Nghe Tiết Nghiên Tuệ dặn dò một phen, Tống nữ quan vừa nghe liền hít vào một ngụm khẩu khí,... Quý phi nương nương đối với nhà mẹ đẻ của mình đây là có bao nhiêu thù hận nha...
Bất quá,Tống nữ quan liền nhớ lại một hồi cố sự, người vợ đầu tiên của Tề quốc công chính là bị bệnh nặng qua đời, cái chết của bà ấy hình như cũng không được rõ ràng cho lắm.
Mà những năm gần đây, Tiết Thành từng bước thăng chức, được tiên đế ban cho làm trọng thần hai triều, phong làm Tề quốc công, đứng đầu văn võ bá quan. Người có thể bấy giờ cùng hắn ta phu xướng phụ tùy, bước lên địa vị cao sang cũng chỉ có một mình Thôi phu nhân, Tiết Thành cũng chưa từng vì vị phu nhân mất đi kia của hắn mà thỉnh cầu truy phong một danh hào cáo mệnh phu nhân. Tiết Thành vốn có xuất thân nghèo khổ thấp hèn, thời điểm nghèo khổ chỉ có một mình vợ trước đồng cam cộng khổ với hắn, đến lúc vợ hắn mang bệnh chết đi, hành động của hắn ta cũng không khỏi quá bạc bẽo rồi.
Mà mẹ ruột của quý phi nương nương lại chính là người vợ đầu thê thảm này của Tề quốc công, người cũng không phải thánh nhân, làm sao có thể không mang hận? Tống nữ quan rốt cuộc cũng có thể hiểu cách hành xử của nàng.
"Nữ quan cứ yên tâm cho người đi làm, cần thứ gì cứ nói với bổn cung một tiếng". Tiết Nghiên Tuệ tài nguyên rộng rãi, ngoại trừ những người theo nàng ở trong cung, bên ngoài cung nàng cũng có nhân thủ của riêng mình, quan trọng nhất là cái danh sủng phi của nàng đã truyền ra ngoài, vang vọng kinh thành, rất nhiều người đều muốn nịnh nọt thông qua nàng để được hoàng thượng để mắt đến, bọn họ ai nàng cũng có thể lợi dụng một phen.
Tống nữ quan trầm ngâm một lát, "Lão thân dù sao cũng đã đắc tội Tiết quốc công, nhiều hơn một lần nữa cũng không đáng ngại. Mưu sự này của nương nương, quan trọng nhất cần phải để ý là thái độ của bệ hạ, bệ hạ..."
"Nữ quan không cần lo lắng, bên chỗ của bệ hạ bổn cung tự có biện pháp." Tiết Nghiên Tuệ cười đến vũ mị.
Những ngày qua nghe được cũng thấy được nhiều điều, cùng với việc Hàn Đạo Huy thỉnh thoảng cũng sẽ lơ đãng để lộ một ít tin tức, Tiết Nghiên Tuệ cũng thử thăm dò nghịch lân của bệ hạ, hắn quan tâm nhất vẫn chỉ là giang sơn xã tắc, chỉ cần không đến mức gây nhiễu loạn giang sơn hắn cai quản, những việc khác hắn đều cũng sẽ dễ dàng cho qua.
Rất nhiều sĩ tử, quan lại đều muốn thông qua nàng ý đồ muốn được bệ hạ ưu ái, Tiết Nghiên Tuệ cũng đã thoải mái biểu lộ một chút ý tứ với bệ hạ, hắn dường như cũng ngầm đồng ý. Nàng chỉ là đem những bài thơ bọn họ sáng tác đưa đến trước mặt bệ hạ, về phần có cần thiết hay không, dùng để làm gì, toàn bộ đều do bệ hạ định đoạt. Nàng không mua quan bán tước, cũng không nhúng tay vào việc triều chính, sẽ không đụng đến nghịch lân của hắn.
