"A Lệ, con đừng có doạ mẫu thân mà".
Thôi thị thê âm kêu gọi, bà đó giờ sống an nhàn sung sướng, tuổi gần 40, da mặt được chăm sóc kỹ lưỡng hầu như không có nếp nhăn, nhưng mà giờ khắc này, bà ta gào khóc thê lương như vậy, gương mặt dữ tợn, đường vân nơi khoé mắt bên môi tất cả đều hiện ra.
Tiết Hoa Lệ bị bà ta ôm vào trong ngực, hai mắt nhắm nghiền, khuông mặt trắng bệch, tựa hồ choáng váng đến ngất xỉu.
"Ngươi đúng là tâm địa ác độc, A Lệ là thân muội muội của ngươi, ngươi lại đưa người ngoài tới nhục nhã nó..." Thôi thị ánh mắt đặc biệt doạ người.
Tiết Nghiên Tuệ cố ý nhìn bà ta cười, Thôi thị tâm cơ thâm trầm, muốn tìm khuyết điểm của bà ta quả thật không dễ dàng, hiện tại bà ấy tâm thần bối rối, là thời điểm vô cùng dễ dàng bắt lấy nhược điểm của Thôi thị.
"Ngươi..."
Thôi thị kịp phản ứng, mạnh mẽ ngậm miệng lại, ánh mắt nhìn Tiết Nghiên Tuệ như đang nhìn thứ gì đó rất đáng sợ.
Tiết Nghiên Tuệ có chút tiếc nuối, nếu như bà ta cùng với Tiết Hoa Lệ giống nhau không chịu nổi một kích thì tốt rồi.
Bên kia, Tiết Thành cùng với hoàng đế im ắng giằng co trong chốc lát, mồ hôi lạnh cuồn cuộn chảy xuống, hắn chán nản nhắm lại cặp mắt, "Khẩn cầu bệ hạ cho vị thần mang tiểu nữ hồi phủ."
Hoàng đế đồng ý.
Tiết Hoa Lệ được cung nữ nâng đi ra ngoài, mọi người vẫn chưa kịp hồi thần đã thấy Tiết quý phi vẻ mặt phảng phất như không có chuyện gì, vẫn như cũ giữ nét mặt tươi cười như hoa.
Tiếng đàn hoà gió mát, ca cơ của Giáo phường ti tiếp tục vui vẻ đánh đàn xướng khúc, thiếu đi hai mẹ con Thôi thị cùng Tiết Hoa Lệ cũng không có chuyện gì lớn.
"Tống nữ quan bình luận thơ văn ngôn từ có chút cay nghiệt ác độc, không biết chính bản thân nữ quan làm thơ thì như thế nào?". Một vị phụ nhân bỗng nhiên mở miệng.
"Bà ta là ai?"
Nữ quan âm trầm bẩm báo:
"Nương nương, bà ấy cũng là nữ nhi của Thôi gia, là tộc muội của Tề quốc công phu nhân."
Tiết Thành thân giữ chức vị cao nhiều năm, Thôi gia trở thành đại gia tộc nhà cao cửa rộng, những người này lấy quan hệ thông gia một nhà, môn sinh bạn cũ, cũng là đến tìm chỗ dựa.
Tiết Nghiên Tuệ nhàn nhạt liếc bà ta một cái, chỉ là một kẻ ngu dốt không giúp được gì, "Như vậy, Tống nữ quan cũng theo như các nàng đề một bài thơ đi".
Tống nữ quan nhìn cũng không nhìn người nọ, tiếp nhận bút lông, liên tục đề chữ lên giấy.
Cung nữ từng câu từng câu đọc lên, phụ nhân Thôi gia kia mặt vàng như đất, Tề vương phi ánh mắt sáng lên, cao thấp đã định.
Cung nữ đem thơ của Tống nữ quan làm xong dâng lên ngự tiền, những quan viên nhiều năm trên mặt hiện lên nhè nhẹ hổ thẹn.
"Hổ thẹn không bằng".
