Một hoàng đế trẻ tuổi dưới gối không con, trong triều lại có quyền thần phụ trợ, một khi tin tức thân mang trọng bệnh mạng sống không lâu truyền ra ngoài, hắn nhất định sẽ mất đi thực quyền.
Mà nàng thân là quý phi của hắn, Tiết Nghiên Tuệ càng cảm thấy không xong. Hoàng đế quang vinh nàng chưa hẳn quang vinh, nhưng hoàng đế bị tổn hại nàng chắc chắc gặp nạn.
Anh đào yến thiết lập tại Quan Vân Lâu, Tiết Nghiên Tuệ trầm giọng nói: "Đi Quan Vân Lâu, dẫn đường."
Hai cái cung nữ sửng sốt, dùng tính tình nhu nhược của vị này, giờ phút này nên tình một góc nào đó không ai thấy mà khóc rống lên, tại sao còn có lá gan đi Quan Vân Lâu?
"Ngươi điên rồi.", cung nữ vẻ mặt đề phòng: "Ngươi tốt nhất nên thành thành thật thật cho ta, như vậy phu nhân mới có thể che chở cho ngươi, nếu như ngươi quả thật muốn đánh cái chủ ý gì, phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu."
Quả nhiên là người của Thôi thị.
Bây giờ không phải là thời điểm cùng các nàng tính sổ, Tiết Nghiên Tuệ đẩy các nàng ra, thẳng đi về phía trung tâm.
"Ngươi đứng lại". Hai cái cung nữ đã quen làm mưa làm gió, việc này càng làm cho các nàng thích ý, cung nữ thì như thế nào, đường đường là quý phi còn không phải tùy ý để cho nàng ta nhào nặn.
Hai người xông lên, mỗi người một bên giữ lấy cánh tay Tiết Nghiên Tuệ, làm cho nàng không thể động đậy, "Lời phu nhân nói ngươi dám không nghe?"
Tiết Nghiên Tuệ ra sức giãy dụa, ngay cả búi tóc trên trâm cũng rơi xuống, nhưng mà thân thể này đã quá hư nhược, vốn không phải đối thủ của hai cung nữ này.
Ả ta dương dương đắc ý, châm chọc khiêu khích: "Ở trước mặt phu nhân, ngươi tính toán thơm bơ vậy sao, thực sự đem mình trở thành quý phi rồi?".
Phản kháng cũng vô dụng, Tiết Nghiên Tuệ cúi thấp đầu, làm cho mình tỉnh táo lại.
Đông! Đông! Một hồi tiếng bước chân nặng nề càng ngày càng gần, xen lẫn tiếng áo giáp va chạm tạo thành âm thanh "Rầm Ào Ào", Tiết Nghiên Tuệ thần sắc khẽ động, hoàng đế xuất hành, khẳng định có mang theo thân vệ
"Người tới! Mau bắt lấy nghịch tặc!"
Giọng nữ thanh thúy linh động như âm thanh của suối nước, xuyên phá không gian yên tĩnh của khuôn viên.
Một đội ngũ cấm vệ quân trong chớp mắt di chuyển về phía trước, rút đao ra khỏi vỏ, bộ dáng hung thần ác sát, đem các nàng toàn bộ bao vây. "Ai vừa mới hô? Nghịch tặc ở nơi nào?"
Hai cung nữ sợ tới mới hai chân phát run:
"Không có, không có nghịch tặc".
"Bọn họ chính là nghịch tặc, mau bắt lấy nghịch tặc." Tiết Nghiên Tuệ thét lên ra lệnh.
"Ồ". Cầm đầu cắm vệ quân kinh ngạc phát ra âm thanh quái dị, lập tức nhíu mày "Lời này không được nói lung tung."
Hắn còn là một bộ dáng thiếu niên, cùng khuôn mặt bốn người khác bất đồng, người này không có mặt áo giáp, một thân áo bào gấm cổ tròn, eo buộc đai lưng ngọc, môi hồng răng trắng, giống như con cháu quý tộc nơi nhà cao cửa rộng.
"Bổn cung chính là quý phi đương triều, hai tỳ nữ này cả gan dĩ hạ phạm thượng, tương đương với nghịch tặc, các ngươi còn không động thủ bắt lại."