Ngày hôm trước, bệ hạ vừa tự mình chủ trì bốn khoa thi, hơn năm trăm thí sinh tham dự, tuyển chọn được 6 người tài hoa rực rỡ, có thể lưu danh sử sách, ở bên cạnh trợ lực cho hắn. Hơn năm trăm thí sinh đi thi mà chỉ tuyển ra được vẻn vẹn có 6 người, tương đương với trong trăm người chỉ tuyển 1, có thể thấy được việc tuyển chọn quan lại ở thời đại này nghiêm khắc như thế nào, nhất là những hàn môn sĩ tử, quá trình cạnh tranh hết sức khó khăn.
Mà trong 6 người này, có 1 người đã từng làm thơ ca ngợi nàng, hắn cũng là một trong những người trúng cử, làm cho danh tiếng sủng phi của nàng nhất thời càng truyền khắp kinh thành.
Mà ở triều đại này vô luận là khoa văn hay khoa võ, cũng không thể tự tiến cử bản thân, thậm chí người đề cử cho bản thân phải càng có danh vọng thì con đường thăng quan của sĩ tử mới càng thuận lợi, những sĩ tử đi thi vì muốn đạt được sự đề bạt của quan lại vương hầu, tất cả hầu như đều dùng đủ biện pháp. Vị sủng phi như Tiết Nghiên Tuệ này đột nhiên xuất hiện, chính là khoảng cách gần nhất để leo lên quan lộ.
"Đã như vậy, thần liền an tâm".
Tống nữ quan yên lòng xuất cung.
Tử Vân Tự là một trong những ngôi chùa nổi tiếng ở kinh thành, trong chùa có vô số cao tăng hội tụ, thiện nam tín nữ đến chùa lễ bái liên miên không dứt, hương khói lúc nào cũng tràn đầy. Mà trụ trì của Tử Vân Tự cũng nổi tiếng là một vị sư từ bi, trong số những cao tăng ngụ trong chùa có rất nhiều người biết y thuật, cũng thường hay xem bệnh cho khách nhân, không hề nhận tiền xem bệnh, cũng cung cấp chỗ ở miễn phí cho một số hổ thẹn sĩ tử chẳng may rỗng túi. Kể từ đó, tín đồ càng lúc càng nhiều, hương khói càng ngày càng thịnh vượng, cửa trước cửa sau lúc nào cũng đông đúc, dần dần tạo thành chùa hội náo nhiệt.
Sĩ tử họ Chu kia sau khi tiêu hết tiền cũng đã đến nơi này ở tạm, ngày đó hắn ở bên trong Tiết phủ bị một tỳ nữ trong phủ nhục nhã, ghi hận ở trong lòng, trở thành tâm bệnh, tâm tư tích tụ tạo thành một hồi bệnh.
Trận bạo bệnh này súyt nữa làm hắn hỏng mất, đến nỗi khi nghe tin hoàng thượng mở liên tiếp bốn khoa thi cử, hắn lại bởi vì thân thể ốm yếu, không cách nào đi báo danh. Điều này làm cho hắn hết sức thống khổ, sau khi say rượu liền đem đầy bụng oán khí trút ra, nói không lựa lời, làm dẫn đến một hồi tai hoạ bất ngờ cho bản thân.
Cổ tay, cổ chân hắn hiện tại đều bị người ta đồng thời bẻ gãy, không có cách nào tự đứng thẳng người, ngay cả muốn bò cũng không được, hắn cùng với bùn nhão giống nhau quăng thành một bãi ở trên mặt đất, cả người đau đớn, gương mặt dính đầy mồ hôi lẫn nước mắt, mở to mắt nhìn người mặt cẩm y có vẻ mặt vặn vẹo ở trước mặt.