Bài thơ này của Tống nữ quan khí thế tràn đầy không ai sánh bằng, thật sự là áp bách cả đấng mày râu.
Tài hoa của Tống nữ quan đúng là không thể nghi ngờ gì, những bình luận kia của nàng cũng không ai có thể nghi vấn.
"Ý vị chưa đủ, thật sơ sài."
Danh tiếng tài nữ của Tiết Hoa Lệ triệt để biến thành trò cười, chuyện hôm nay chỉ cần lan truyền ra ngoài cũng đủ để nàng ta nhận hết chế nhạo.
Phụ nhân Thôi gia sắc mặt tối đen, bà biến khéo thành vụng, trở về tỷ tỷ sẽ trách tội bà. Ánh mắt bà ta đảo qua từng cái mệnh phụ mình giao hảo trong đám người, may mắn bà ta giao thiệp rộng, sau khi tan tiệc bà sẽ đến từng nhà bái phỏng, chỉ cầu chuyện hôm nay không truyền đi khắp thiên hạ.
Bà ta tính toán như vậy cũng chỉ là để có cái khai báo cho tỷ tỷ, bà thở dài một hơi, tính toán xem đầu tiên phải đi đến nhà ai, lựa lời nói như thế nào.
Chợt nghe thấy thanh âm của Tiết quý phi, những lời phía trước bà không nghe được, chỉ rõ ràng mỗi câu: "Đem những bài thơ hôm nay do chư vị phu nhân, tiểu thư làm sao chép thành thi tập, lưu danh thiên hạ".
Phụ nhân Thôi gia nghe xong cũng muốn thổ huyết, sao chép thành thi tập, lưu danh thiên hạ, xong rồi, A Lệ thế nào cũng sẽ bị người trong thiên hạ chế nhạo. Nữ nhân như Tiết quý phi này cũng quá ác độc.
Mà Tề vương phi nghe xong lại hết sức vui mừng, nàng bởi vì sở thích của chính mình, bất chấp tất cả mở một tiệm sách, sự tình sao chép thi tập có thể giao cho nàng, như vậy nàng liền có cơ hội được một lần tiếp xúc với Tống nữ quan.
"Nương nương..." Tề vương phi dịu dàng cười nghênh đón, đem ý nghĩ của mình nói ra, Tiết Nghiên Tuệ có chút kinh ngạc nhưng vẫn cười đáp ứng.
Tống nữ quan viết xong thơ liền lập tức rời đi, Tề vương phi có chút tiếc nuối, nàng thật sự vô cùng ngưỡng mộ Tống nữ quan, đáng tiếc Tống nữ quan không chịu gặp người ngoài. Tuy thân phận của Tống nữ quan cũng không tính là cao, có thể nàng là học sĩ do đích thân Túc Tông phong hào, rồi lại có ân với tiên đế, tiên đế cũng không cho phép có người quấy rầy nàng, cho dù là hoàng tử hay công chúa cũng đều không được, cho nên nếu Tống nữ quan không muốn gặp người thì cũng không ai ép buộc được nàng.
Vậy nên, Tiết quý phi là như thế nào mời được Tống nữ quan?
Tề vương phi nóng lòng muốn hỏi, lại không có cách nào nói ra, cảm thấy trong người thật khó chịu.
Vấn đề này, không chỉ mình Tề vương phi muốn biết, những người muốn biết cũng rất nhiều.
Sau khi trọng thưởng cho từng người xong, thi đấu thuyền rồng chấm dứt, Chữ thái hậu đã sớm mang theo Thích Nhật quận chúa trở về hành cung, hoàng đế cũng mang theo Tiết quý phi cùng nhau bước lên kiệu vàng khảm ngọc hồi cung.
Đưa mắt nhìn ngự giá đi xa, chư Vương công chúa và quần thần, mệnh phụ phu nhân cả đám đứng dậy, nhao nhao leo lên xe ngựa nhà mình hồi phủ.
"Ngươi vẫn còn nhìn cái gì?" Trưởng công chúa giật giật Đại Hải công chúa.
