệc không cần nô tài hầu hạ, nô tài đành tự mình quyết định, chuyển hành lý của vương gia đến trước, để hôm nay vương gia có thể dọn vào trong phủ."
Tiến Bảo dĩ nhiên không có gan tự ý quyết định như thế, nhưng cũng không thể bảo hắn nói, chủ tử nhà mình muốn mau chóng dọn vào nhà của thế tử điện hạ, ở trên thuyền thêm một ngày sẽ lập tức nổi giận nhỉ?
Vị đó mà nổi giận thì chỉ có cảnh tượng xác phơi đầy đồng, máu chảy thành sông, Tiến Bảo gánh vác không nổi.
Quân Hoài Lang khó hiểu "Sao lại gấp như vậy?"
Tiến Bảo sớm đã nghĩ xong lời cần nói, nghe vậy liền giả vờ thở dài.
"Điện hạ có điều không biết, chủ tử ở trên thuyền thêm một ngày, sẽ chỉ chịu khổ thêm một ngày." hắn nói.
Quả nhiên, Quân Hoài Lang lập tức hỏi "Sao lại như thế?"
Tiến Bảo nói "Cũng không biết tại sao, chủ tử ngồi thuyền sẽ bị chóng mặt. Hai ngày trước lên đường vội vàng, lại càng nghiêm trọng hơn. Chủ tử ở trên thuyền suốt đêm qua, sáng nay đau đầu, bữa sáng cũng không ăn được bao nhiêu."
Hắn phóng đại mọi chuyện lên. Tuy Tiết Yến say sóng, nhưng thứ nhất, thuyền của bọn họ rất lớn nên rất ổn định, thứ hai, triệu chứng của ngài ấy rất nhẹ, trước đó hai ngày đi vội vàng thậm chí có chút không khỏe, nhưng ngủ một giấc đã không sao nữa rồi.
Dù gì chủ tử nhà hắn mình đồng da sắt, một chút say sóng có là gì chứ?
Nhưng quả nhiên, hắn thấy thế tử điện hạ lộ ra ánh mắt lo lắng.
"Nghiêm trọng vậy sao?" Quân Hoài Lang hỏi.
Y biết có một số người ngồi thuyền sẽ say sóng. Năm ngoái bọn họ đến Giang Nam, trong đám người hầu cũng có người say sóng. Người nghiêm trọng bị sốt cao liên tục, nôn mửa tiêu chảy, đến được Kim Lăng, chỉ còn nửa cái mạng.
Y chợt nhớ đến sắc mặt không tốt của Tiết Yến đêm qua.
Thì ra không phải tâm trạng không tốt, mà là không được khỏe ...
Y biết Tiết Yến đã quen nhẫn nhịn, trước đây ở trong cung cũng vậy. Dù có khó khăn đau đớn đến đâu, dù vừa chịu cực hình, cũng có thể lẳng lặng tự mình múc nước.
Dĩ nhiên hắn sẽ không để lộ sự khó chịu của mình.
Tiến Bảo ở bên cạnh cẩn thận quan sát, quả nhiên, thế tử điện hạ lộ ra chút lo lắng, mày cũng cau lại. Dung mạo tuấn tú tao nhã vừa lộ ra nét lo lắng, đã giống như núi ngọc sụp đổ, khiến người khác cũng phải động lòng thương tiếc.
Khó trách Diêm vương đó lại có ý nghĩ lung tung như vậy với người ta ... Tiến Bảo oán thầm.
Một lúc sau, Quân Hoài Lang nói "Ta biết rồi. Chỗ mọi người còn thiếu thứ gì không? Phất Y quen thuộc với thành Kim Lăng, thiếu thứ gì thì bảo hắn đi mua."
Tiến Bảo mau chóng đáp lời.
Quân Hoài Lang gật đầu với hắn, rồi bước vào phủ trước.
Tiến Bảo nhìn bóng lưng của y, không khỏi thở dài.
Chủ tử, nô tài chỉ có thể giúp người tới đây thôi.
---------
Tuy Tiết Yến đã hết say sóng, nhưng tửu lượng của hắn rất kém.
Chuyện này ở trong kinh cũng rất ít người biết. Dù gì cũng là hoàng tử được Hoàng đế yêu thương thiên vị, lại còn là Diêm vương mặt lạnh, ngày thường dự tiệc xã giao, hắn chịu đi cũng là đã nể mặt rồi, ai dám ép hắn uống rượu chứ?