"Ném hắn ở đây, để cho những kẻ không có mắt kia nhìn xem, cái này chính là kết cục của những kẻ dám đắc tội ta". Tiết Mã Tuấn nhìn sĩ tử bị vo thành một khối nằm dưới đất, vẻ mặt tràn đầy khinh miệt, giống như đang nhìn một con súc sinh giãy dụa chờ chết, lệ khí trên người làm cho mặt mày hắn càng thêm dữ tợn đáng sợ, sau một hồi cười nhạo lớn tiếng liền nghênh ngang rời đi.
Hắn thật hận a..., Nếu như ai có thể thay hắn báo thù, hắn nguyện sẽ vĩnh viễn làm trâu làm ngựa để báo đáp, nhưng mà điều hắn mong mỏi cũng không có ai dám giúp, làm cho trong lòng hắn hết sức tuyệt vọng.
Hoà thượng trong chùa không đành lòng nhìn thấy một người đang sống sờ sờ phải chết trước mặt mình, sau khi mặt trời xuống núi, đám người nọ cũng rời đi liền đem sĩ tử họ Chu kia nâng trở về chùa, băng bó vết thương, thoa thuốc, còn việc có thể sống sót hay không thì phải xem mệnh của hắn có đủ cứng rắn không đã.
Chu sĩ tử rốt cuộc cũng tỉnh lại, ý thức vừa mới thanh tỉnh, toàn thân xương cốt đau nhức càng làm cho hắn phải rên thành tiếng.
"Đã tỉnh?" Một cái đầu ghé vào giường nhìn xem hắn, vui mừng đến mức nhảy dựng lên, "Đại phu, người tỉnh rồi".
Không lâu sau đó, Chu sĩ tử đã biết được, trời cao cuối cùng cũng nghe ra được khẩn cầu của hắn.
...
Lô huyện lệnh càng là buồn bực kéo dài thanh âm, "Những người đi Tiết phủ báo tin như thế nào còn chưa có trở lại?"
Tiết thiếu gia ra tay đánh tàn phế một sĩ tử, loại chuyện này đối với giới hoàng thân quốc thích, con cháu quý tộc trong kinh thành cũng không phải là chuyện hiếm có gì. Lô huyện lệnh cho dù có thật sự muốn bắt Tiết Mã Tuấn đến nha môn xét xử, cũng vô cùng khó khăn. Những thứ con cháu quý tộc nhà cao cửa rộng này đều là nhờ vào tổ phụ che chở, từ nhỏ đến lớn gây ra việc gì cũng đều được bao che dung túng. Một huyện lệnh nho nhỏ như Lô huyện lệnh cũng không dám đắc tội Tiết Mã Tuấn.
Dù sao Tiết thiếu gia này hiện tại cũng đang là quan lại cấp bậc ngũ phẩm, cho dù chỉ là làm cho có, không thực sự chấp quản chức vụ, nhưng hắn ta hiện tại cũng là quan lại cấp bậc ngũ phẩm của triều đình, không phải người có thể để một huyện lệnh nho nhỏ như Lô huyện lệnh tùy ý xét xử.
"Lô đại nhân, không thể để cho hắn tiếp tục hung hăng làm bậy nữa, dân chúng ở đây hầu như đều đang tụ tập xem náo nhiệt. Hơn nữa, tên sĩ tử này mỗi một ngày còn viết vô số thi văn trào phúng, tố cáo Tiết công tử hành hung người, coi rẽ vương pháp, đã lan truyền rất nhanh trong bá tánh, ngay cả đám trẻ con cũng đều bắt đầu hát."
Sắc mặt Lô huyện lệnh khẽ biến, "có người muốn mượn chuyện này nhằm vào Tiết phủ, nhanh, mau cho người đi thông tri Tiết phủ".
Đợi mãi vẫn chưa thấy hồi âm từ Tiết phủ, Lô huyện lệnh liền đem cái bản án coi rẽ vương pháp khó nhằn này báo cáo cho Kinh Triệu Doãn.