"Bệ hạ thật sự là sủng ái Tiết quý phi, còn cùng với nàng ta ngồi chung một xe." Vị ngồi gần Đại Hải công chúa chậc chậc ngợi khen: "Năm đó phụ hoàng sủng Đức phi cũng không được như vậy."
Đoạn Trường trưởng công chúa hừ lạnh, "Sao có thể giống nhau được? Phụ hoàng sủng hạnh phi tần nhiều không đếm được, cho dù Đức phi có được sủng ái thế nào cũng không ngăn được phụ hoàng sủng hạnh các phi tần khác. Bệ hạ... Cũng chỉ có duy nhất sủng hạnh một người là Tiết quý phi."
Phụ hoàng của các nàng chính là Túc Tông, Túc Tông đam mê sắc đẹp, phi tần đông đúc, hoàng tử công chúa cộng lại cũng hơn trăm người, ngoại trừ phi tần có nhà mẹ đẻ cao quý cùng phi tần được sủng ái, những hoàng tử công chúa khác một năm cũng chưa hẳn có thể được nhìn thấy mặt hắn.
Đoạn Trường trưởng công chúa cùng Đại Hải công chúa đều có nhà mẹ đẻ hèn mọn lại không được sủng. May mắn là ở triều đại này công chúa có địa vị cao, về sau còn được lựa chọn phò mã trong số các danh gia vọng tộc, gia tộc huân thần, tự xây môn hộ lập phủ công chúa. Sau khi xuất giá liền tự tại hơn so với lúc còn ở trong cung.
Chẳng qua là, các nàng cùng với tiên đế cũng không phải huynh muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, thời điểm tiên hoàng còn sống cảm tình cũng không nhiều lắm, đối với người đang ngồi trên ghế rồng hôm nay cũng không có tình cảm dì cháu, con gái của các nàng chỉ sợ cũng không cách nào nhận được hơi ấm hoàng gia.
"Ta đã sớm nhìn ra Tiết quý phi bất phàm, nhất định có thể được sủng, lẽ ra phải sớm cùng nàng ấy giao hảo."
Người ngồi kế Đại Hải công chúa bóp cổ tay thở dài.
Đoạn Trường trưởng công chúa cũng không quá đồng ý, "Nàng ta tính tình quá lỗ mãng, bệ hạ vì nàng cũng bày ra sắc mặt với thái hậu."
"Bổn công chúa chỉ biết thiên hạ này do bệ hạ làm chủ, hắn sủng hạnh ai, bổn cũng chúa liền đi xu nịnh kẻ đó."
Người ngồi gần Đại Hải công chúa cũng theo phụ hoàng Túc Tông cùng hoàng huynh là tiên đế của mình lĩnh ngộ được, nữ nhân mà hoàng đế sủng ái chính là đắc tội không nổi, nhất là vị cháu hoàng đế này của nàng chỉ độc sủng 1 người, thì Tiết quý phi này càng không thể đắc tội.
Bên trong kiệu vàng, Tiết Nghiên Tuệ hắt xì một cái vang dội, nàng vội vàng dùng khăn che miệng vội vã nhìn về phía hoàng đế, đối diện với cặp mắt sâu và đen hun hút của hắn.
Tiết Nghiên Tuệ vuốt vuốt cái mũi, nhỏ giọng giải thích: "Khẳng định có người đang nhắc tới thần thiếp, nhất định là đang mắng thần thiếp".
Hoàng đế trong đôi mắt nhiễm vui vẻ, còn cười nhẹ một tiếng, thần sắc hắn vẫn luôn lãnh đạm, cái cười nhẹ nhàng này như mây tản mặt trời mọc, rung động lòng người.
Tiết Nghiên Tuệ ấn khăn tay dùng thêm chút sức, vẫn chưa phát giác ra, ngực nhảy thình thịch hai cái, tên hoàng đế này cười thật quá đẹp mắt, tuy nhiên khoé mắt đuôi lông mày của hắn đều phảng phất như đang nói nàng chỉ đang chống chế, vậy mà nàng cũng không có quẫn bách, ngược lại còn tỏ vẻ vô tội nhìn qua.