Tiết Nghiên Tuệ lộ ra thân phận, lông mày thiếu niên tức khắc dãn ra, hắn đã từng thấy qua Tiết Nghiên Tuệ, vừa đối mặt liền nhận ra nàng. Nguyên lai tưởng rằng trong đó có hiểu lầm, mới hàm hồ một câu, nếu như Tiết quý phi chính miệng nói hai cung nữ này phạm thượng, phải bắt liền bắt thôi.
Hắn vung tay lên, cả đám cấm vệ quân xông tới, như hổ đói rình mồi, đem hai cái cung nữ xách lên.
"Nô tỳ không phải nghịch tặc". Hai cung nữ sợ tới mức mặt không còn chút máu, khóc lóc cầu xin tha thứ, "Nương nương, nô tỳ không phải nghịch tặc, người nói bọn họ thả nô tỳ đi, nô tỳ biết sai rồi, nương nương tha cho nô tài a. "
"Quý phi nương nương muốn xử trí các nàng như thế nào?" Thiếu niên cấm vệ hiếu kỳ hỏi.
Tiết Nghiên Tuệ nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái "Tất nhiên là theo luật mà xử""
Thiếu niên ngượng ngùng đưa tay sờ lên mũi.
"Bổn cung muốn đi Quan Văn Lâu, ngươi tới dẫn đường đi."
Thiếu niên không tự chủ được âm thanh đã đáp ứng "Ừ"
Đáp ứng rồi lại ảo não, hắn nhưng chính là thân vệ bệ hạ đích thân tuyển chọn, sao lại có thể nghe lời một quý phi không được sủng ái phân phó.
"Như thế nào còn chưa đi, không lẽ ngươi không biết đường". Tiết Nghiên Tuệ nhíu mày hỏi.
Thiếu niên nghe ra trong ngữ khí của nàng đang nghi vấn thân phận ngự tiền thân vệ quân của hắn, một cổ nhiệt huyết vọt lên não, dưới chân như sinh gió, hùng hổ dẫn đường.
"Nương nương, quý phi nương nương tha mạng, tha cho nô tài a."
Sau lưng hai cái cung nữ khóc cầu xin tha thứ, Tiết Nghiên Tuệ không hề quay đầu lại, nguyên chủ đối đãi với các nàng không tệ, các nàng không những không cảm kích, ngược lại còn chửi rủa làm nhục, có một số ít người chính là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.
Quan Vân Lâu ở giữa Tây Uyển, lầu cao hai tầng, hai mặt tả hữu đối diện với hồ nước trong vắt, nước hồ thanh tịnh, bên bờ đủ loại cây liễu, cành xanh biếc rũ xuống mặt nước, theo gió đung đưa nhẹ nhàng.
Đứng ở trên lầu, quan sát Lưu vân biến ảo, cúi đầu nhìn thấy cây xanh nước chảy, quả là một nơi tốt.
Cảnh bên ngoài tuy đẹp nhưng tĩnh mịch, không khí bên trong lại vô cùng náo nhiệt, tôn thất, chư vương, công chúa cả đám người trò chuyện vui vẻ với nhau, hoàng thượng mấy năm gần đây đối với tôn thất cực kỳ lạnh nhạt, trong lòng mọi người cảm thấy lo sợ.
Thẳng cho đến năm nay, hoàng thượng đột ngột thay đổi thái độ, liên tiếp ban thưởng cho hoàng thất, hôm nay còn cử hành yến tiệc hoàng gia, khiến cho mọi người vừa mừng vừa sợ.
Bên trên Quan Vân Lâu sớm đã bố trí thoả đáng, ở giữa là vị trí chủ toạ trên đài cao, hai bên quần thần chia thành hai nhóm, có lư hương toả hương thơm quẩn quanh, trên mặt đất lót thảm tơ, bước đi vừa êm ái lại không gây tiếng động.
Đại Hải Trưởng công chúa ở trên đài liên tiếp gật đầu, cười tán dương: "Bố trí ngày hôm nay quả vô cùng tốt, Hiền phi thật đúng là lan tâm huệ chất."