Cùng lúc đó, có một số bài thơ phổ thông, lời lẽ bộc trực,câu thơ đơn giản lại mang nặng cảm xúc đã nhanh chóng được lưu truyền ở trong kinh thành, những bài thơ này viết cũng không hay, nhưng quỷ dị ở chỗ chỉ cần người khác nghe được, cho dù là dân chúng không biết chữ, cũng lập tức bị bài thơ làm cho tức giận bất bình, giống như bị cảm hoá.
"Cái tên Tiết công tử trời đánh".
"Như thế nào ông trời lại không cho sấm sét đánh chết hắn ta...!"
Thậm chí có người còn lấy tên của hắn ra để hù doạ tiểu hài tử không nghe lời, "A Hổ, mau về nhà nhanh lên, nếu như không ngoan ngoãn, Tiết công tử sẽ đến đây đánh gãy chân của ngươi".
Tiểu hài tử bị hù doạ hét lên một tiếng, mau chóng vứt con chuồn chuồn đang cầm trên tay, khóc chạy về nhà.
Ngắn ngủn mấy ngày, Tiết Mã Tuấn Tiết công tử dưới lực ảnh hưởng của đạo thơ này, đã thành một đại ác nhân trong miệng của dân chúng toàn bộ kinh thành, còn có thể hù cho đám con nít hoảng sợ đến nỗi khóc suốt đêm không ngừng.
Bên trong Tiết phủ.
Tiết Thành cuối cùng cũng từ trong miệng thuộc hạ biết được việc này, giận đến mức mặt mày trắng bệt tái nhợt, lập tức cho gọi Tiết Mã Tuấn đến gặp ông ta.
"Tướng công, chuyện gì mà tức giận như vậy?" Thôi thị bưng đến cho hắn một chén sữa đặc.
"Ta đã đặc biệt căn dặn nó những ngày này tốt nhất nên thu liễm lại, nó vẫn còn đi ra ngoài gây sự làm huyên náo đến toàn bộ kinh thành, ai nấy cũng đều biết chuyện xấu do nó làm ra." Tiết thành nhấp một miếng sữa đặc, chất vấn Thôi thị, "Vì sao đến hôm nay mới có người báo tin cho ta biết, có phải do nàng bao che cho nó, để bọn họ giấu diếm tin tức?"
Thôi thị chỉ cho là phu quân đang tức giận nên suy nghĩ nhiều, "Đây thì tính là chuyện lớn gì? Một tên sĩ tử không biết trời cao đất rộng, muốn đánh liền đánh, hắn cho dù có huyên náo đến làm mưa làm gió cũng có thể làm được cái gì chứ? Không nói đến việc phu quân còn là Quốc công, cho dù là A Tuấn, nó cũng là quan viên triều đình, chuyện có gây sóng gió lớn hơn nữa, cùng lắm còn không phải chỉ là bãi quan đền tội hay sao".
Dư luận xôn xao như thế, sau lưng khẳng định là có tiểu nhân cố tình quấy phá, Thôi thị cũng không sợ, ở gia tộc lớn như bọn họ loại chuyện này cũng đã gặp qua vô số lần, không phải là phạt tiền thì cũng chỉ là bãi bỏ chức quan, người cũng sẽ không thực sự phải chịu tội.
"Việc này nếu nháo lớn, sẽ kinh động đến ngự tiền, trong khoảng thời gian này tính tình của bệ hạ lại thay đổi..." Tiết Thành lo sợ phía bệ hạ sẽ có ảnh hưởng.
"Phu quân, chàng đây là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường, những cái... Áng thơ bỉ ổi kia thiếp cũng đã cho người đi điều tra qua, chẳng qua chỉ là một ít tin tức hành hung các loại, hừ, cả một đám không có kiến thức, cùng lắm chỉ là bôi nhọ thanh danh của A Tuấn".
Ở trong mắt của Thôi thị, Tiết Mã Tuấn chính là đứa con trai tốt nhất của bà, bị những tiện dân kia đồn thành ác nhân, cho dù bà cũng tức giận, nhưng sẽ không sốt ruột.