"Không kiêng nể gì cả."
Tiết Nghiên Tuệ sáng lạn cười: "Thần thiếp toàn bộ đều dựa vào bệ hạ che chở."
Hoàng đế đôi mắt tĩnh mịch nhìn chằm chằm nàng.
Tiết Nghiên Tuệ cảm giác trống ngực của mình đập nhanh hơn.
Trong xe khôi phục lại yên tĩnh, nhưng mà cùng với không khí yên tĩnh lúc trước bất đồng, lúc này chính là yên tĩnh đến làm cho lòng người rối loạn
Bỗng nhiên, "Hắt xì, hắt xì, hắt xì."
Nàng hắt xì liên tiếp ba cái, Tiết Nghiên Tuệ biến sắc, không phải là bị nhiễm phong hàn rồi chứ.
Nàng nhìn về phía hoàng đế, vẫn nhớ hắn là một người đang bệnh, nàng nếu bị nhiễm phong hàn, tuyệt đối không thể lây bệnh cho hắn.
Tiết Nghiên Tuệ có chút bối rối kéo dãn khoảng cách với hoàng đế, "Bệ hạ, thần thiếp có lẽ bị nhiễm phong hàn, không thể lây bệnh cho người được, thần thiếp xin phép xuống xe."
Mi tâm hoàng đế khẽ giật, bộ dáng của nàng làm như hắn vô cùng suy yếu, giống như đụng vào liền vỡ nát, điều này làm hắn có chút không vui.
"Đừng có nhiều chuyện."
Hoàng đế nói xong ánh mắt nửa khép, không nhìn đến nàng, cũng không để ý nàng.
Lại tới nữa, Tiết Nghiên Tuệ thầm thở dài trong lòng, còn may là nàng là tập thành thói quen thánh ý khó dò.
Sau một lúc lâu, Tiết Nghiên Tueje thanh âm càng nhu hoà, "Bệ hạ, thần thiếp muốn vì Tống nữ quan cầu xin một cái ân điển..."
Hoàng đế cắt ngang nàng, "Tùy ngươi."
Tiết Nghiên Tuệ còn chưa nói xong đã bị hoàng đế cắt đứt, nàng mờ mịt nhìn hoàng đế hai mắt nhắm lại, phản ứng chậm chạp một thoáng, mới hiểu được ý của hắn.
Hắn đã đáp ứng, còn chưa có nghe hết nàng nói cái gì liền đáp ứng.
Chẳng biết tại sao ngực bị kìm nén một ngụm khẩu khí, Tiết Nghiên Tuệ vuốt vuốt ngực, kết quả quan trọng hơn quá trình.
.........
Sau khi hồi cung, hoàng đế lại bận rộn, dùng bữa đều là cùng với đại thần ở Tử Điện các, Tiết Nghiên Tuệ lại tiếp tục dùng bữa một mình ở Tử Thần Điện.
Ngày hôm đó sau giờ ngọ, thái y tới bẩm báo Tề quốc công Tiết Thành thỉnh ngự y về phủ vì nữ nhi của mình chữa bệnh, hoàng đế thần sắc nhàn nhạt, Tiết Thành cũng dâng sớ cáo bệnh, tảo triều sẽ không tham gia.
Sau khi thái y đến bẩm báo lui ra, hoàng đế cầm bút viết mấy chữ, bỗnh nhiên mi tâm ngoéo một cái, đặt bút xuống, "Tiết quý phi bệnh tình thế nào?"
Hắn nhớ tới hôm qua Tiết quý phi nói nàng bị nhiễm phong hàn.
Hàn Đạo Huy thoáng sửng sốt, giữa trưa người của Tử Thần Điện bẩm báo lại, cũng không có nói quý phi nương nương bị bệnh nha...
Chẳng lẽ trong cung điện cung nữ hoạn quan hầu hạ không chu toàn, ngay cả quý phi nương nương bị bệnh không ai phát giác ra, vội vàng sai người đi hỏi thăm.
