Ta Trở Thành Anh Trai Của Nữ Chính Trong Truyện Ngược

Chương 29: Chương 26




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Thanh âm của đồng hồ nước* lại vang lên.
*更漏 (canh lậu)-đồng hồ nước:

Tiết Yến quỳ gối trước Phật, tâm trạng chán ngán, quyết định bắt đầu nhẩm lại quyển binh thư hắn từng đọc qua.

Trên sách toàn nói về phương pháp sát phạt, rất nặng mùi máu tanh; dù đang đối mặt với Phật Tổ thương sinh, nhưng Tiết Yến không chút kiêng kỵ, buồn chán muốn chết mà lẩm bẩm.

Đúng lúc này, hắn nghe được ở phía sau có tiểu sa di* mơ hồ nói một câu Phật hiệu.
*Sa di: người mới xuất gia.

"A di đà phật, đêm khuya thí chủ tiến đến, không biết vì chuyện gì?" Tiết Yến nghe tiểu sa di hỏi.

Tiết Yến biết, khẳng định không phải là người Đông Xưởng.

Phiên tử Đông Xưởng tới không bóng dáng đi không dấu vết, đặc biệt chú trọng ẩn nấp tung tích, tuyệt đối sẽ không làm một tiểu hoà thượng dễ dàng gặp được.

Tiếp theo, hắn nghe thấy một tiếng nói êm ái, hồn hậu mà dịu ngọt như tuyết hoà tan giữa khe núi.

"Đêm khuya khó ngủ, đến lạy Phật một lát." Y nói.

"Tiểu sư phụ không cần quan tâm ta, tự đi nghỉ là được rồi."
Quân Hoài Lang?
Lưng Tiết Yến cứng đờ, như lọt vào ảo giác, trong đầu nhất thời trống trơn, không thể chứa gì bên trong.

......!Y còn tới làm gì?
Bên kia, tiểu sa di đáp lời, hành Phật lễ với Quân Hoài Lang xong, liền xoay người rời đi.

Quân Hoài Lang nhìn bóng dáng của hắn đi khỏi, thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu nhìn thoáng qua chiếc áo choàng mình vì bứt rứt mà ôm vào trong ngực.

Dưới áo choàng, một hộp đồ ăn bị che giấu một cách vụng về.

Chờ tiểu sa di đi xa, Quân Hoài Lang mới ngoảnh đầu, nhìn về phía trong Phật đường.


Bên trong thắp đèn rất sáng, trên bàn thờ phía trước còn dâng cúng một loạt đèn cầy dạng cây lớn, lay động chiếu lên tượng Phật, phản xạ lại ánh vàng rạng rỡ.

Giữa Phật đường cao lớn mà rộng rãi, Tiết Yến quỳ ở đó, lưng thẳng tắp, bao quanh bởi chúng Phật khổng lồ, khiến hắn có vẻ thật nhỏ bé.

Quân Hoài Lang vượt qua ngạch cửa, đi vào.

Y dừng lại ở bên người Tiết Yến, cúi đầu nhìn hắn.

Cùng lúc, Tiết Yến ngẩng đầu lên, ánh nến vàng ấm giọi vào mắt hắn.

Có lẽ do màu của ánh sáng quá mức ấm áp, Quân Hoài Lang thấy được một tia cảm xúc nóng bỏng từ đôi mắt nhạt sắc của Tiết Yến.

"Ta đến đưa ngươi vài thứ." Quân Hoài Lang nói, giơ áo choàng trong tay ra trước mặt Tiết Yến.

Tiết Yến không tiếp, chuyển ánh mắt lên hộp cơm trong tay còn lại của y.

Quân Hoài Lang có chút ngượng nghịu, hắng giọng rồi nói: "Toàn bộ mấy thứ này...!là cô mẫu bảo đưa đến.

Nàng nhờ ta chuyển lời cho ngươi, hôm nay oan uổng ngươi, nàng thực áy náy."
"Toàn bộ?" Tiết Yến hỏi.

Quân Hoài Lang từ trước đến nay không quen nói dối.