"Không chỉ như vậy, trước đó vài ngày ta cùng thái hậu nương nương lễ Phật, Thái Hậu nương nương cũng khen Hiền Phi dịu dàng hiếu thuận, chính là tấm gương sáng trong hậu cung. " Trưởng công chúa khen xong liền trêu ghẹo: "Sớm muộn gì bệ hạ cũng thấy được điểm tốt của ngươi".
Ngô Hiền phi nội tâm đắc ý, nghe trưởng công chúa nhắc đến bệ hạ, trên mặt lộ ra thần sắc xấu hổ. Nàng tiến cung đã lâu như vậy, từ trên xuống dưới quản lí không có điểm nào sai sót, duy chỉ có bệ hạ là chưa bao giờ lâm hạnh nàng.
Anh Đào Yến ngày hôm nay, là thời cơ để nàng kéo gần khoảng cách với bệ hạ, nàng nhất định phải nắm chặt cơ hội.
Âm nhạc bắt đầu khởi xướng, cổ cầm và tiêu hoà hợp thành một bài hoà tấu, Đại Hải trưởng công chúa ở bên cạnh cười nói: "Hiền phi, nhanh ngồi vào vị trí, cung nghênh bệ hạ."
Trên đaì cao, hai bên trái phải vị trí chủ toạ đều được sắp xếp dựa theo thân phận và địa vị, bên trái dành cho các vị phi tần trong hậu cung, bên phải chính là chỗ ngồi của các thân Vương.
Trưởng công chúa lẫn Ngô Hiền phi đều cho rằng chỗ ngồi bên trái hàng thứ nhất gần Hoàng thượng nhất chính là dành cho Ngô Hiền Phi.
Ngô Hiền Phi trên mặt mang biểu cảm cao ngạo, chầm chậm bước qua, lúc sắp sửa ngồi vào vị trí, nàng quay đầu khẽ nhìn về vị trí chủ toạ, trên môi câu ra một nụ cười, nàng - nhất định sẽ đạt được như nguyện.
Cung nữ quỳ gối ở sau lưng, sửa sang lại làn váy hoa lệ cho Hiền phi, nàng hôm nay phục sức rực rỡ, tóc vấn lên cao, rực rỡ chói lọi, tự nhận thức trên hàng ghế này không ai có thể sánh bằng nàng, dù sao có thể áp đảo nàng duy nhất chỉ có Tiết nhị nương vừa mới cùng Xương Vương thành hôn, mà nàng ta còn chưa có tư cách dự thính.
Luận tôn quý, luận dung mạo hôm nay nàng chính là xếp thứ nhất, Ngô Hiền Phi vô cùng đắc ý.
"Tiết quý phi đến."
Thái giám thông truyền cao giọng đọc, Quan Vân Lâu trong chớp mắt rơi vào yên tĩnh, thậm chí có người còn lộ vẻ mờ mịt, Tiết quý phi là vị nào?
Hoàng đế không lập hậu, hậu cung tứ phi vẻn vẹn chỉ có Quý phi và Hiền Phi hai người, Quý phi vi tôn.
Nhưng mà nguyên chủ tính tình không tranh không giành, tiến vào hậu cung vô cùng yên tĩnh, không có chút cảm giác tồn tại nào. Dần dà, tất cả mọi người đều nhớ không nổi trong nội cung còn có một vị Quý phi, cũng đương nhiên đem Ngô Hiền phi trở thành người đứng đầu hậu cung.
"Nàng làm sao lại tới đây?." Ngô Hiền phi trong lời nói mang theo tức giận.
Cung nữ sợ hãi lắc đầu tỏ vẻ không biết. Ngô Hiền phi rất muốn sai người đuổi Tiết Nghiên Tuệ ra ngoài, nhưng thời gian không còn kịp nữa.
"Đưa nàng ta qua đây, để cho nàng ngồi bên cạnh bổn cung, nhìn chằm chằm nàng cho ta, không được phép để nàng gây thêm phiền toái." Ngô Hiền phi nhanh chóng hạ lệnh.
Cung nữ vội vàng đáp ứng, đã thấy Tiết Nghiên Tuệ đi thẳng tới nơi này."Nương nương, Quý phi đã tới."