"Cho dù truyền đến tai bệ hạ, nhiều nhất chỉ có thể trách phu quân "giáo tử vô phương" (*), chặt đứt con đường làm quan của A Tuấn".
(*) Giáo tử vô phương: không biết cách dạy con.
Thôi thị hừ lạnh, "Vua nào thì thần nấy, tương lai của A Tuấn...không ai có thể hủy được".
Tiết Thành suy nghĩ thêm chốc lát, liền cười cầm lấy tay của Thôi thị, "Vi phu là sốt ruột nên chưa suy nghĩ thấu đáo, vẫn là phu nhân sáng suốt".
Đúng thật là vậy, hoàng đế vốn không thích con cháu hoàng tộc ra ngoài gây sự, ức hiếp dân chúng, mấy năm trước thứ tử của Bình Vương phóng ngựa giữa đường cái, những ai dám ngăn cản đều bị hắn vung roi đánh chết. Bệ hạ cho dù nghe nói, cũng chỉ giận dữ mắng mỏ Bình Vương vài ngày, đem thứ tử của hắn cách chức thành thứ dân. Bối phận của Bình Vương xét ra cũng thật lớn, chính là bên mẫu tộc của bệ hạ, bị quở trách đến mất hết mặt mũi. Tuy vậy, cùng lắm chỉ là Bình Vương Phủ của hắn bị mất thể diện, làm tổn hại con đường làm quan của thứ tử, về phần người đến cùng cũng không có bị tổn hại một sợi tóc.
Thân phận cao như bọn họ, ngoại trừ những việc liên quan đến mưu phản, tranh quyền đoạt vị, thì cũng không đến mức tổn thương gân cốt.
Chuyện lần này của A Tuấn, nhiều nhất là chỉ mắng Tiết Thành một trận, chỉ cần ông ta ôm mặt dày đi nghe chửi là xong, sẽ không xảy ra chuyện gì, Tiết Thành thậm chí còn nghĩ đến việc những kẻ đó dù gì cũng chỉ là sĩ tử hàn môn, nội tình không đủ, muốn náo lớn hơn nữa cũng đều không có biện pháp.
Kinh Triệu Doãn nhận được củ khoai lang nóng bỏng tay từ phía Lô huyện lệnh, sau một phen châm chước, liền cùng với Tiết Thành, Thôi thị kết đồng minh, thuận theo Tiết phủ, Tiết Thành liền hiên ngang lẫm liệt nói ra bốn chữ "theo luật hành xử".
Nếu như Tiết đại nhân đã không che chở cho nhi tử, việc nhỏ này Kinh Triệu Doãn liền phải tự giải quyết, ở bên trên tấu chương kể rõ ngọn nguồn, theo như thường lệ trình lên thiên tử xem xét.
Nhưng mà, quần chúng phẫn nộ ngày càng lớn, những sự kiện trước kia Tiết Mã Tuấn ức hiếp dân chúng cũng được lôi ra nhắc lại, huyên náo đến nỗi loạn thất bát tao.
Tiết phủ từ trên xuống dưới cũng đều cho rằng không có chuyện gì lớn, Tiết Mã Tuấn sẽ bị bãi bỏ chức quan, vẫn như cũ là hậu duệ quý tộc hằng ngày chơi bóng cưỡi ngựa, chè chén say sưa, vô cùng khoái hoạt.
"Chẳng lẽ chỉ có thể như vậy ư? Bãi quan về nhà?"
"Ai, hắn ta dù sao cũng là con cháu quý tộc, chỉ cần ở nhà trôi qua một đoạn thời gian liền sẽ không có việc gì, chúng ta còn có thể làm gì được hắn? Chu huynh, ngươi nên chấp nhận đi".
"Đau đớn mà ta phải chịu, cho dù chỉ bắt hắn nếm thử một phần mười, ta có chết cũng cam lòng". Chu sĩ tử sắc mặt thảm hại, cắn chặt răng phẫn hận nói.