Hoàng đế đẩy ra sổ con, ngửa người dựa vào thành ghế, đưa tay vân vê xoa mí mắt, ánh mắt của hắn vẫn như cũ nhìn không rõ được đồ vật bên ngoài ba bước, dùng mắt làm việc hồi lâu còn có thể bị đau nhức, cần phải thỉnh thoảng đưa tay lên xoa mắt.
Tuy bệ hạ không có trách cứ, Hàn Đạo Huy vẫn dâng lên một cổ tức giận, bệ hạ đây là đang lo lắng cho Tiết Quý phi, mới có thể ngay cả sổ con cũng không nhìn, nếu như Tiết quý phi thực sự bị bệnh mà Tử Thần Điện không có phát giác ra, thật muốn lột da bọn họ xuống.
Hoạn quan đi hỏi thăm tin tức rất nhanh trở về bẩm báo: "Bệ hạ, quý phi nương nương thân thể không có việc gì, đang cùng với Tống nữ quan du ngoạn bên Quá Dịch trì."
"Tống nữ quan?"
Hôm qua Tiết quý phi vì Tống nữ quan mà cầu xin một cái ân điển, Tống nữ quan cũng xác thực là người tài hoa cái thế, sau khi phụ hoàng đăng cơ đối xử với nàng cũng rất thoải mái, cho nàng đảm nhiệm canh giữ nhà Phật ở dịch đình, không bị làm phiền, cũng không cần làm thơ.
Một vị lão nhân cùng thời với Túc Tông, tiên đế cũng đối nàng tôn kính, không cho phép bất kỳ ai làm khó dễ nàng.
Chẳng qua là, một người tính tình cổ quái như vậy, Tiết quý phi làm sao thuyết phục được người ta vì mình sở dụng?"
Giết người trước diệt tâm, một câu "quá sơ sài" kia của Tống nữ quan cũng thành công để cho Tiết Thành thỉnh ngự y tới chữa bệnh cho nữ nhi.
"Trẫm muốn đi Quá Dịch trì". Hoàng đế nổi lên lòng hiếu kỳ, "Lặng lẽ, đừng để lộ ra."
Quá dịch trì bên cạnh ao giặt rửa lục đình, đình bốn phía đều bao bọc phù điêu ngăn cách, bởi vì tuổi tác của Tống nữ quan, cửa sổ bên trong cũng chỉ hé ra một khe hở nhỏ.
Trong đình, Tiết Nghiên Tuệ cùng Tống nữ quan ngồi đối diện nhau, Tống nữ quan nhìn xem Tiết Nghiên Tuệ đem loại trà thượng phẩm số một Mộng Hồ Đỉnh Thạch Hoa trực tiếp đặt ở bên trong chung trà dùng nước sôi tưới lên để pha, biểu cảm Tống nữ quan phẳng lặng như nước nhưng trong nội tâm lại vô cùng đau lòng.
Trà thượng đẳng như thế, lại dùng thủ pháp pha trà cẩu thả như vậy, đúng là phung phí của trời.
"Nương nương, để lão thân tự mình pha trà".
Tống nữ quan một tay dùng đũa trúc kẹp lại quấy nước sôi cho đều, một tay cầm muỗng múc trà vụn, đảo mắt nhìn lại thấy Tiết quý phi cười giảo hoạt, tay run lên, bà coi như lại lọt vào bẫy của Tiết quý phi.
Tống nữ quan nhớ tới mấy ngày trước, Tiết quý phi tiến vào nhà Phật, nói rõ ý đồ đến, bà quả quyết từ chối. Bà vốn tưởng rằng vị sủng phi này muốn dùng hoàng quyền áp bách mình, Tống nữ quan nàng cũng không sợ.
Trãi qua ngày thứ ba gặp mặt, vẫn cứ như cũ, thời gian này bà càng thêm chán ghét Tiết quý phi, nàng ta cũng không có gì uy hiếp được bà.