Nhưng đến Giang Nam, thì mọi chuyện đều khác.
Thẩm tri phủ nổi tiếng là người giỏi xã giao, không chỉ công việc hoàn thành tốt, mà còn được đồng liêu vô cùng yêu mến. Nếu không như thế, ông đã chẳng thể ngồi vững ở một nơi tốt như Kim Lăng.
Vùng Giang Nam này không chỉ dân chúng giàu có, tài tử khắp nơi, còn là nơi vui chơi thưởng ngoạn rất tốt.
Mỗi khi có quan viên trong kinh thị sát phía Nam, ngoài việc quan trọng cần phải làm, thì luôn dành thời gian để vui chơi ở đây vài ngày, cũng không uổng đến Giang Nam một chuyến. Chuyện tiếp đãi quan viên là quan hệ qua lại giữa người với người trên quan trường, đương nhiên quan viên địa phương phải là người chủ trì.
Thẩm tri phủ rất nhiều kinh nghiệm trong chuyện này, mỗi lần chỉ dùng một khoản rất nhỏ cũng có thể để các quan viên trong kinh thưởng thức được cảnh đẹp tráng lệ của Giang Nam, không cần tốn nhiều vàng bạc, mà chủ và khách vẫn có thể thỏa thích vui chơi, lưu luyến quên về.
Quảng Lăng vương đến, dĩ nhiên cũng không ngoại lệ.
Tiệc tiếp đón được tổ chức trên thuyền đá ven hồ, làm một mạch từ trưa đến gần tối. Đồ ăn thức uống, múa hát trong yến tiệc đều là đặc trưng vùng Giang Nam, những người Trường An, nhất thời từ kinh đô uy nghiêm trang trọng đến với cầu nhỏ nước chảy vùng sông nước Giang Nam.
Nhưng Tiết Yến không có hứng thú với những trò vui sáo rỗng này.
Nếu là bình thường, lúc hắn không vui có thể phủi tay áo bỏ đi, mặc kệ có bao nhiêu quan lớn phẩm cấp, hay nguyên lão mấy triều.
Song, lần này không thể, yến tiệc lần này có phụ thân của Quân Hoài Lang.
Ai cũng nói tính tình Vĩnh Ninh Công lãnh đạm, sẽ không đến tham gia yến tiệc thế này. Nhưng lần này không chỉ là tiệc tiếp đón Tiết Yến, còn là tiệc do bằng hữu tốt Thẩm tri phủ của ông chủ trì, nên ông vẫn chưa rời tiệc.
Tiết Yến cũng không thể rời khỏi.
Suốt buổi chiều, kính rượu trên bàn tiệc không hề ngừng. Hắn không thích xem ca múa, vừa hay Vĩnh Ninh Công cũng không thích, hắn ngồi bên cạnh và trò chuyện với ông về chuyện trong triều.
Chỉ sau vài lời nói, Vĩnh Ninh Công rất tán thưởng hắn, chốc lát sau bắt đầu nói nhiều hơn, cũng liên tục kính rượu Tiết Yến.
Dù họ uống rượu đào hoa của Giang Nam cũng sẽ say.
Khi mặt trời lặn, tiệc cũng đã tan, chân Tiết Yến có chút loạng choạng, cả người cũng nóng bừng khiến hắn vô cùng cáu kỉnh.
Cho nên lúc Quân Hoài Lang đến chỗ của Tiết Yến khi đêm đến, cảnh tượng y nhìn thấy là thế này.
Tiết Yến ngồi ngả nghiêng trên giường nhỏ bên cửa sổ, không cởi giày, một chân giẫm trên giường, một tay dỡ trán, một tay đặt trên đầu gối, nhìn rất hào sảng khí thế, trông giống như thủ lĩnh thổ phỉ trong sơn trại.
Lông mày hắn nhíu chặt, nhắm mắt ngủ gà ngủ gật, thoạt nhìn không thoải mái cho lắm.
Những người hầu trong phòng vẫn đang bận rộn sắp xếp, người ra vào tấp nập. Dù ngoài sân lúc này lộn xộn, nhưng chỉ có ba thước xung quanh hắn là ngay ngắn trật tự, vừa nhìn đã biết những người hầu chăm sóc hắn rất tốt.