Ngô Hiền Phi đối với Tiết Nghiên Tuệ lạnh lùng cười, trong lời nói mang theo uy hiếp: "Bệnh của quý phi xem ra thật sự đã khỏi, bổn cung cũng yên tâm, không cần truyền Thái y đến Thừa Gia Điện nữa, Lệ Mạc, đỡ quý phi ngồi vào vị trí.
Nàng muốn bức bách Tiết Nghiên Tuệ ngồi ở dưới mình, chưởng quản hậu cung hiện nay chính là nàng, họ Tiết kia chắc chắn không dám đắc tội với nàng. Ngô Hiền phi tràn đầy tin tưởng.
"Hiền phi, quay về vị trí của ngươi đi." Tiết Nghiên Tuệ không đem uy hiếp của Ngô Hiền Phi để vào mắt, âm thanh bình bình đạm đạm, cũng không cho phép hoài nghi nàng sẽ thoái lui nhượng bộ.
Ngô Hiền phi chỉ cảm thấy tất cả mọi người trên ghế đều đang nhìn mình, không thể dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người bị đuổi đi, nàng chịu không được loại nhục nhã này.
"Tiết Nghiên Tuệ, đừng quên bổn cung mới chính là người chưởng quản hậu cung." Ngô Hiền Phi thấp giọng uy hiếp.
Tiết Nghiên Tuệ nhẹ nhàng cười nhạo: "Bổn cung là Quý phi, bổn cung vi tôn, còn ngươi, rốt cuộc chỉ là phi."
Chữ chữ như đao, đâm thẳng vào tâm Ngô Hiền Phi, nàng là chưởng quản hậu cung, về sau có vô số loại biện pháp sửa trị Tiết Nghiên Tuệ, nhưng giờ phút này, Tiết Nghiên Tuệ không lùi, nàng cũng chỉ có thể lùi một bước.
Bệ hạ lập tức sẽ tới, Ngô Hiền Phi không dám cùng Tiết Nghiên Tuệ tiếp tục dây dưa, nàng đỡ lấy ánh mắt thần sắc khác nhau của tất cả mọi người trong sảnh, khuất nhục lui ra phía sau, đem chỗ ngồi nhường ra.
Hai người trong lúc lướt qua, Ngô Hiền Phi để lại một câu uy hiếp: "Bổn cung nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Tiết Nghiên Tuệ tự nhiên cười nói: "Ta cũng vậy."
"Quá khứ không mấy để ý, vị Tiết Quý phi này, ngày thường cũng thực xinh đẹp." Gần Đại Hải trưởng công chúa, Đoạn Trường công chúa nhỏ giọng nói.
Trưởng công chúa nhìn sắc mặt Ngô Hiền phi âm trầm, nhíu mày thấp giọng nói: "Ăn nói cẩn thận, vị kia nộ khí thật lớn."
Tiểu công chúa bên cạnh Đại Hải trưởng công chúa hừ một tiếng: "Tỷ tỷ thật quá cẩn thận, toàn bộ phi tần trong hậu cung này, người nào có thể được bệ hạ chúng ta sủng ái, bổn công chúa liền đi theo người đó. Ta xem Tiết Quý phi này thực sự có tư sắc, hậu cung không ai có thể vào mắt bệ hạ, không chừng nàng có thể. Bệ hạ dưới gối còn không có con nối dỗi, cũng không thể chỉ độc sủng một tên thám giám được."
Như vậy nói trắng ra tâm tư giao hảo của mình cũng thực quá thô thiển rồi. Đoạn Trường công chúa sắc mặt ngượng ngùng, cũng không muốn phản ứng thái quá trước mặt trưởng công chúa.
"Dối trá". Đại Hải trưởng công chúa thấp giọng, âm thầm đem Tiết quý phi ghi ở trong lòng. Sau này còn phải xem tạo hoá của nàng như thế nào đã.
"Hoàng Thượng giá lâm.""
Thanh âm thái giám truyền tới, mọi người ai cũng nén xuống chút tiểu tâm tư của mình, đứng dậy ngay ngắn, cung kính hướng hoàng thượng hành lễ. Cùng hô to: "Vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Vị trí của Tiết Nghiên Tuệ gần ghế chủ toạ nhất, cuối đầu quỳ gối theo tư thế vạn phúc lễ, nhìn thấy một đôi giày gấm màu vàng hơi đỏ xuất hiện ngay trước mắt, giày nhìn rất lớn, trên giày thêu hình rồng bằng tơ vàng ngân tuyến uy phong lẫm lẫm.