Tống nữ quan cứ nghĩ Tiết quý phi sẽ dùng đủ loại thủ đoạn, nhưng lại không ngờ tới, vị sủng phi trẻ tuổi tuyệt sắc này, tay cầm thi tập của bà, không màng danh lợi bình thản nói với chính mình: "Người như nữ quan vốn sinh ra để phục vụ đàn ông, giống như được trời ban cho tài hoa, cho dù không thể tìm được người tâm đầu ý hợp cũng có thể được thế nhân truy cầu, cả đời phú quý."
Bà vẫn không có động dung.
Tiết quý phi cũng giảo hoạt cười như lúc này:"Hơn nữa còn được vô số nữ nhân hâm mộ, hồng tụ thêm hương, ỷ hồng tựa thúy, có kiều thê trong ngực, có ái tử hầu hạ dưới gối...."
Tống nữ quan đột nhiên biến sắc, "Đáng tiếc lão thân cũng không phải nam tử!"
Tống nữ quan cả đời này vẫn luôn một mực canh cánh trong lòng, đúng là bà có lẽ không được tốt, bằng không Túc Tông cũng sẽ không đối với bà như vậy, đem bà coi thành một kiện hàng hoá có thể khoe khoang, mà không phải là một nữ nhân sống sờ sờ trước mắt.
Bà hơn mười tuổi vào cung, cho tới bây giờ đã hơn năm mươi tuổi, cha và huynh trưởng đều dấn thân vào con đường làm quan, vì Túc Tông học đòi văn vẻ mà sống, cũng chưa từng vì chính mình truy cầu cái gì.
Vô số lần tịch mịch đêm khuya, bà đều nhớ tới mẫu thân tại sinh thần của bà cầu phúc, "Nguyện A Tuần gả được như ý lang quân..."
Vĩnh viễn đều không thể thực hiện được.
"Nếu nữ quan một lòng muốn xuất cung, bổn cung có thể vì nữ quan trồng hoa khắp khuôn viên, cho thiếu niên trẻ đẹp vờn quanh, để nữ quan ngâm thơ làm phú, chẳng phải là rất tốt hay sao?"
Tống nữ quan cứng họng, "Ngươi...ngươi...lão thân đã trên năm mươi tuổi."
"Bổn cung cũng không có ý tứ gì khác, những binh sĩ tuấn tú vờn quanh, chỉ là để tạo cảnh đẹp ý vui, tú sắc khả xan nha..." Tiết quý phi biểu cảm nghiêm túc.
(*) Tú sắc khả xan: vẻ đẹp làm người ta nhìn quên cả đói, nhìn thôi cũng muốn no.
Tống nữ quan nàng động tâm.
Nhớ lại tất cả, Tống nữ quan lần nữa xác định Tiết quý phi này vô cùng giảo hoạt.
"Nương nương, lão thân ngày mai liền xuất cung, nương nương không cần vì lão thân... Trồng hoa gì gì đó, lão thân sẽ đi Pháp Từ ni tự." Tống nữ quan đáp.
"Nữ quan muốn xuất gia?" Tiết Nghiên Tuệ nhịn không được khuyên bảo, tài nữ cái thế như vậy, sao có thể trôi qua cuộc đời chua xót đến thế.
"Nữ quan không nên vì mệt mỏi nơi thế tục mà nản lòng thoái chí, coi như là thu xếp đi nuôi dưỡng bọn hài tử, nhìn bọn họ lớn lên ngọc thụ lâm phong, khí thế oai hùng, vô cùng cảm kích chính mình, luôn dỗ ngon dỗ ngọt, không phải là cảnh đẹp ý vui, tâm tình sung sướng hay sao....?"
Tống nữ quan bật cười, "Nương nương đừng có tự mình đầu độc nhân tâm".
"Cũng không hẳn". Tiết Nghiên Tuệ cười cười, "Nam tử yêu mỹ nhân xinh đẹp, nữ nhân cũng thích thiếu niên oai hùng, này là thiên tính nha."
Tống nữ quan vỗ tay cười to.
Ngoài cửa sổ, hoàng đế thần sắc khó lường.