Y nhìn sang hướng khác, mập mờ nói: "Có một ít."
Phải trực tiếp nói cho đối phương biết rằng, nửa đêm nửa hôm mình chủ tâm gói lại đồ ăn khuya của bản thân mang đến cho hắn, Quân Hoài Lang kiên quyết không nói được ra miệng.

Lại nghe Tiết Yến thấp giọng cười một tiếng.

"Có ngốc hay không?" Hắn nói.

"Cái gì cơ?" Quân Hoài Lang kinh ngạc.

Tiếp theo, y thấy Tiết Yến điềm tĩnh ngẩng đầu, nhìn về phía vị Phật to lớn trước mặt, nhẹ nhàng mà nói: "Lúc ấy, xác thực là ta làm thất lạc ấu muội của ngươi, vì sao không chỉ trích ta, ngược lại muốn giúp ta?"
Quân Hoài Lang nghe vậy, nhất thời cứng họng, không biết nên trả lời thế nào.

Bởi vì ngay cả y cũng không rõ.

Y yêu thương muội muội, không muốn nàng chịu một chút tủi thân nào, càng không muốn nàng có liên quan nào đến Tiết Yến; nhưng đồng thời, sâu trong nội tâm y lại rất rõ ràng, hiện tại, Tiết Yến còn vô tội, hắn bị oan khúc.

Thế là, y lựa chọn làm vậy, cũng nhờ đó mà thấy được chân tướng bị bỏ lỡ ở kiếp trước.

Muội muội y và Tiết Yến vốn dĩ không nên có mâu thuẫn, nguyên nhân của mọi việc chỉ là trò đùa dai của đám người Nhị hoàng tử.

Y cúi đầu nhìn Tiết Yến.

Nghĩ thấu triệt hết thảy, đáy lòng y trở nên yên ổn, ngay cả hận thù do quyển sách kia mang đến cũng phai nhạt không ít.

Một đời này, hiểu lầm được hóa giải, Tiết Yến và Quân Lệnh Hoan cũng có thể dừng bước ở tình thân huynh muội, như thế thì cũng không còn cách nào truy cứu mọi việc của kiếp trước.

Quân Hoài Lang cũng bỏ xuống tâm tư này.

Nghĩ vậy, Quân Hoài Lang như cho Tiết Yến một khẳng định cuối cùng, nói: "Bởi vì ngươi từng nói, về sau ngươi là ca ca của Lệnh Hoan.

Đã đồng ý rồi thì ta không tin ngươi sẽ bội ước."
Xong, y khom lưng đặt hộp đồ ăn trên mặt đất, giũ ra áo choàng, khoác lên người Tiết Yến.

Y đến gần Tiết Yến.

Hương cỏ cây nhàn nhạt, như gần như xa bao trùm lấy Tiết Yến, làm toàn thân hắn cứng còng, như tròng lên gông xiềng nặng ngàn cân.

Một hồi sau, tri giác tê liệt của Tiết Yến mới chậm rãi quay về.

Hắn ừ một tiếng trầm lại rành rõ.


"Ngày sau, ta sẽ không bất cẩn như thế nữa." Hắn nói từng chữ một.

Thanh âm hắn không lớn, nhưng Quân Hoài Lang nghe được sự quả quyết và hứa hẹn trong đó.

Khuôn mặt y không khỏi tràn ra tươi cười, một tay nhấc vạt áo ngoài, quỳ xuống bồ đoàn bên cạnh Tiết Yến.

"Ta nghe Lệnh Hoan kể, ngươi muốn thay nàng lấy một chiếc đèn?" Quân Hoài Lang một bên hỏi, một bên thật tự nhiên mà mở ra hộp cơm.

"Là đèn kiểu dáng gì?"
Kỳ thật không phải Quân Lệnh Hoan nói cho y, y mơ thấy.

Ở trong mộng, y cũng mang máng nhớ rằng ngọn đèn nọ rất đẹp, làm y tưởng đi lên, nhấc nó xuống và trao vào tay muội muội.

Y muốn biết hình dạng chiếc đèn kia.

Tiết Yến lại sững người.