Bên tay hắn có canh giải rượu, trên bàn có một ít đồ ăn nhẹ, Tiến Bảo còn đang ở bên cạnh quạt cho hắn.
Quân Hoài Lang đứng trước cửa, do dự một lúc.
Y cười cười, cảm thấy mình khó sửa thói quen, y lại quên mất Tiết Yến đã không còn như xưa, đã không còn là hoàng tử bạc mệnh không ai quan tâm, chỉ có một mình y nhớ đến.
Bản thân chỉ nghĩ hắn say sóng nên có chút lo lắng, nhưng lại quên mất những người hầu hôm nay, dù Quảng Lăng vương ít lời, có khổ không nói, cũng không dám bỏ mặc, chăm sóc không chu toàn.
Ngược lại, y có chút vẽ vời thêm chuyện.
Quân Hoài Lang vừa dừng lại trước cửa, Tiến Bảo đã tinh mắt nhìn thấy y.
Quả nhiên! Hắn biết mà, thế tử điện hạ mềm lòng này nhất định sẽ chủ động đến tìm vương gia!
Tiến Bảo không khỏi thầm bật khóc vỗ tay cho hành động tốt đẹp của hắn sáng nay.
Diêm vương gia lúc này, là Diêm vương gia đã say rượu, tức là pháo được tẩm dầu, không cần đốt cũng có thể tự phát hỏa. Lúc này, bọn họ thận trọng hầu hạ, là vì sợ vuốt phải râu hổ, quả nhiên thế tử điện hạ đến rồi.
Đây quả là phúc lành của mình mà!
Tiến bảo vội vàng lên tiếng "Thế tử điện hạ, người đến rồi!"
Quả nhiên, mãnh hổ đang nằm trên giường nhỏ đột nhiên mở đôi mắt nhạt màu, nhìn về phía cửa.
Quân Hoài Lang nghe thấy liền nở một nụ cười ôn hòa, dẫn Phất Y đi vào.
Tiến Bảo thấy Diêm vương ngà ngà say lặng lẽ đặt chân đang giẫm trên giường nhỏ xuống.
"Hôm nay vương gia dọn đến, có chút vội vàng, nên ta đến xem có thiếu gì không." nói rồi, y bước tới trước mặt Tiết Yến, giơ tay ra hiệu cho Phất Y phía sau đặt đồ lên bàn.
"Nghe nói vương gia say sóng, ta mang đến cho vương gia một ít sơn trà, mơ chua chín sớm và một ít nước đậu xanh mát lạnh." Quân Hoài Lang tiếp tục "Năm ngoái ta đến Giang Nam, một số người đi theo cũng say sóng, tìm đại phu cũng không ích gì, nhưng đều ổn sau khi ăn những thứ này."
Phất Y đặt khay trên tay xuống bàn. Bên trên là dĩa hoa quả rửa sạch còn đọng những giọt nước như pha lê, bát nước đậu xanh sáng màu lắc lư.
Tiết yến nâng mắt nhìn y, vì hắn say nên ánh mắt có chút đờ đẫn, nhìn y một hồi cũng không quay đi chỗ khác.
Tiến Bảo hận không thể ho vài cái để nhắc nhở vị tổ tông này hoàn hồn,
Quân Hoài Lang sững sờ một lúc, sau đó hỏi "Vương gia uống rượu sao?"
Tiết Yến khàn giọng ừm một tiếng, giơ ngón tay lên chỉ vào vị trí bên cạnh "Ngồi đi."
Quân Hoài Lang bước tới ngồi xuống.
Tiết Yến đỡ trán, giơ tay nhặt thứ gì đó trong dĩa ném vào miệng.
Là một quả mơ xanh.
Tim Tiến Bảo nhảy đến cổ họng.
Người khác không biết, nhưng nô tài ngày ngày hầu hạ như hắn đây không thể không biết. Chủ tử của bọn họ ngày thường không kiêng kị gì, chỉ là không thích ăn chua.
Nhưng ngay sau đó, hắn thấy chủ tử nhà mình không hề thay đổi sắc mặt, nhai nhai mơ xanh rồi nuốt xuống.
"Có tốt hơn không?" Quân Hoài Lang nhìn Tiết Yến với ánh mắt mong chờ và lo lắng.
Thấy chủ tử nhà mình nhìn đối phương, rồi ngoan ngoãn gật đầu.
"Tốt hơn nhiều rồi." Tiết Yến nói.