Chân thật lớn, chắc hẳn hắn rất cao. Tiết Nghiên Tuệ thoáng suy nghĩ lung tung.
"Miễn lễ." Thái giám theo sát hoàng đế hô lớn.
Mọi người đứng dậy.
Hoàng đế đã an vị, Tiết Nghiên Tuệ lặng lẽ dò xét, chợt liếc nhìn lại, không khỏi nhẹ nhàng hít vào một hơi, mặc dù sắc mặt hắn tái nhợt, nhưng chỉ liếc sơ qua, trong đầu nàg liền xuất hiện năm chữ - thật vô cùng anh tuấn.
Hoàng đế như có cảm giác nhìn sang, Tiết Nghiên Tuệ thu hồi nhãn lực, khoé mắt lưu chuyển. Ánh mắt hoàng đế cũng không dừng lại trên người nàng, hắn chẳng qua chỉ là tùy ý quét mắt, thần sắc hờ hững, không chỉ đối với nàng, hắn đối với toàn thể người ở đây cũng như vậy, tựa hồ không có ai xứng đáng lọt vào mắt của hắn.
Tiết Nghiên Tuệ cảm thấy cho dù là nàng hay Ngô Hiền phi ngồi ở chỗ này, ở trong mắt của hoàng đế đều như nhau cả thôi.
Hắn là một người cực kỳ lạnh lùng, Tiết Nghiên Tuệ âm thầm suy nghĩ, cũng không nhìn hắn nữa.
Hoàng đế tuy lãnh đạm, nhưng những chư Vương, công chúa lại không thể thờ ơ, tiếng nhạc tấu vui mừng cất lên, những vũ cơ của Giáo Phường nhẹ nhàng nhảy múa, trên hàng ghế bối phận cao nhất là chư Vương nâng cốc vì hoàng đế kính rượu.
Hoàng đế cũng cầm chung rượu uống hai phần.
Hai khủyu tay của Tiết Nghiên Tuệ chống ở trên bàn. Tay phải quấn lấy một cái la khăn mỏng nhẹ nhàng đùa nghịch, âm thầm đếm đến ba, hoàng đến đã uống ba chung rượu rồi.
"Khục khục". Hoàng đế nhẹ nhàng ho khan
Ngực xiết chặt. Tiết Nghiên Tuệ thấy sắc mặt hoàng đế khẽ trợn, lông mày nhíu chặt, hắn thật sự không thể uống nữa.
Ngồi bên phải vị trí chủ toạ chính là Xương Vương, ngay từ lúc Tiết Nghiên Tuệ vừa đến, hắn thấy nhưng chưa từng nói một câu, chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng.
"Vương gia, đến ngài." Thái giám nhỏ giọng nhắc nhở.
Chư Vương hiến rượu, trình tự sắp theo bối phận, Xương Vương chính là thần tử, nâng lên rượu tôn, đứng dậy hiến rượu: " Thần đệ cung chúc Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
Hoàng đế khẽ híp mắt, ánh mắt nhìn về phía Xương Vương như lưỡi dao sắc bén, rét lạnh mà áp bức mười phần, trên trán Xương Vương toát mồ hôi rịn dày đặc, trên sóng lưng khẽ thoát khí lạnh.
Một hồi lâu sau, Tiết Nghiên Tuệ tựa hồ nghe đến một tiếng thở dài khắc chế, hoàng đế bưng lên rượu tôn.
Không thể uống. Tiết Nghiên Tuệ nội tâm gấp gáp.
Yến hội thiết lập tại lầu 2 Quan Vân Lâu, hai mặt cửa sổ đều mở rộng, một cơn gió đầu hạ thổi đến, màn che như mây bay cuồn cuộn.
Tiết Nghiên Tuệ tay phải buông lỏng, la khăn theo hướng gió bay đi, hướng về phía hoàng đế tung bay, vừa mới đáp trên mặt hoàng đế.