Cái gì mà xấu với đẹp, hắn đó giờ không nhớ nổi, cũng chưa bao giờ chú ý đến.

Hắn chỉ nhớ rõ, lúc Quân Lệnh Hoan nhìn về phía ngọn đèn, cặp mắt nàng nhìn gần như tương tự Quân Hoài Lang.

Hắn ghé mắt nhìn Quân Hoài Lang một cái, không nói gì.

"Ừ?" Quân Hoài Lang nhìn vào đôi mắt nhạt màu của hắn, không biết nội tình.

Tiếp theo, y thấy Tiết Yến nhanh chóng chuyển mắt đi, nói: "Quên."
......!Lúc này mới qua bao lâu, nói quên liền quên?
Quân Hoài Lang có chút sửng sốt.

Y nhìn Tiết Yến quỳ gối trước Phật, vươn tay một cách tự nhiên, bóc một miếng bánh ngọt từ trong hộp, cắn một ngụm.

"Đa tạ." Tiết Yến giương mắt, nhìn về phía y, trong đôi mắt chất chứa cảm xúc không thể hiểu thấu, vậy mà có một chút tươi cười nhạt nhoà.

Quân Hoài Lang sống tổng cộng hai đời, lại chưa từng gặp Tiết Yến cười bao giờ.

Người nọ tuy dung mạo diễm tuyệt, nhưng ngày thường lại lãnh đạm ác liệt, không ngờ lúc này, mặc dù trên mặt hắn vẫn lạnh nhạt như cũ, băng giá trong mắt lại tan chảy, chợt lộ ra tia sáng rỡ, làm lòng người hẫng một nhịp.

Quân Hoài Lang theo phản xạ vội vàng dời ánh mắt, vừa nhấc mắt đã đối mặt với hai mắt thương cảm của tượng Phật dưới ánh nến.

Quân Hoài Lang dường như giật mình tỉnh giấc, hiếm hoi mà hiện ra vẻ mặt hoang mang, duỗi tay vội vớ lấy bánh ngọt trong tay Tiết Yến, bỏ lại vào hộp.

Phật môn tịnh địa, kiêng kỵ nhất là thức ăn mặn! Khi Phất Y chuẩn bị không chú ý, trong hộp cơm có vài món ăn mặn, điểm tâm Tiết Yến cầm trong tay là bánh nhân thịt bò nấm mối.

Hôm nay y lo nghĩ quá mức, bị nhiều chuyện chiếm cứ tinh thần, lại quên mất việc này!
Quân Hoài Lang hối hả mở hộp, gom lại mấy dĩa dính thức ăn mặn, rồi giấu chúng vào tầng chót của hộp cơm.

Tiết Yến thì ở bên cạnh dòm đầy hứng thú.

Thiếu niên đơn thuần, lãnh đạm như tiểu tiên nhân, khó mà có một lần bối rối.

Dễ nhận ra y đã quen được hầu hạ, bình thường không động tay vào việc vặt vãnh, lúc này y lóng nga lóng ngóng thu dọn đồ ăn, thế mà có chút đáng yêu.

Không nghĩ tới, y còn như con chuột con ỉm đi lương thực, đem tất cả đồ ăn mặn cất vào tầng dưới cùng, tựa hồ sợ Phật Tổ sẽ thật sự nhìn thấy.

Khoé môi Tiết Yến không khỏi vẽ ra một đường cong.

Quân Hoài Lang sắp xếp xong, còn không quên cúi người, hành lễ với tượng Phật.

Y không theo tôn giáo hay tín ngưỡng nào, nhưng lòng luôn mang kính trọng, cũng hiểu ở trong nhà Phật, thì nên tuân thủ quy củ của bọn họ, không thể không lý do mà vấy bẩn sự thanh khiết của người ta.

"Đệ tử nhất thời vô ý, phạm phải sai lầm, mong Phật Tổ khoan thứ." Quân Hoài Lang không quên nói câu nhận lỗi.

Tiết Yến lại cười nhẹ một tiếng: "Ngươi còn tin hắn?"
Quân Hoài Lang nâng người dậy, bắt gặp điệu bộ thong dong, nhàn nhã của hắn.


Tuy rằng cùng là quỳ, nhưng Tiết Yến lại không biểu lộ chút kính trọng, ngược lại có vẻ khoan khoái mà ngang ngạnh.

"Có gì đâu mà phải giấu." Tiết Yến mỉm cười, tùy ý liếc mắt nhìn Phật nọ, nói.

"Ở trước mặt hắn ăn thức ăn mặn là ta, ăn một ngụm cũng là ăn, nếu hắn muốn phạt, phạt ta là tốt rồi."
Hắn ung dung nói lời này, thậm chí có phần bông đùa dí dỏm với Phật Tổ.

Quân Hoài Lang hạ giọng nói: "Nói cẩn thận."
Tiết Yến lại cười cười.

"Thật ra, không cần sợ hắn." Hắn nói.

"Hắn nếu thật có thể nhìn thấy, sớm đã nên bắt ta về.

Ta từng giết nhiều người như vậy, gây ra nhiều oan nghiệt như vậy, ước chừng nghiêm trọng hơn tội ăn thịt trước mặt hắn."
Quân Hoài Lang nghe xong, lòng có chút buồn.

Y chỉ tưởng rằng, người mệnh khổ sẽ ký thác hy vọng vào thần phật, lại chưa từng nghĩ đến, có người khổ đến nỗi, ngay cả thần phật cũng sẽ không tin.

Đây là một loại chết lặng, đã sớm từ bỏ hết hy vọng.

Quân Hoài Lang nghiêm mặt nói: "Trên chiến trường giết người, sao có thể coi như nhau? Chưa kể, ngươi đã làm ra oan nghiệt gì? Không cần bởi vì khi không bị gọi vài tiếng sát tinh, liền chụp cái mũ như vậy lên mình."
Ánh mắt Tiết Yến sâu hơn vài phần, đồng thời trong lòng cảm thấy có chút buồn cười.

Cũng không biết trái tim này của y được tạo ra như thế nào, ai ai trong thiên hạ đều nói hắn là sát tinh, chính hắn cũng tin tưởng không chút nghi ngờ; song, người này lại cố tình không tin.

Không biết sợ sao?
Hắn lại nghe Quân Hoài Lang nói tiếp: "Về sau ngươi chỉ cần không lạm sát kẻ vô tội, thần phật cũng sẽ không giáng tội ngươi."
Tiết Yến không khỏi đưa mắt nhìn Quân Hoài Lang.

Thế nào, tên gan dạ này còn muốn dạy mình sợ tượng đất thần phật này?
Tuy rằng Quân Hoài Lang nói lời này chỉ là muốn cho Tiết Yến có chút lòng kính sợ, ngày sau chớ ở trên địa bàn Phật mà nói năng ngông cuồng.

Nhưng đối mặt với ánh mắt thẳng thắn, lộ liễu của Tiết Yến, y vẫn đỏ mặt một chút, hơi chuyển ánh nhìn qua nơi khác.

Sau đó, y nghe Tiết Yến hỏi: "Ngươi nói lời này, là muốn thay ai trông coi ta sao?"
Quân Hoài Lang có chút không nói nên lời mà nghĩ thầm, đương nhiên rồi.

Rốt cuộc, những người vô tội mà ngươi lạm sát ngày sau có cả nhà ta trong đó đấy.

"Coi là thế đi." Quân Hoài Lang nói.

Tiết Yến khẽ nhếch mép.

Hắn không nghĩ rằng, sói hoang đã quen tự do, nghe có người muốn đeo dây xích lên cổ mình, tâm tình lại mừng rỡ không thể kiềm chế, thậm chí có xúc động muốn vẫy đuôi.

Hắn không biểu lộ ra mặt mà nhàn nhạt nói: "Đã như thế, vậy ngươi có thể thử trông chừng ta."
Hắn giương mắt, lại lườm tượng Phật một cái.

Nếu như y muốn ta tin ngươi, vậy miễn cưỡng cho ngươi chút mặt mũi cũng không phải không thể.

༻﹡﹡﹡﹡﹡﹡﹡༺
Zoey: Happy Valentines ????.